Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 463: Quý Minh Dương



Nói chuyện điện thoại với Bạch Tiểu Thăng xong, Doãn Hạo Nhiên trầm tư không nói một câu, Doãn Đông Phong thì một mặt lo lắng đứng ở bên cạnh cũng không dám gây ra tiếng động.

Hiện tại thật không phải lúc ngây người a, cha của con ơi, chúng ta mau mau hành động đi!

Mặc kệ là hành động gì!

Bây giờ mỗi một phút, mỗi một giây Doãn gia chúng ta cũng bị tổn thất không nhỏ a! Bây giờ không nghĩ biện pháp tới lúc hành động thì đã chậm!

Đến lúc đó coi như Bạch Tiểu Thăng chịu thu tay lại, chúng ta cũng xem như đã xong.

- Cha!

Doãn Đông Phong vô cùng lo lắng khẽ gọi một tiếng.

- Đông phong, con cảm giác chúng ta hiện nay nên làm như thế nào?

Doãn Hạo Nhiên ngắm nhìn đứa con trai lớn của mình hỏi một câu.

Doãn Đông Phong tương lai là người đứng đầu của Doãn gia, trăm năm về sau, khó đảm bảo sẽ không lại gặp được loại này nguy cơ lật đổ như thế này, Doãn Hạo Nhiên muốn nghe xem ý kiến của con mình.

- Còn có thể làm thế nào, hoặc là công, hoặc là thủ, hoặc là. . . hàng!

Doãn Đông Phong khó khăn nói.

- Nói rõ xem?

- Công, liền là cùng Bạch Tiểu Thăng tiến hành phản kháng, khởi tố truyền thông Trung Kinh vu hãm, tổ chức mạng lưới lực lượng đánh ngược lại, thậm chí bịa một chút chuyện như truyền thông Trung Kinh cố ý bôi nhọ lời nói của chúng ta, đồng thời tích cực liên lạc với Trần Trường Khoảnh bên kia, xin giúp đỡ! Bất quá, cứ như vậy, chúng ta thật sự sẽ trở thành đầy tớ, trở thành . . Bia đỡ đạn!

Doãn Đông Phong cười khổ nói,

- Với lại phần trăm thắng cơ hồ là không, chỉ bất quá làm cá chết lưới rách*, liều chết cắt cậu ta một miếng thịt!

*cá chết lưới rách: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.

Có lẽ, bọn họ ngay cả cọng lông của người ta cũng đụng không tới. . .

Doãn Đông Phong nuốt một ngụm nước bọt.

- Thủ thì thế nào?

Doãn Hạo Nhiên từ chối cho ý kiến, hỏi tiếp.

- Vậy liền làm toàn bộ nguy cơ lắng xuống, đem các phương diện tổn thất tận lực giảm xuống. Cần bồi thường liền bồi, cần đổi liền đổi, khiến công chúng hài lòng, không cho Bạch Tiểu Thăng cơ hội tiến một bước mở rộng thành quả chiến đấu.

Doãn Đông Phong đắng chát cười một tiếng,

- Bất quá cách này, Doãn gia ắt phải nhận đả kích trầm trọng, phải có ít nhất mấy năm không dậy nổi!

- Về phần hàng. . .

Doãn Đông Phong không lại nói.

Cái này dễ lý giải, vậy là hoàn toàn chịu thua, xin người ta buông tha.

Lấy chịu nhục đến bảo toàn, chỉ hy vọng họ Bạch buông tha!

Doãn Hạo Nhiên gật gật đầu, không biểu lộ thái độ, đứng dậy đi ra ngoài,

- Đông phong, con có thể nghĩ đến loại trình độ này, ta rất vui mừng. Bất quá, chúng ta còn có một lựa chọn! Con đi với ta gặp một người!

Chúng ta còn có lựa chọn?

Doãn Đông Phong cũng là sững sờ. Lúc nảy cha có nói, còn có một người có thể cứu Doãn gia, có thể ngăn cản Bạch Tiểu Thăng tiếp tục điên cuồng.

Thật sự có hạng người như vậy sao?

. . .

Khu chính phủ thành phố Trung Kinh, văn phòng thị trưởng.

Thị trưởng Quý Minh Dương đang cầm một cái máy tính bảng, ông cũng đang xem sự kiện xôn xao của Hạo Bắc Quốc Tế, nhìn dư luận tranh chấp.

Quý Minh Dương đã trung niên, tóc đã hoa râm. Nhưng tư thế ngồi vẫn rất thẳng cả người lộ ra một cỗ tinh thần phấn chấn.

Thần sắc của ông ta không màng danh lợi, nhìn không ra có tâm tình chập chờn.

Thư ký của Thị trưởng Trương Manh thì yên lặng đứng ở bên cạnh.

Vị Trương thư ký này nhìn rất có khí khái của nam nhân, tuổi vừa gần trung niên.

Lúc đoàn làm phim của truyền thông Trung Kinh tổ chức nghi thức bấm máy, vị Trương thư ký này cũng có đi qua một chuyến.

Quý thị trưởng ưa thích sự tình mới, hay tìm tòi những thông tin mới. Tại thời kỳ internet thịnh hành như thế này ông ta đặt biệt chú trọng tiếng nói của mọi người trên Internet.

Trương thư ký đi theo ông ấy nhiều năm nên cũng có thói quen đó.

Sự kiện lần này trải qua một thời gian thì Trương Manh cũng chú ý tới vội vàng đi báo cáo cho Quý Minh Dương biết.

Nhưng Trương Manh cũng không nghĩ tới là chỉ ngắn ngủi sau bảy, tám tiếng, sự kiện lại phát triển đến loại tình trạng này!

- Trên internet hiện tại mọi người lên tiếng rất kịch liệt a!

Quý Minh Dương cười một tiếng.

- Hiện tại công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản Trung Kinh Hạo Nhiên đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Trương Manh đáp,

- Tôi có chú ý tới tất cả tin tức đều xuất phát từ một công ty đó là truyền thông Trung Kinh! Cho nên tôi điều tra một chút, thật sự truyền thông Trung Kinh là đang nhắm vào Hạo Bắc Quốc Tế. Vài giờ trước, bọn họ còn hướng tòa án đệ trình đơn kiện, lên án hạng mục phía dưới của Trung Kinh Hạo Nhiên xâm phạm quyền riêng tư của diễn viên bọn họ! Bắt bên kia đền 20 triệu!

Quý Minh Dương khẽ vuốt cằm, hơi trầm tư sau đó lại khẽ cười một tiếng,

- Xem ra, đây là một trận chiến tranh do truyền thông Trung Kinh khởi xướng và nắm thế chủ động!

- Lần này truyền thông Trung Kinh náo lớn như vậy, ngược lại không có bất kỳ chỗ nào không ổn nào. Có lý lẽ, có chứng cứ, theo đúng qui định của pháp luật, hoàn toàn dựa vào con đường chính quy, dùng pháp luật trong vòng một ngày đem một công ty lớn bức vào tuyệt cảnh.

Trương Manh cảm khái,

- Ngay cả tôi cũng rất bội phục vị tổng giám đốc mới của truyền thông Trung Kinh này.

- Tổng giám đốc mới? Không phải Tống Trường Không sao?

Quý Minh Dương kinh ngạc hỏi.

Vài ngày trước, ông ta vội vàng đi ra ngoài tỉnh tham dự một hội nghị trọng yếu về việc khai phá phát triển sản nghiệp, sau khi trở về lại bận rộn một hồi còn chưa biết được tin tức công ty lớn nhất trong thành phố của mình vậy mà đã đổi trời rồi.

- Đã không còn là do Tống Trường Không nắm quyền nữa, đổi một người trẻ tuổi gọi là Bạch Tiểu Thăng, trông vẫn chưa tới ba mươi tuổi, tôi đã gặp qua người này. Cảm giác, cậu ta là một người trẻ tuổi ghê gớm!

Trương Manh rất ít khi khen người khác, bây giờ đối với tên Bạch Tiểu Thăng này lại khen không dứt miệng,

- Tôi còn nghe nói, Tống Trường Không cũng là bị cậu ta cưỡng ép vào rời đi.

- Bạch Tiểu Thăng?

Quý Minh Dương nghe được cái tên này, khẽ chau mày,

- Cái tên này có chút quen tai, tôi tựa hồ ở nơi nào đó đã nghe qua. . .

Trương Manh an tĩnh chờ đợi.

- Rõ ràng cảm giác thì quen tai nhưng lại nói không nên lời.

Quý Minh Dương nhịn không được cười lên.

- Chuyện này, ngài có muốn tham gia một tí hay không.

Trương Manh hỏi,

- Coi như truyền thông Trung Kinh chiếm cứ tất cả lý lẽ, cũng không thể đem một cái công ty khác dồn ép đến bước đường cùng. Chuyện này mà làm lớn, đối với toàn bộ nền kinh tế của Trung Kinh cũng là một tổn thất không nhỏ.

Trương Manh nói xong thì nhìn thấy Quý Minh Dương mỉm cười lắc đầu.

- Lão Trương a, cậu có xem kỹ như bình luận của cư dân mạng chưa?

- Có.

- Không, cậu không có. Hoặc là nói, cậu không có xâm nhập vào, không có nhìn thấu!

Quý Minh Dương cảm thán nói,

- Tôi chú ý tới, mỗi khi chiều hướng dư luận đang muốn không thể cứu giãn được nữa đều sẽ không hiểu tại sao lại bị hoãn lại. Cái này nếu như là lần một lần hai, tôi sẽ nghĩ là trùng hợp! Nhưng tnó đã xuất hiện ít nhất vài chục lần, rõ ràng chính là có người đang tận lực lưu thủ. Tôi nghĩ chính là do Bạch Tiểu Thăng làm, cậu ta căn bản không muốn triệt để đồn đối phương vào đường cùng!

Có sao? !

Trương Manh kinh ngạc.

- Cậu bây giờ đi điều tra, truyền thông Trung Kinh cùng Trung Kinh Hạo Nhiên có phải không là có mâu thuẫn gì không, tôi cảm thấy mọi chuyện không có đơn giản như vậy. Tôi nói cho cậu biết những cái câu nhìn thấy có lẽ đều chỉ là một bộ phận! Tên Bạch Tiểu Thăng này có lẽ tại phương diện khác cũng có phát động tấn công Trung Kinh Hạo Nhiên.

Quý Minh Dương vậy mà đã phân tích sự việc dáng tỏ bảy tám phần.

Trương Manh hoàn toàn tin phục.

- Nói đến, tôi ngược lại có nghe nói, Trung Kinh Hạo Nhiên một đoạn thời gian trước có đi tìm phiền phức cho truyền thông Trung Kinh.

Trương Manh đem những việc xảy ra mà mình biết được thuật lại một phen.

Quý Minh Dương nghe xong khẽ vuốt cằm, cười nói,

- Vậy là hiểu rõ rồi, cái này là người trẻ tuổi họ Bạch đang phản kích a, muốn làm cho Doãn gia sợ hãi.

Hai người đang nói chuyện thì của phòng làm việc bị người ta gõ, sau khi được cho phép có một vị thư ký ló đầu vào,

- Trương thư ký, thị trưởng, có một vị tên là Doãn Hạo Nhiên tiên sinh cầu kiến.

Doãn Hạo Nhiên tới đây không chỉ một lần, cho nên vị thư ký này cũng rất quen thuộc chạy vào thông báo một tiếng.

- Nhìn xem trận đánh này đã đánh tới chỗ tôi rồi.

Quý Minh Dương ha ha cười một tiếng,

- Tốt, tiểu Vương, dẫn ông ta đến đây đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận