Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 470: Vương đạo, Bá đạo, Quỷ đạo



(1/ Vương đạo: lối đi/ hướng đi vua chúa (cai trị, thịnh vượng))

(2/ Bá đạo: độc tài, dung sức mạnh để trị.)

(3/ Quỷ đạo: theo hướng xảo quyệt, kỳ dị.)

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười nhìn Mục Bắc Thần.

- Mục tổng cùng Tô thị trưởng đi công tác, còn chú ý tới một chút tranh chấp nhỏ ở thành phố của chúng tôi? Thật là có lòng!

Có thể là một vị tổng giám đốc của công ty truyền thông nên có chút mẫn cảm với những thông tin trên mạng. Nhưng cũng có thể là hắn ta căn bản lúc nào cũng lưu ý đến động tĩnh của bên này.

- Tranh chấp nhỏ? Chưa hẳn a! Một nhà là công ty bất động sản nổi danh của thành phố xém chút nữa thì bị diệt mất, nguyên lai chuyện này trong mắt Bạch tổng cũng chỉ là chuyện nhỏ sao, tôi thật sự khâm phục a.

Mục Bắc Thần cười ha ha nói.

Lúc nói những lời này trong thần sắc của Mục Bắc Thần thậm chí có mấy phần tán thưởng.

- Mục tổng chắc không biết rõ, sự tình đã kết thúc. Tranh chấp trên mạng cũng ngừng, cũng không có ai liều chết, cũng không có ai diệt vong. Thậm chí ngay cả tổn thất đều có thể không phải như ngài đoán, lớn như vậy. Một công ty có lịch sử mười năm sao có thể một mực xuôi gió xuôi nước.

Bạch Tiểu Thăng thần sắc bình tĩnh nói.

- Bạch tổng, hạ thủ lưu tình sao.

Mục Bắc Thần thở dài, tựa hồ thật đáng tiếc.

Bất quá sau đó, hắn ta lại cười.

- Những gì tôi sắp nói chỉ là cái nhìn của tôi về chuyện này thôi, tôi chỉ muốn cùng ngài hàn huyên một chút. Nếu có gì sai, đắc tội với các vị thì cũng mong các vị rộng lòng tha thứ.

Mục Bắc Thần nhàn nhạt cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

- Chuyện này, tôi cũng coi như là có cái nhìn sơ lượt từ đầu đến cuối. Trong vòng một ngày, Trung Kinh Hạo Nhiên, một công ty bất động sản có tiếng trong tỉnh lập tức trở thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh. Hạng mục trong lúc vô hình bị tổn thất nặng nề, ngay cả công ty cũng gặp tổn thất, nếu không có mấy năm sẽ không dậy nổi!

- Kỳ thật, cậu và tôi cũng rõ ràng, hạng mục này chất lượng căn bản không có vấn đề, bất quá là về phương diện chi tiết có chút thiếu thốn, nghiêm túc mà nói, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm. Vậy liền coi là bị lật tẩy đến trên mạng, cũng bất quá là một điểm tin tức mặt trái, phòng quan hệ xã hội của Trung Kinh Hạo Nhiên làm tốt thì cái này cũng chỉ là một cái sự kiện nhỏ.

- Cái thú vị là tường chưa có ngã đã có một đám người đến đẩy!

- Các hướng đi của truyền thông, từ truyền thông, các bình luận đều phối hợp với nhau.

- Thú vị nhất là, trong trận chiến đấu này lại còn có hai bên công thủ, bất quá người thay Trung Kinh Hạo Nhiên lên tiếng, chưa hẳn là người một nhà với bọn họ. Theo tôi nghĩ chỉ sợ bọn họ cũng là không hiểu ra sao, không biết minh hữu đến từ nơi nào.

- Tranh cãi nhao nhao, công thủ giằng co.

- Kết quả cuối cùng, liền là dư luận tạo thành phong trào! Nhưng mà tôi lại chú ý tới, mỗi khi hướng đi của dư luận gặp phải thế không thể ngăn chặn, muốn bộc phát thì chắc chắn sẽ có một loại sức mạnh dẫn đường để cho cảm xúc cuồng bạo bình thản xuống! Rất lợi hại! Giống như đấu mà không phá, cậu từng bước uy hiếp lại không làm cho đối phương tức nước vỡ bờ!

Trong thần sắc của Mục Bắc Thần hiện giờ chỉ có tán thưởng.

Bạch Tiểu Thăng từ chối cho ý kiến, tiếp tục nghe.

- Nếu như một trận dư luận công phòng chiến đánh đẹp như thế, tôi có thể hay không suy nghĩ thoe hướng người có loại năng lực này cũng sẽ ở trên phương diện mà người khác không thể nhìn thấy được đối phó với Trung Kinh Hạo Nhiên, thậm chí tình hình chiến đấu càng kịch liệt!

Mục Bắc Thần ý vị thâm trường nói.

Trong đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng trở nên nghiêm nghị hơn.

Tên Mục Bắc Thần này lúc đầu cậu không đánh gái thấp hắn nhưng cũng không đánh giá hắn quá cao, không nghĩ đến tâm tư người này lại kín đáo như vậy, kinh khủng như thế!

Nếu như là đối thủ thì đây sẽ là một đối thủ vô cùng đáng sợ!

- Chỉ bất quá, Bạch tổng đã cung lên dây, đao ra khỏi vỏ chưa uống máu liền thu về, tôi cảm thấy thật đáng tiếc!

Mục Bắc Thần có chút tiếc nuối.

- Nếu là mục tổng thì sẽ làm như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi ngược lại.

- Trung Kinh sẽ không còn Doãn Gia.

Mục Bắc Thần hạ giọng, nhẹ nhàng linh hoạt nói ra bảy chữ.

Không khí xung quanh bỗng trở nên lành lạnh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú vào nụ cười rét lạnh của hắn ta, tin tưởng hắn ta có thể làm được.

Có lẽ, Lang Bắc Thị đã từng có một cái "Doãn Gia" khác, lúc cùng Truyền Thông Thiên Chinh tranh đấu, đã bị gạt bỏ.

- Xem ra, ngài và tôi là hai đường khác biệt!

Bạch Tiểu Thăng thở dài.

Mục Bắc Thần cười.

- Hai vị tổng giám đốc, ở nơi đó nói nhỏ cái gì vậy?

Một thanh âm bỗng nhiên truyền đến trong tai hai người.

Tô Xu thị trưởng trong nụ cười mang theo tia nghi hoặc, nhìn qua.

- Không có gì, Tô thị trưởng tôi cùng Bạch tổng giao lưu về cách quản lý công ty, rất có tâm đắc.

Mục Bắc Thần cười nói.

- Chúng tôi đã hiểu rõ nhau hơn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cũng đáp lại.

Quý Minh Dương nhìn hai người, bên trong ánh mắt có thêm một vòng ý vị thâm trường.

- Bạch tổng, phương pháp cậu làm cho nhân viên trong công ty tích cự làm việc cũng không tệ nha, vừa rồi tôi nghe người trong công ty nói biện pháp ban thưởng có rất là nhiều, nhưng mà nhiều ban thưởng ít trừng phạt, thưởng phạt mất cân bằng cũng là một loại khiếm khuyết.

Mục Bắc Thần mỉm cười, dùng giọng nói bình thường cùng Bạch Tiểu Thăng giao lưu nói.

- Con người cần được sự cổ vũ, nhân viên cần khích lệ, chúng tôi cũng có các biện pháp trừng phạt, chỉ bất quá nặng là nhắc nhở, chứ không có trừng phạt. Khả năng Mục tổng càng giỏi về phạt hơn.

Bạch Tiểu Thăng không vội không chậm phản bác một câu.

- Khả năng đường cậu đi là vương đạo, còn tôi đi là bá đạo, vương bá chi đạo, ắt có một ngày tranh phong, tôi rất chờ mong ngày đó a.

Mục Bắc Thần cười nói.

- Tôi cũng rất chờ mong.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Vương đạo, bá đạo sao?

Thật xin lỗi, tôi đi là quỷ đạo.

Có thể chính có thể tà, vừa chính vừa tà, nó so với người càng bá đạo hơn! Bạch Tiểu Thăng trong lòng mặc niệm một câu.

Cuộc đối thoại này rất nhanh kết thúc.

Quý Minh Dương, Tô Xu hai vị thị trưởng cũng là người bận bịu, chỉ ở tại truyền thông Trung Kinh đi lòng vòng, trước sau một giờ, không có tổ chức bất kỳ hội đàm nào, càng không có phát biểu dặn dò gì, liền trở về.

Bạch Tiểu Thăng dừng bước trước cửa lớn của truyền thông Trung Kinh.

Quý Minh Dương cũng nán lại.

- Bạch tổng, vẫn muốn chuẩn bị thêm sao, trước mắt người ta chạy tới phía trước chúng ta, chúng ta cũng phải tăng nhanh tiến độ thôi.

Tuy Quý Minh Dương đang nở nụ cười nhưng dưới nụ cười đó có ý vị nhắc nhở.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Tô Xu thị trưởng, Mục Bắc Thần hai người đối với Bạch Tiểu Thăng chỉ là nhàn nhạt gật đầu, cười một tiếng cáo từ.

Đưa mắt nhìn đội xe rời đi, Bạch Tiểu Thăng tưởng lại những chuyện đã nói cùng Mục Bắc Thần một phen.

- Không biết mình có cùng người này bởi vì tranh danh ngạch mà chiến đấu không. . . Người này, rất khó đối phó!

Nghĩ đến chuyện này Bạch Tiểu Thăng thở dài một hơi.

Đang nghĩ ngợi thì trong đầu của hắn lại vang lên giọng nói thanh thúy dễ nghe của Hồng Liên.

- Phát động nhiệm vụ cấp Tổng giám đốc, dẫn đầu truyền thông Trung Kinh trở thành một trong mười công ty gương mẫu, điểm số nhận được khi hoàn thành là hai mươi điểm!

- Hiện tại tổng điểm cấp tổng giám đốc là 25 điểm, khoảng cách đến cấp tiếp theo —— người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, còn có bảy mươi lăm điểm!

Nhiệm vụ tới rồi sao!

Đôi mắt Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên sáng lên.

Lại còn là một nhiệm vụ được tới hai mươi điểm!

- Mặc kệ là vì công ty hay là vì điểm số, cái danh ngạch này, mình chắc chắn phải có được!

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú vào hướng mà đoàn xe rời đi, khóe miệng bấc giác hiện lên một vòng ý cười.

- Mặc kệ Mục Bắc Thần tương lai có phải là đối thủ của mình hay không! Mình cũng sẽ thẳng tiến không lùi, nếu như hắn ta muốn lấy bá đạo áp chế vương đạo của mình, mình liền để hắn ta nếm thử mùi vị của quỷ đạo!

Bạch Tiểu Thăng quay người trở về công ty, bước chân mạnh mẽ có lực tạo ra âm thanh vang vọng bốn phía.

Hắn phải tiếp tục nghiên cứu điều kiện để trở thành công ty gương mẫu một phen, không thể bỏ sót dù một chi tiết nhỏ nào!

Một bên khác, xe của Tô Xu thị trưởng không có đi về tòa nhà chính phủ, mà nửa đường cùng Quý Minh Dương mỗi người đi một ngả.

Trên xe, Mục Bắc Thần mỉm cười, tinh thần thăm thẳm, còn đang nhớ lại những chuyện đã nói cùng Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu là cái tên lợi hại, đáng tiếc, gặp phải tôi, cậu phải thua không thể nghi ngờ! Bởi vì cậu căn bản không biết rõ, tôi có cái gì!

Mục Bắc Thần âm trầm cười một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận