Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 474: Một chân đạp bay



Bạch Tiểu Thăng chỉ là muốn yên lặng rời đi, lại bị một tiếng rống của quản gia, lập tức trở thành tiêu điểm trong mắt của khách khứa.

- Người này đây là muốn chuồn đi a!

- Tại Trương Gia đắc tội với Trương Tuyên còn muốn trốn đi sao, theo tôi thấy hắn ta chạy không thoát đâu!

- Có trò hay để xem rồi, không biết sau đây sẽ diễn vở kịch gì nữa!

- Trương Gia là ba đời đơn truyền, trình độ cưng chiều con cái không gì sánh được, người trẻ tuổi này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!

Vô số thanh âm vang lên, trong đó còn có tiếng cười trên nỗi đau của người khác, tiếng thở dài trong lòng.

Đối với số phận sắp tới của Bạch Tiểu Thăng, mọi người đều thay hắn mặc niệm.

Trương Tuyên xông lại, thần sắc dữ tợn mà hưng phấn.

- Tiểu tử, mày trộm thiệp mời của ai? Tới đây ăn uống miễn phí! Để bản thiếu gia phát hiện a. Muốn đi, làm sao dễ dàng như vậy!

Trương Tuyên vồ một cái về phía cổ áo của Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Đường đường là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, nếu như trước mặt mọi người bị người khác nắm lấy cổ áo dạy dỗ, vậy thì truyền thông Trung Kinh còn mặt mũi gì nữa!

Tay Trương Tuyên vừa đụng vào cổ áo của Bạch Tiểu Thăng, thì cả người liến bắn về phía sao, phải lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, vô cùng chật vật. Mặt của hắn cũng bởi vì đau đớn mà vặn vẹo.

Đối mặt với Trương Tuyên hiện giờ là một chân của Bạch Tiểu Thăng.

- Mày!

Vẻ mặt của Trương Tuyên nhăn nhó, đau đến mức không thở nổi.

- Người đến là khách, Trương Gia các ngươi đối đãi với khách như vậy sao. Còn có, cậu có thân phận gì! Cũng xứng động thủ với tôi sao!

Bạch Tiểu Thăng lãnh miệt cười một tiếng.

Mình cầm thiệp mời đường đường chính chính mà đến là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh đó! Có thể nào chịu nhục!

Một chân này của Bạch Tiểu Thăng làm cho toàn trường kinh hãi im lặng.

Hắn ta phách lối như thế càng khiến cho đám người đang xem nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Tại Trương Gia, một cước đạp bay Trương Tuyên, còn hỏi người có ta thân phận gì. . .

Đây là muốn kiếm chuyện a!

Mặc kệ là nam hay nữ, các vị khách ở đây đều không thể tưởng tượng nổi.

Bên kia, Trương Thư Thành đã nghẹn họng nhìn trân trối.

Con trai mình có điểm quá mức, nhưng đây là nhà mình nên ông ấy thấy có thể thông cảm được .

Nhưng mà hôm nay đã gặp phải một người quá kêu ngạo!

Tại nhà mình đánh con của mình, còn phát ngôn bừa bãi!

Sắc mặt Trương Thư Thành trong nháy mắt u ám, ẩn ẩn lôi đình vạn quân.

Mỹ nữ pha chế Mạc Hân cũng kinh ngạc, một đôi mắt đẹp rơi trên mặt Bạch Tiểu Thăng, cẩn thận nhìn hắn.

Người đàn ông trẻ tuổi này, thần sắc ung dung, lạnh nhạt, không có sợ hãi. Một cước vừa rồi, tuyệt đối gọn gàng quá có phong phạm, để nàng cũng nhịn không được muốn thốt lên một chữ “tốt”!

Đương nhiên, ở tại Trương Gia mắt thấy công tử nhà họ Trương bị đánh, còn nói tốt, thực sự là có chút quá mức. . .

Doãn Hạo Nhiên ở phía sau Trương Thư Thành và Mạc Hân thì đang co rúm lại, bây giờ ta thật muốn mình biết thuật ẩn thân để không bị Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, nhưng lại nhịn không được nhìn trộm Bạch Tiểu Thăng một chút.

Sắc mặt của Doãn Hạo Nhiên phi thường khó coi, ông ta thậm chí âm thầm nhìn về phía Trương Thư Thành, trong mắt có tia oán trách thật sâu——

Trương Thư Thành a! Ông nuôi dạy con thật là tốt. . . Con trai ông là muốn đi tìm cái chết a!

Cái họ Bạch là dễ trêu sao, con của cậu lại còn muốn theo cậu ta động thủ!

Con tôi cùng hắn ta động thủ, cũng bị tôi đem chân cắt đứt rồi!

Doãn Hạo Nhiên thầm than: Cái Trương Gia này, có thể sắp gặp nguy hiểm rồi, Trương Thư Thành làm sao đem con trai dưỡng thành cái này đức hạnh. . .

Doãn Hạo Nhiên hãi hùng khiếp vía như thế nào, người bên ngoài tự nhiên không thể nào biết được.

- Mày dám đá tao!

Trương Tuyên phản ứng quá chậm đến bây giờ sắc mặt mới biến thành màu đỏ tía, gào thét một tiếng thê lương.

Trước mặt nhiều người như vậy, ở trong nhà mình, còn có nhiều mỹ nữ như vậy, bị một người dùng chân đạp bay vô cùng nhục nhã a!

Trương Tuyên quay đầu hướng Trương Thư Thành kêu to.

- Cha, nó đá con!

Câu gào thét này khiến cho trên mặt của Bạch Tiểu Thăng nguyên bản có mấy phần lạnh lùng lại biến thành khóc cười không xong.

Cái này có điểm giống đứa trẻ đánh nhau, đánh không lại đối phương liền đi kêu phụ huynh. . . Người này thật là người cùng tuổi với mình sao. . .

Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.

Nguyên lai bên trong những người cùng thế hệ với mình không chỉ có nhân tài kiệt xuất như Trần Trường Khoảnh, Lục Thanh Phong mà còn có phế vật như Trương Tuyên này.

Trước kia, Bạch Tiểu Thăng cũng từ trong tin tức thấy qua, có người không chỉ được gia đình cưng chiều một chút mà lên tới đại học rồi quần áo cũng không biết mặc, nấu bát mì cũng không biết phải bỏ bao nhiêu nước.

Hắn cảm thấy người như thế này rất hiếm thấy vậy mà bây giờ hắn lại thấy được Trương Tuyên một cái ví dụ sống sờ sờ. . .

Không nên tranh chấp cùng dạng người như thế này,

Được không. . .

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên có chút nhụt chí, muốn đi.

- Đứng lại, tại Trương Gia của tôi đánh người xong còn muốn đi!

Lông mày Trương Thư Thành giương lên, gầm thét một tiếng, uy danh hiển hách như kinh lôi.

Khách khứa ở tại trường cũng giật mình, người hầu bốn phía nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, chỉ đợi gia chủ ra lệnh!

- Tiểu tử, hôm nay mày đừng nghĩ tới việc đi ra ngoài!

Trương Tuyên hưng phấn, quát to một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt Trương Tuyên lập tức trắng bệch, quay đầu, vô cùng lo lắng chạy thẳng đến bên người Trương Thư Thành. Đến nơi mới dám lần nữa nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Đám người hầu bốn phía chậm rãi xông lên.

Bạch Tiểu Thăng trái lại không sợ, vừa nhìn về phía Trương Thư Thành, vừa cùng Doãn Hạo Nhiên liếc nhau một cái.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Doãn Hạo Nhiên đối mặt với nụ cười này sợ đến vỡ mật!

- Ngừng tay, nhanh để bọn họ dừng tay!

Doãn Hạo Nhiên tranh thủ thời gian hiện thân, hô to một tiếng.

- Ông Doãn, ngài biết tiểu tử này?

Trương Thư Thành sững sờ, nghi ngờ hỏi.

Hiện tại cho dù Doãn Gia tổn thất nặng nề, thế nhưng vẫn siêu việt hơn Trương Gia.

Trương Thư Thành đối với Doãn Hạo Nhiên, không dám ngạo mạn.

- Khục. Thư thành, chuyện này nhìn tại mặt mũi của tôi coi như xong đi!

Doãn Hạo Nhiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, xấu hổ cười một tiếng.

Tính toán!

Trương Thư Thành chau mày.

Tại Trương Gia trước mặt mọi người đánh con của mình, cứ tính như vậy sao? !

- Không được, không thể tính như vậy, đánh chết tiểu tử này, đánh không chết, cũng đánh cho tàn phế!

Trương Tuyên là người đầu tiên không đáp ứng.

- Ông Doãn, liên quan đến mặt mũi nhà chúng tôi, cái này chỉ sợ không thích hợp a!

Trương Thư Thành hạ giọng nói.

- Bán tôi một phần mặt mũi được không! Tôi nguyện nhường ba thành lợi ích!

Doãn Hạo Nhiên hạ giọng, cắn răng nói.

Ông ta sợ, sợ làm lớn chuyện, Bạch Tiểu Thăng ngay cả ông ta cũng không buông tha.

- Cái này!

Trương Thư Thành có chút do dự.

Mặt mũi mặc dù trọng yếu, nhưng chỗ tốt càng thực tế hơn! Bất quá dưới mắt nhiều người như vậy. . .

Trương Tuyên lo lắng nhìn cha của mình, cũng kìm nén không được muốn mở miệng.

Nói cái gì cũng không thể bỏ qua cho tiểu tử kia!

Đúng vào lúc này, một trận mùi thơm bỗng nhiên bay tới, mới đầu nhẹ nhẹ bay bay, sau đó nồng đậm say lòng người, để cho cảm xúc của người ta đột nhiên được thư giãn, ngay cả người nóng nảy như Trương Tuyên cũng nhịn không được ngẩn ngơ, nói một tiếng,

- Thơm quá!

- Thơm quá a!

- Thật là thơm!

- Cái này là, mùi rượu? !

Khách khứa ai cũng bị mùi thơm làm cho xôn xao một trận.

Mùi thơm này thật mê say khiến cho đám người đem lực chú ý dời đi.

Trương Tuyên, Trương Thư Thành, Doãn Hạo Nhiên nhìn sang, khách khứa nhìn sang, thậm chí ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn sang.

Một chiếc khăn bàn tuyết trắng phủ lên trên cái bàn dài, trên bàn trưng bày các loại dụng cụ pha rượu, ba năm vị mỹ nữ trái phải lui xuống.

Cái bàn đã có sẵn, các nàng chỉ là bày ra một chút đồ vật rất nhanh liền xong.

Vị mỹ lệ pha chế Mạc Hân kia đang bưng một cái ly đế cao, hơi rung nhẹ, màu hổ phách của rượu tản ra hương thơm mê say.

- Hôm nay là một đêm đẹp, cùng tranh cãi nhao nhao, không bằng tận hưởng một chén rượu ngon, nhất tiếu mẫn ân cừu*.

*nhất tiếu mẫn ân cừu: nở nụ cười quên hết mọi thù oán

Mạc Hân còn đối với Trương Tuyên ngọt ngào cười một tiếng,

- Không biết tiểu Trương tổng có cho Mạc Hân mặt mũi hay không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận