Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 476: Thắng liên tục 12 lần



- Chơi game, chơi trò gì?

Các tân khách đều đã uống rượu, nghe xong cái đề nghị chơi game của Mạc Hân, lập tức vô cùng hiếu kỳ.

Mạc Hân không vội trả lời, mà nghiêm mặt nói với các tân khách tại đây.

- Hôm nay, tôi được Trương tiên sinh nhờ vả, vì mọi người pha chế rượu ngon, cũng là mang theo một cái nguyện vọng tới.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết rõ nguyện vọng trong miệng Mạc Hân là chỉ cái gì.

Mạc Hân nhìn đám người một lượt sau đó chầm chậm nói.

- Mọi người ở đây, cũng là nhân sĩ thành công, áo cơm không lo, sinh hoạt hậu đãi. Nhưng là, tại vùng núi xa xôi, tha hương nơi đất khách quê người, còn có rất nhiều trẻ con bụng ăn không no, áo không đủ che thân, bọn chúng chịu đông lạnh đói rét, vô cùng đáng thương. Tôi muốn mượn cơ hội này, đến làm một lần hoạt động quyên góp từ thiện. Tôi biết rõ đến tiệc rượu này, cũng được xem tư một bữa tiệc rượu gia đình như vậy tôi sẽ vì mọi người pha chế cocktail, nếu có người có thể trả lời đúng, Mạc Hân nguyện mời người đó uống một chén, nếu như trả lời không được, vậy xin vì một đám con nít đáng thương kia, hiến một phần ái tâm!

Mạc Hân nói như thế, các tân khách nghe xong đều liên tiếp gật đầu.

- Mạc tiểu thư thật là tâm địa thiện lương!

- Đúng vậy a, chúng ta tham gia tiệc rượu từ thiện này, cũng muốn cống hiến một chút!

- Cái trò chơi này của Mạc tiểu thư, cũng cho tôi có một cái cơ hội để hưởng thụ rượu ngon, tốt!

Chúng tân khách gật đầu vô cùng tán thưởng.

Rượu còn chưa thấm bọn họ đã như thế, thật không biết tiếp sau đây bọn họ sẽ bị dao động thành cái dạng gì.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Từ lúc biết rõ cái " rượu vong ưu " kia có vấn đề, hắn căn bản không tin chuyện ma quỷ của Mạc Hân!

Vì những đứa trẻ đáng thương kia thì cứ quang minh chính đại quyên góp tiền, tại sao phải bỏ thuốc người ta trước.

Bạch Tiểu Thăng không chút biến sắc, trong lòng cười lạnh.

Mạc Hân một mặt cảm động nhìn đám người, sau đó kéo một vị nữ sĩ qua.

- Vị này là Tôn Hiểu Kiều nữ sĩ, là bạn của tôi, cũng là một nhân viên của quỹ ái tâm, nàng sẽ xử lý mọi việc ở đây. Ngày sau, mỗi một vị ở đây sẽ thu được một tấm biên lai, có thể kiểm tra thực hư khoản tiền của mình được sử dụng ở nơi nào.

Nếu như có thể tra đến. . .

Bạch Tiểu Thăng yên lặng nhổ nước bọt.

Tôn Hiểu Kiều kia ăn nói rất có ý tứ phi thường có khí chất, nàng từ trong túi công văn lấy ra một cái máy tính bảng, chờ đợi ở nơi đó để lúc mọi người chuyển khoản có thể xác nhận.

- Như vậy quá tốt rồi!

Trương Tuyên rất kích động, ánh mắt mang đầy vẻ sùng bái cất giọng nói.

- Mạc Hân tiểu thư, cô, cô, cô chẳng những đẹp người mà tấm lòng lại càng đẹp, tôi ủng hộ, tôi tôi ra 500 ngàn!

Đã xuất hiện người đầu tiên lọt hố.

- Đừng vội! Trương thiếu, xin tới trước uống một chén rượu của tôi sau đó lại nói cũng không muộn.

Mạc Hân ngọt ngào cười một tiếng, tiện tay rót ra một chén rượu đưa tới.

Trương Tuyên tiếp nhận, uống một hơi hết sạch lại lắc đầu ngượng ngùng cười một tiếng.

- Mạc tiểu thư, cô làm khó tôi rồi tôi không biết trả lời. . .

Mạc Hân cười một tiếng, cũng không thúc giục.

Trương Tuyên tự giác đi qua, quyên tiền!

500 ngàn, đã được quyên góp!

Thật là người có tiền!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm cảm khái.

Trước kia nghe nói những con cháu có tiền thế này, ra tay xa xỉ, có đôi khi, nhìn một cái đều có thể ném vào mấy trăm ngàn, chơi một cái trò chơi đều có thể nện mấy triệu, xem ra là thật.

Đặc biệt là Trương Tuyên loại người không có tự mình kiếm ra tiền này, không biết rõ người khác kiếm tiền có bao nhiêu cực khổ.

- Không hổ là con của ta, đã ở tại Trương Gia ta nên lấy đây làm tấm gương!

Trương Thư Thành hào tình vạn trượng, đi qua.

- Xin Mạc Hân tiểu thư pha chế cho tôi một chén! Nếu tôi đoán không ra cô trộn vào đó bao nhiêu nguyên liệu, thì tôi sẽ quyên mấy trăm ngàn!

Trương Thư Thành hào phóng nói, Mạc Hân cũng không dám pha trộn quá nhiều, chỉ tuyển bốn, năm loại vật liệu điều phối.

Trương Thư Thành say mê phẩm rượu, một câu cũng không nói, chạy tới quyên tiền.

- Tôi cũng tới thử một lần.

Doãn Hạo Nhiên cũng hào hứng, chủ động đi qua.

Chỉ là Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, trong tròng mắt của hắn, ẩn ẩn lộ ra một vòng hưng phấn!

Vong ưu, có hiệu lực rồi! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Doãn Hạo Nhiên một lát sau cũng thua trận, đi quyên tiền.

Sau đó, những tân khách khác trên mặt thật hưng phấn, lần lượt tiến đến, lại thua một lần lui xuống quyên tiền.

Ở chỗ Tôn Hiểu Kiều bây giờ đã bị rất nhiều người vây quanh.

Bạch Tiểu Thăng khẽ lắc đầu, chuẩn bị thừa dịp lộn xộn này mà rời đi, dù sao hắn không có hứng thú đi cho một người lừa gạt ý tốt của mình.

- Vị tiên sinh này, ngài muốn đi sao!

Sau lưng truyền đến giọng nói của Mạc Hân.

- Tiểu tử không ngờ ngươi lại như thế, không dám chơi liền chạy đi, ngươi có phải hay không không có tiền, không có tiền ta có thể cho ngươi mượn a!

Theo Trương Tuyên thấy là Bạch Tiểu Thăng không có tiền nên cười ha ha trêu ghẹo.

Trương Thư Thành hừ lạnh một tiếng, trên mặt cũng đầy vẻ trào phúng.

Ngay cả Doãn Hạo Nhiên, khóe miệng cũng có một tia đùa cợt.

Bất quá, trong ánh mắt lão già này có một tia biểu lộ không phù hợp với sắc mặt, tựa hồ là có chút e ngại.

Hắn cũng không biết rõ chính mình làm sao lại như vậy, rất muốn nhìn Bạch Tiểu Thăng xấu mặt, trong đầu lại có một thanh âm không ngừng khuyên bảo chính mình: Đừng như vậy, đừng như vậy!

Doãn Hạo Nhiên chính mình cũng có chút mơ hồ.

- Tiểu tử này muốn chạy đi à, một chút lòng tốt đều không có!

- Ta nhìn hắn là quỷ nghèo, không nỡ dùng tiền!

- Vừa rồi hắn còn đánh Trương thiếu, ta cho rằng hắn là kẻ hung hãn, không nghĩ tới sợ không dám nếm thử, quả thực là rất mất mặt!

Vô số tiếng giễu cợt vang lên.

Bước chân của Bạch Tiểu Thăng dừng lại, mặt không biểu tình vòng trở lại, đứng ở trước mặt Mạc Hân, nhìn xem kẻ lừa đảo xinh đẹp này.

- Đoán rượu đúng không!

Bạch Tiểu Thăng khẽ vươn tay.

- Đưa đây!

Một tiếng này vô cùng to.

Mạc Hân nhìn thấy đôi mắt của hắn vô cùng thanh tịnh, trong bụng bỗng nhiên có cảm giác bất an khó hiểu.

Hắn đã uống vong ưu, mình tận mắt nhìn thấy mà!

Mạc Hân thầm nghĩ trong bụng cố gắng trấn định lại, uyển chuyển cười một tiếng, nhanh chóng phối một ly rượu đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

- Xin mời!

Bạch Tiểu Thăng nếm thử một chút, mặt không biểu tình nói.

- Margaret, rượu Long Thiệt Lan, rượu quân độ cam rượu, nước chanh.

Mạc Hân ngẩn ngơ.

Vậy mà lại nếm ra được, xem ra tên gia hỏa này thường xuyên uống cocktail a!

- Lại đến!

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh một tiếng, ra lệnh.

Đôi mắt Mạc Hân chớp động một tia ánh sáng, không chút do dự lại lần nữa điều chế một ly.

- Không phải là rượu Gin, rượu đàn, nước chanh, nước cây lựu, nước soda ướp lạnh sao, lại đến!

Trong đôi mắt của Mạc Hân hiện lên một tia kinh dị, lại lần nữa điều chế một ly khác.

- Tequila sunrise, nước chanh, nước chanh, cây lựu nước, lại đến!

. . .

Bạch Tiểu Thăng một hơi nhấm nháp mười hai ly rượu, một ly cuối cùng, lại có hơn mười loại nguyên liệu. Hắn vẫn như cũ không sai chút nào, nói ra tên của mỗi một loại nguyên liệu.

Mạc Hân không thể tin được nhìn xem hắn, trên trán thậm chí còn có chút mồ hôi.

- Cái này sao có thể! Ngươi làm sao có thể! Ngươi. . .

Toàn trường lặng ngắt như tờ, tân khách đều trợn mắt há hốc mồm.

Trương Tuyên, Trương Thư Thành, Duẫn Hạo Nhiên, bị dọa cho mắt trợn tròn.

- Cái này là người pha rượu trình độ kỹ sư cao cấp sao?

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng mang theo một nụ cười trào phúng, khoan thai đi qua, tiện tay điều chế một ly rượu, bưng đến trước mặt Mạc Hân.

- Cô có thể nếm ra được tôi quyên năm triệu, nếm không ra, như vậy chỉ có thể tiếc nuối, Mạc Hân tiểu thư, cô không có tư cách dựa dẫm vào tôi lấy đi một xu tiền!

- Vậy cũng chỉ có thể trách chính bản thân mình, học nghệ không tinh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận