Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 481: Nhóm ăn hàng đầu đường



Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Tiểu Thăng nghênh ngang rời đi. Tấm lưng kia cũng đủ để làm rất nhiều ánh mắt phải dõi theo.

Tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, hiện nay là đại nhân vật thần bí khó lường nhất được lan truyền một cách nóng bỏng bên trong vòng tròn!

Cuối cùng cũng gặp được rồi!

Các tân khách nữ tại trường đều có vẻ mặt hưng phấn, rất nhiều người hận không thể đuổi theo để làm bạn hai bên trái phải của hắn. Khách nam cũng rất kích động, vị đại nhân vật trẻ tuổi này chỉ nói một câu nhưng cũng đủ để cho Trương Thư Thành của nhà họ Trương tính tình đại biến, gập lưng cúi đầu.

Đàn ông phải giống như vậy!

Lật tay thành mây trở tay thành mưa, một lời nói ra làm cho người khác phải thần phục!

Sau ngày hôm nay thì truyền thuyết liên quan tới Bạch Tiểu Thăng chỉ sợ sẽ bạo tăng mấy lần tại bên trong vòng tròn.

Trương Thư Thành yên lặng đưa mắt dõi theo Bạch Tiểu Thăng rời đi, không nhịn được thở dài ra một hơi.

Doãn Hạo Nhiên cũng đem chai rượu ném đi, lấy tay lau mồ hôi đang chảy đầy đầu, bên trong miệng còn liên tục nói,

- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!

Cuối cùng may mà Trương Thư Thành còn không có ngu đến mức độ thật chọc giận họ Bạch kia, nếu không Trung Kinh lại nhiều thêm một trận gió tanh mưa máu!

Ánh mắt Trương Tuyên rất hung hăng nhìn ra ngoài cửa.

Coi như không nhìn thấy người nhưng hai mắt hắn vẫn tràn đầy hận ý.

Mạc Hân vẫn đứng tại chỗ nhìn ra xa, ánh mắt thật lâu vẫn không thu về.

Trên mặt của nàng không nhịn được nổi lên một vòng đỏ ửng.

Vị đại nhân vật của Trung Kinh này vậy mà ở mặt tạo nghệ kỹ thuật cũng có thể so được với cao cấp điều tửu sư, điều đó sao có thể không làm cho trái tim nàng đập thình thịch chứ.

- 'Gặp gỡ bất ngờ' sao.

Đôi mắt đẹp của Mạc Hân chuyển động nhìn vào chén rượu trong tay, cười mỉm.

Đúng là có loại cảm giác tim đập thình thịch. . .

Người bên ngoài suy nghĩ gì thì Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không biết được.

Hắn rời khỏi nhà họ Trương, đi bộ về địa điểm đã ước định cẩn thận cùng Lâm Vi Vi.

Ra khỏi trang viên khách sạn của nhà họ Trương, bên ngoài sắc trời đã tối, đi ở trên đường Bạch Tiểu Thăng mới cảm giác được bụng của mình đang kêu vang vì đói.

Hắn đói bụng.

Ban đầu tưởng rằng tiệc rượu này sẽ có phần ăn uống, nhưng không nghĩ tới chỉ uống được một chút rượu.

- Không thể để dạ dày của mình thua lỗ được, phải tìm địa phương nào đó để ăn uống một chút mới được.

Bạch Tiểu Thăng nói ở trong đầu với Hồng Liên,

- Hồng Liên, tìm cho tôi chỗ nào đó để ăn cơm ở gần đây đi.

- Được, chủ nhân.

Giọng nói đáp ứng giòn tan của Hồng Liên vang lên.

- Tìm được cửa hàng đồ ăn vặt đường phố ngon có lộ trình năm phút đồng hồ.

- Tốt, đi tới nơi đó thôi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Đồ ăn vặt của Trung Kinh nổi danh khắp An Giang, nó so với đồ ăn bên trong khách sạn thì ngon hơn nhiều!

Theo chỉ dẫn của Hồng Liên thì chỉ sau năm phút Bạch Tiểu Thăng đã đứng tại cửa vào của con đường mỹ thực.

Từ đầu đường nhìn sang, cả con đường sáng trưng lên bởi đèn đuốc, người đi lại rộn rộn ràng ràng, không khí rất náo nhiệt.

Mùi thơm nức mũi bay đến, Bạch Tiểu Thăng vừa ngửi được thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ say mê.

Đã có phần đặc sắc của bản địa, lại có sự hội tụ của nam bắc.

Vịt quay, thịt vịt nướng, bánh rán, đồ nướng,. . .

Bạch Tiểu Thăng tươi cười rạng rỡ, trên mặt ẩn hiện ra vẻ mặt tham ăn, hắn đã không thể kìm nén được nữa, chỉ muốn chạy đến ăn nhanh như gió mà thôi.

Vừa muốn đi vào trong thì điện thoại di động của hắn vang lên.

Người điện đến là Lâm Vi Vi, bọn họ đã đến rồi.

Không chỉ có Lâm Vi Vi, mà còn có tiểu Phùng cùng Lôi Nghênh.

Bạch Tiểu Thăng chỉ là để cho người ta đến đón mình, lúc đầu không cần đến nhiều người như vậy, nhưng giờ có cả Lôi Nghênh đi theo thì chuyện này hẳn là có nội tình khác.

Lôi Nghênh trước kia từng làm bảo tiêu kiêm tay chân cho anh Hào, quen thuộc đi lại khu vực màu xám thậm chí khu vực màu đen*.

*Ý nói là những thế lực đen tối

Hắn ăn nói nhiều lúc rất vô lại, lúc cùng người khác nói chuyện với nhau thì hai mắt giống như sói đói, hung giữ dọa người.

Lâm Vi Vi đem hắn an bài ở trong phòng, nhưng chỉ trong vòng một ngày liền nhận được cả đống khiếu nại.

Lôi Nghênh lúc cùng nói chuyện với người khác thì căn bản không hiểu khách khí uyển chuyển là như thế nào, chỉ biết dữ dằn nói tới nói lui, ngay cả lúc nói cảm ơn thì trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ hung quang.

Thậm chí làm cho một cô gái nhu nhược nào đó sợ quá phát khóc.

Lâm Vi Vi nâng trán im lặng, lúc này mới quyết định, thời điểm Bạch Tiểu Thăng cần trợ lý thì cũng mang theo hắn, chính mình ở bên cạnh chỉ điểm để cho hắn nhanh chóng thay đổi.

Đối với chuyện này, Lôi Nghênh cũng tiếp nhận.

Kỳ thật, hắn đã rất cố gắng thay đổi rồi, nhưng mà do trước kia có tập võ, lại từng làm lính đánh thuê, còn lăn lộn cùng một chỗ với những người cho vay nặng lãi như anh Hào nên một chút thói quen rất khó thay đổi, hơi không để ý liền xuất hiện.

Những điều này Bạch Tiểu Thăng cũng biết đến, đối với chuyện này thì cũng chỉ yên lặng cười cho qua, không có chút trách cứ nào, hắn chỉ nói không gấp, để cho anh ta chậm rãi thích ứng.

Bây giờ, Lôi Nghênh cũng theo tới.

- Vi Vi, bảo tiểu Phùng khi dừng xe xong thì mọi người cùng tới đây, anh ở tại đầu cửa bắc của phố mỹ thực, mọi người lát nữa dừng xe ở chỗ gần đó, rất dễ tìm, hôm nay anh sẽ mời mọi người ăn một trận thật ngon.

Bạch Tiểu Thăng cười nói chuyện điện thoại với Lâm Vi Vi.

- Vâng.

Trong điện thoại, Lâm Vi Vi cũng rất vui vẻ đáp lại.

Đặt điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng trông mong nhìn vào trong đường phố, ngửi mùi thơm đang thổi đến, không nhịn được phải nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nại chờ đợi tiếp.

Mỗi phút đồng hồ trôi qua đều dài giằng dặc.

Cuối cùng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cùng tiểu Phùng cũng chạy tới.

- Mọi người đều chưa có ăn cơm chứ! Nếu đã ăn rồi thì coi như người đó không may, hiện giờ theo tôi —— giết!

Bạch Tiểu Thăng la hét một tiếng sau đó hướng về những quán ăn kia chạy đến.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau cười cười.

Bọn họ rất quen thuộc đối với Bạch Tiểu Thăng, biết rõ Bạch Tiểu Thăng đôi lúc cũng thể hiện lên tính tình trẻ con, thậm chí có một mặt thích đùa bỡn, cái này cùng với sự lôi lệ phong hành, quyết đoán lúc làm việc thì tưởng như hai người khác nhau.

Đối mặt với Bạch Tiểu Thăng lúc này thì không cần câu nệ, đối đãi giống như bạn bè là được.

Hai người cũng chạy đuổi theo.

Ngược lại thì chỉ có tiểu Phùng là nghẹn họng nhìn trân trối. Bạch tổng trong mắt hắn cũng không phải như thế này a. . .

Một Bạch tổng uy danh hiển hách, bá đạo ngoan lệ nhưng lại có đôi lúc rất bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần đi nơi nào rồi. . .

Chuyện như thế này mà nói cho người trong công ty nghe thì chỉ sợ cũng không có người nào tin tưởng. . .

Tiểu Phùng mang theo sự chấn kinh cùng hiếu kỳ chạy đuổi theo.

Sau một giờ.

Một nhóm bốn người từ đầu đường một hơi ăn đến cuối phố.

Từ ban đầu thì rất thận trọng, nhưng càng về sau dưới sự lôi kéo của Bạch Tiểu Thăng thì mọi người trở nên tích cực chủ động, ba người Lâm Vi Vi cũng đã trải qua một lần "Biến hóa", rút đi thân phận trong công việc để hóa thành những tên ăn hàng đầu đường.

Đoạn đường này cứ ăn như thế làm cho cái bụng của mỗi người tròn vo lên.

Tay trái Lâm Vi Vi đang cầm một trái bắp nướng đã gặm được một nửa, tay phải nắm một túi giấy, bên trong có chứa vịt quay da giòn tan.

Lôi Nghênh một tay cầm theo một bình rượu, một tay khác nắm lấy một xiên thịt nướng.

Tiểu Phùng cũng ăn đến mức mặt đỏ lên, miệng đầy dầu mỡ, tay trái mang theo một túi sủi cảo tôm ăn còn thừa, tay phải cầm theo một củ khoai lang nướng.

Mấy người này đều rất thỏa mãn.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có nhàn rỗi, tay bưng theo một chén mỳ nhỏ tinh xảo, mùi thơm bay ra bốn phía, vừa đi vừa ăn, chỉ cảm thấy rất hài lòng.

- Tôi nói cho các người biết, nếu bàn về chỗ ăn ngon thì tuyệt đối phải kể đến đồ ăn vặt ở đầu đường, bên trong khách sạn cũng không làm ra được cái mùi vị này.

Bạch Tiểu Thăng bưng lấy cái chén kia húp một cái, cười nói.

Lâm Vi Vi bọn họ rất tán thành.

Ăn xong cái Bạch Tiểu Thăng còn muốn húp nước, đêm nay khí trời có chút lạnh lẽo, uống vào nước canh ấm này sẽ làm cho dạ dày thư sướng.

Kết quả, hắn vừa đưa chén giấy kia tiến đến bên miệng, đang muốn uống thì từ bên cạnh lướt ra một người đụng vào trên người hắn.

Bạch Tiểu Thăng không kịp chuẩn bị nên làm cho chén canh kia bị đổ ra ngoài!

- Ai!

Bạch Tiểu Thăng lập tức nổi giận, thấy người phụ nữ đụng vào mình lờ mờ có mấy phần quen mắt.

- Cô là. . .

- Anh là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh!

Người phụ nữ kia nhất thời quát to lên một tiếng, trong mắt tràn đầy vui mừng, sau đó rất lo lắng nói,

- Van cầu anh mau đi cứu Mạc Hân!

Người phụ nữ này chính là người phụ trách thu tiền quyên góp —— Tôn Hiểu Kiều!

Bạn cần đăng nhập để bình luận