Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 469: Hai vị thị trưởng đến thị sát



Trông thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, Quý Minh Dương nhịn không được gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói với Tô Xu,

- Cái này, không tốt lắm đâu.

Tô Xu nhíu mày lại.

- Quý Minh Dương, ông làm sao nhỏ mọn như vậy, chẳng lẽ còn sợ chúng tôi nhìn ra bí mật gì của mấy người sao?

Tô Xu hừ lạnh nói,

- Có bí mật kinh doanh gì mà mấy người không thể hiện ra ngoài sáng hay sao.

Những lời này làm cho Quý Minh Dương có chút ngượng ngùng

- Cái kia, Bạch tổng, cậu cảm thấy việc này thế nào. . .

Quý Minh Dương hỏi lại Bạch Tiểu Thăng.

Tô Xu thị trưởng cũng nhìn qua.

Được lắm, lại ném vấn đề này về phía mình!

Bạch Tiểu Thăng có chút bất đắc dĩ.

Xem ra Quý thị trưởng không cứng rắn được với Tô thị trưởng. Vậy mình còn có thể làm cái gì? Từ chối sao?

Không chừng, đến cuối cùng mình lại đắc tội cả hai vị thị trưởng. . .

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian cười một tiếng,

- Tô thị trưởng đã cùng Mục tổng có ý nghĩ đến tham quan, đây là niềm vinh hạnh của truyền thông Trung Kinh chúng tôi. Công ty hiện nay đã có chút thành quả, nhờ vào sự đảm nhiệm của mấy vị tổng thanh tra, tôi chỉ là ngồi mát ăn bát vàng thôi. Nếu có điều gì chưa đủ, còn xin hai vị chỉ giáo nhiều hơn.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này cực kỳ lưu loát.

Nếu người không biết hắn tự nhiên sẽ cảm giác được lời nói của hắn hợp lí, nhận là thành công của công ty là do công lao của những người đi trước, để sự cảnh giác của mọi người đối với hắn giảm xuống.

Nói như vậy, chính là muốn làm tê liệt bọn hắn!

Quý Minh Dương âm thầm gật đầu.

- Vậy lúc nào thì đi xem?

Quý Minh Dương hỏi.

- Bây giờ luôn đi, hôm nay tôi còn muốn trở về. Làm sao, ông còn muốn tôi ở chỗ ông hai ngày sao.

Tô Xu cười khẽ một tiếng.

Quý Minh Dương lập tức cười ha hả,

- Hôm nay tốt, hôm nay tốt, hôm nay. . . Thời tiết tốt!

Bạch Tiểu Thăng cố nhịn cười.

Thị trưởng Quý hình như đang ở trạng thái bị "áp chế".

Lúc đám người đang trò chuyện, cà phê và trà đã được bưng lên.

Trương Manh mặt áy náy, cười nói với Tô Xu,

- Để Tô thị trưởng đợi lâu, đây chính là tôi để nhân viên ở bên ngoài mua được, bên trong văn phòng này của chúng tôi cũng sắp đến giờ tan làm thực sự là không lấy được cho ngài.

- Có lòng là tốt rồi.

Tô Xu cười một tiếng.

Đám người cùng nhau uống cà phê cùng với trà, lại trò chuyện trong chốc lát.

Bạch Tiểu Thăng lên tiếng nói với Quý Minh Dương, hắn muốn đi gọi điện thoại, an bài một phen.

Quý Minh Dương đồng ý.

Ra khỏi văn phòng thị trưởng, Bạch Tiểu Thăng đi tới một nơi vắng người, lúc này mới lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi điện cho Lâm Vi Vi.

- Vi Vi, em hiện nay bỏ hết công việc cho anh, để mọi người trong công ty chuẩn bị kỹ càng. . .

Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh, thấp giọng nói, căn dặn một phen...

Dặn dò xong, Bạch Tiểu Thăng không vội quay trở về.

Từ chính phủ thành phố đến truyền thông Trung Kinh, chỉ mất có vài phút, bây giờ hắn mà về, Tô Xu thị trưởng không chừng liền muốn xuất phát, cơ bản là không có bao nhiêu thời gian để Lâm Vi Vi an bài.

Cho nên, hắn muốn kéo dài thời gian một chút.

Đợi khoảng mười phút đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng nhận được cuộc gọi là bí thư Trương Manh của Quý Minh Dương gọi hắn đi qua!

Xem ra, bên kia đã đợi không được nữa!

- Được, Trương bí, tôi lập tức quay lại!

Bạch Tiểu Thăng ở trong điện thoại nói ra.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng quay về, Quý Minh Dương, Tô Xu, Mục Bắc Thần bọn họ đang đi ra từ văn phòng, chuẩn bị xuất phát.

- Bạch tổng, cuộc gọi này của cậu cũng an bài đủ lâu, có phải hay không gọi điện về, giấu đi hết những nơi tốt hay sao.

Tô Xu trêu chọc nói.

- Ngài nói đùa.

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng cười một tiếng,

- Đây chính là cơ hội tăng thể diện, tôi làm sao có thể giấu diếm được.

Quý Minh Dương thâm ý sâu sắc liếc hắn một cái.

Với sự hiểu biết của ông ta, Bạch Tiểu Thăng có thể, không, là nhất định làm như vậy.

Tiểu tử này, bây giờ nhìn có vẻ chân chất, nói chuyện chân thành, cũng là một tên trơn như trạch!

Quý Minh Dương cười thầm.

Hắn so với Bạch Tiểu Thăng lớn tuổi hơn nhiều, lại có quan hệ với lại Tống đại sư, xét về quan hệ hai người cũng không phải là người ngoài, coi như Bạch Tiểu Thăng là tổng giám đốc, ở trong lòng của ông, vẫn xem Bạch Tiểu Thăng là tiểu bối của mình.

Trên mặt Mục Bắc Thần mang theo nụ cười nhạt, tựa như cũng không quan tâm là Bạch Tiểu Thăng giả vờ ngu hay ngu thật.

- Đi thôi.

Quý Minh Dương đưa ra lời mời, đám người liền xuất phát.

Truyền thông Trung Kinh cách chính phủ thành phố chỉ vài phút đi xe, tuy trên đường có nhiều xe ô tô nhưng vẫn không gặp phải tình trạng kẹt xe.

Đội xe xuất phát từ tòa nhà thị chính, rất thuận lợi đến truyền thông Trung Kinh.

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh, mười vị tổng thanh tra và phó tổng Trần Trường Khoảnh đã đứng chờ ở trước cửa công ty.

Sau lưng bọn họ, còn mang theo một nhóm quản lí ưu tú.

Tràng diện này nhiệt liệt, trang trọng.

Khi các nhà lãnh đạo vừa xuống xe, liền bị vây quanh giữa một đám phóng viên, bưng máy chụp ảnh khiêng camera, một đường quay chụp.

Cửa vào phòng khách của công ty có một dòng thông báo màu đỏ thẫm.

- Nhiệt liệt hoan nghênh hai vị thị trưởng đến tham quan!

- Hoan nghênh truyền thông Thiên Chinh đến khảo sát!

Lúc Bạch Tiểu Thăng nhắn Lâm Vi Vi giấu dốt, còn dặn dò chuyện này.

Đây chính là một cơ hội tốt để tuyên truyền!

Không cần tiền mà việc tốt vẫn gõ cửa, hắn làm sao sẽ bỏ qua.

- Cậu được lắm đấy, Bạch tổng, cậu đây là muốn lấy chúng tôi làm tuyên truyền cho bên cậu sao!

Ngay cả Quý Minh Dương cũng nhịn không được nói thầm.

- Tôi cũng vì truyền thông Trung Kinh chúng tôi tạo thế, còn muốn cầm vị trí công ty gương mẫu, Tô thị trưởng đã đến công ty, tôi làm sao lại bỏ qua được.

Bạch Tiểu Thăng hạ giọng nói.

Quý Minh Dương cười ha ha, trái lại ông đánh giá khá cao vấn đề đó.

Sau khi nhìn thấy mấy vị thị trưởng, những vị tổng thanh tra và các vị quản lí ưu tú đều rời đi, chỉ có Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh, Trần Trường Khoảnh ở lại tiếp khách.

Lâm Vi Vi ở ngay trước mặt hai vị thị trưởng cũng không có lo lắng, lời nói phi thường vừa vặn, bộ dáng nhu thuận đáng yêu, miệng lại ngọt, hiểu nói chuyện, để Tô Xu vừa tiếp xúc đã rất ưa thích nha đầu này.

Thậm chí, nàng trực tiếp để cho Lâm Vi Vi dẫn đường, tới làm hướng dẫn viên.

Lâm Vi Vi mang theo những người lãnh đạo đi kiểm tra mấy bộ môn trọng yếu, nhìn hoàn cảnh làm việc, nhìn trạng thái làm việc, giới thiệu những thành tích mà các bộ môn đó đã đạt được.

Nói rất nhiều, nhưng mọi thứ đều là những điều phổ biến, giống nhau ở các công ty lớn.

Kỳ thật loại lãnh đạo kiểm tra này, là chỉ muốn cổ vũ thúc đẩy công ty chứ không muốn xâm nhập quá sâu rất ích quan tâm đến những chuyện cụ thể.

Tô Xu vừa nghe vừa liên tục gật đầu.

Nàng cũng chỉ là muốn tới tìm một cái ấn tượng cơ bản, biết rõ nếu thâm nhập sâu hơn nữa những điều đó sẽ thuộc về cơ mật của người ta, đừng nói đến công ty không chịu mà Quý Minh Dương cũng sẽ không đồng ý.

Suốt đường đi Bạch Tiểu Thăng đều lưu ý thần sắc của Mục Bắc Thần, người này không nóng không lạnh, chỉ là khẽ gật đầu, nhìn như thưởng thức nhưng kì thực căn bản cũng không có một chút hào hứng nào.

Trước mắt, Lâm Vi Vi đang mang hai vị thị trưởng đi tham quan, không có chú ý tới bên này, Bạch Tiểu Thăng tìm một chỗ trống, cười hỏi Mục Bắc Thần.

- Mục tổng, hình như ông còn có điểm không được hào hứng, xem ra truyền thông Trung Kinh chúng tôi không lọt vào cặp mắt của ông, không biết ông có gì chỉ giáo hay không.

Mục Bắc Thần nhìn về hai vị thị trưởng ở phía xa một chút, nhàn nhạt cười một tiếng,

- Bạch tổng nói quá lời, chỉ giáo cái gì tôi nói không tính. Tuy nhiên so với nhìn những thứ nhạt nhẽo này, tôi càng cảm thấy hứng thú là hai ngày này cậu đối chiến cùng Hạo Nhiên Trung Kinh!

- Những thứ mà tôi thấy ở trong trận chiến đó thú vị hơn nhiều so với nhiều thứ tôi thấy ở đây!

Mục Bắc Thần cười một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận