Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 472: Giẫm chân một cái, liền muốn mạng sao



Bạch Tiểu Thăng đi vào phòng khách.

Trong phòng khách được lắp đặt các thiết bị tráng lệ, giống như thánh đường mái vòm Florence, lộ ra được vẻ vàng son lộng lẫy. Nó làm cho người ta giống như đang ở tầng cao nhất của cao ốc Trung Kinh Vạn Hòa, bất quá so ra thì còn có điểm chênh lệch không nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng đã được chứng kiến nhiều cái tốt hơn, nên tự nhiên tầm mắt cũng cao hơn.

Hắn nhìn thấy ở bên bên đại sảnh có một khu đặt mấy cái ghế sô pha, bên cạnh đó còn có mấy món điểm tâm, trà, bánh. Hắn định đi qua bên đó người một chút, chờ đợi đến lúc hoạt động chính thức bắt đầu.

- Tên kia đứng lại, lời nói của tôi ngươi không nghe thấy sao!

Bạch Tiểu Thăng nghe phía sau có người hét lớn một tiếng.

Cũng không phải gọi mình. . . Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ như vậy.

Bất quá ánh mắt của các khách khứa ở đây đều đặt lên người hắn.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, chỉ sợ thật sự là gọi mình.

Hôm nay vốn là định đến đây để giải sầu, làm sao lại không thể yên tĩnh được một chút nhỉ.

Bạch Tiểu Thăng xoay người.

Thì thấy được nam nhân trẻ tuổi tên là Trương Tuyên kia khí thế hùng hổ, mang người chạy tới.

- Mày vừa rồi đẩy người của tao, đạp phải chân tao! Tao kêu mày dừng lại, mày còn dám không để ý tới sao!

Trương Tuyên tức giận nói.

Bạch Tiểu Thăng chau mày, lập tức cười một tiếng,

- Người của cậu đạp chân của cậu, cậu cứ việc đi giáo huấn hắn ta, cùng tôi có liên can gì.

- Là do mày đẩy!

- Ai thấy, người bên ngoài nhìn thấy người của cậu đẩy tôi điều đó là sự thật!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vậy mày để bọn họ làm chứng cho mày đi, có một người chịu làm chứng, cũng coi như tao thua!

Trương Tuyên cười lạnh nói.

Nhìn cái bộ dáng này của hắn ta, Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn tin tưởng, người bên ngoài sẽ không giúp mình nói chuyện.

- Vậy cậu muốn thế nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Mày lau sạch sẽ cho tao!

Trương Tuyên hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ giày bị giẫm của mình.

Phía trên không nhiễm hạt bụi, tin tưởng là ở bên ngoài đã được vị quản gia kia lau sạch sẽ. Cái này còn muốn lau thế nào nữa. Trương Tuyên rõ ràng là muốn khiến Bạch Tiểu Thăng phải cúi đầu trước mặt mọi người, quỳ dưới chân mình, giống như vị quản gia ở bên ngoài.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười một tiếng.

Trên mạng có một câu chuyện rất buồn cười, nói gì mà bây giờ phú nhị đại*, có một ít người phách lối ngông cuồng, ngươi giẫm chân hắn một tý, hắn sẽ la hét giết toàn gia đình ngươi.

*phú nhị đại: hiểu đơn giản là con/ cháu nhà có tiền/ quyền lực (Con ông cháu cha, cậu ấm, cô chiêu)

Trước mắt xem ra, Trương Tuyên đang muốn phát huy cách nói này .

Cũng không phải chân chính mình giẫm, cậu ta tới chỗ mình kêu đánh kêu giết cái gì chứ.

Cái này làm sao lại là người đồng trang lứa với mình được chứ, làm sao lại ngây thơ như vậy. Bạch Tiểu Thăng quả thực là dở khóc dở cười.

Kỳ thật, Trương Tuyên tức giận là do thái độ của Bạch Tiểu Thăng.

Một người cùng lứa tuổi với mình nhưng khí chất lại siêu phàm, lại còn nhìn mình với ánh mắt nhìn người ngu ngốc, ánh mắt kia để cho hắn căm hận đến luống cuống.

Bây giờ là hắn cố ý gây chuyện.

- Cậu chưa phát giác được, chính mình quá phách lối sao? Trước công chúng, ngay trước mặt nhiều khách khứa như vậy, bộ dạng này của cậu, cậu thật coi nơi này là nhà cậu mở sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi nói.

- A, chỗ này chính là nhà tao mở!

Trương Tuyên vô cùng dứt khoát nói.

Bạch Tiểu Thăng bị nghẹn bó tay rồi.

Cái này khó trách, nguyên lai tưởng là cái khách nhân phách lối, không nghĩ tới lại là thiếu gia phách lối!

- Ai nha, người trẻ tuổi kia giống như là đắc tội với Trương Tuyên thiếu gia rồi!

- Người trẻ tuổi kia tại trang viên Trương gia, đắc tội với vị tiểu tổ tông này, có kịch hay để xem rồi!

- Chậc chậc, lão Trương có một đứa nhi tử bảo bối, cưng chiều cực kỳ, ở bên ngoài cũng ngang ngược quá đáng, trong nhà lại càng ngang ngược hơn, ở chỗ này chọc hắn ta, chỉ sợ là phải xui xẻo rồi!

Người xung quanh nói nhỏ nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt vô cùng đồng tình, như là nhìn xem một thằng xui xẻo.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bốn phía, bỗng nhiên có chút mất hết cả hứng.

Chính mình muốn đến đây để buông lỏng, không phải đến tìm phiền toái nha.

Nháo đến tràng diện như hiện tại, còn chờ đợi như thế nào được nữa, không bằng trở về ngủ thì tốt hơn.

- Chỉ bất quá giẫm một tý lên chân, cậu đánh một người là được rồi, lại còn bắt một người lớn tuổi quỳ xuống lau giày cho cậu như thế vẫn chưa đủ sao. Bọn họ đều là người hầu nhà cậu, nguyện ý làm như thế, là sự tình của bọn họ, nhưng mà không phải ai cũng sẽ nhịn cậu. Tốt thôi, nếu cậu cảm thấy tôi ở chỗ này chướng mắt cậu, vậy thì tôi đi ra khỏi nhà cậu là được chứ gì.

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt cười một tiếng.

Chì là một thiếu gia trong gia tộc lớn được nuông chiều từ bé chỉ biết ăn chơi.

Bạch Tiểu Thăng lười cùng dạng người này tranh chấp.

Còn có, chủ nhân của trang viên này, địa vị tại giới kinh doanh ở Trung Kinh cũng không có được nằm trong top 10 đâu!

Ở trong mắt Bạch Tiểu Thăng càng thêm chướng mắt!

Chính mình có thể tới, là cho bọn họ đủ mặt mũi!

Lát nữa, người nhà họ Trương biết rõ, tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh lại bị tiểu bối của mình dùng một lý do hết sức buồn cười đuổi đi, không biết sẽ có cảm tưởng gì nữa!

Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị rời đi.

- Mày nghĩ như thế là có thể đi sao, nơi này là nơi nào mà mày muốn đến thì đến muốn đi thì đi như thế, ở nhà của tao, tao có thể để cho mày khi dễ tao như thế à!

Ánh mắt của Trương Tuyên rất mãnh liệt, giương một tay lên, sau lưng liền có ba bốn đại hán hung thần ác sát bước ra.

- Muốn đánh nhau!

- Trời ơi, cái người thanh niên này hôm nay nhất định phải bị phế rồi!

- Chậc chậc, có trò hay để xem rồi!

Tiếng nghị luận vang lên bốn phía, ẩn ẩn còn có cảm giác mọi người đang rất hưng phấn xem kịch vui.

Bạch Tiểu Thăng nhìn mấy người đại hán trước mắt mình, nhịn không được thở dài. Xem ra hôm nay không có biện pháp gì, chỉ có thể ở trong nhà người ta đánh con của người ta. . .

Lát nữa Trương Gia mà tìm mình để gây sự, mình cũng sẽ không giống như lúc đối phó với Doãn Gia khách khí như vậy!

Nếu thật sự muốn thu thập bọn họ, mình trước tiên cần phải đi tìm lão Quý cáo trạng một chút! Mình còn phải giúp ông ta lấy được một danh ngạch một trong mười công ty gương mẫu của tỉnh, ông ta chắc chắn sẽ bao che khuyết điểm a! Bạch Tiểu Thăng nhịn không được ranh mãnh nói thầm.

Đến lúc giương cung bạt kiếm, bên ngoài phòng khách bỗng nhiên có người lên tiếng.

- Mạc Hân tiểu thư đến!

Mạc Hân là người mà ở trong thiệp mời có nhắc tới - Thần cấp mỹ nữ pha chế.

Nghe xong cái tên này khuôn mặt phẫn nộ của Trương Tuyên lập tức tan thành mây khói, xoay người rời đi.

Mấy cái khí thế hung hăng người hầu, lập tức khí tức cứng lại, ngẩn người.

Bây giờ động thủ hay không động thủ vậy.

Mạc Hân tiểu thư đã tới, bọn họ muốn động thủ lát nữa ông chủ sẽ tiêu diệt bọn họ ngay!

- Còn đứng đấy làm gì, tranh thủ thời gian qua đây ngay, thiếu gia các cậu còn muốn các cậu làm việc kìa.

Bạch Tiểu Thăng buồn cười, trêu chọc một câu.

Ba bốn đại hán vậy mà gật đầu một cái, vội vàng đi theo thiếu gia của họ.

- Ông trời của tôi, cái gia đình này quá buồn cười.

Tâm tình của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.

Trong đại sảnh các khách khứa cũng không rảnh chú ý đến hắn nữa, bước chân vội vàng đi ra ngoài cửa, trong đôi mắt còn mang theo ánh sáng rực rỡ, giống như đang truy tìm báu vật.

Một nữ pha chế thôi mà, cần thiết phải như vậy hay không?

Bạch Tiểu Thăng có chút nghi ngờ.

Nói thật, hắn cũng không hiểu biết nhiều về cách đối nhân xử thế trong ngành này, bất quá có Hồng Liên hỗ trợ hắn cũng có thể tạm thời thông suốt, vì thế mới trở thành cao thủ như hiện tại.

Bất quá, Bạch Tiểu Thăng để Hồng Liên kiểm tra một tý ở bên Châu u người pha chế được chia làm các cấp như trợ lý pha chế, người pha chế, kỹ sư cao cấp, kỹ sư kỹ sư còn có mấy cấp bậc, Mạc Hân này là một vị được nhiều người ở các nước chứng nhận là người pha chế có cấp bậc kỹ sư cao cấp.

Đạt được cấp bậc đỉnh cao ở một ngành nghề không phải dễ, cái này đại biểu cho thiên phú của nàng tại cái nghề này tuyệt diễm đến mức nào.

Bạch Tiểu Thăng đã có kiểm tra qua cho nên cũng biết được cầm tới cái chứng nhận này có bao nhiêu khó, càng đừng đề cập đến là được nhiều nước chứng nhận.

Có thể nói, đây cũng là đệ nhất đỉnh cao.

- Không thì, mình trước không vội mà đi? Ở lại nhìn một cái, vị Mạc Hân tiểu thư này, là tồn tại đến bực nào?

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ, cất bước hướng phía cửa ra vào đi qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận