Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 483: Sau bộ mặt giả nhân giả nghĩa.



Bên trong phòng khách của một khu chung cư cao cấp.

Mạc Hân bị trói vào một cái ghế, trên miệng bị nhét một chiếc khăn, đôi mắt của cô lạnh lùng lại thêm chút bướng bỉnh nhìn trợn trừng về phía người ngồi trên salon.

- Mạc Hân tiểu thư, cô sao phải khổ như vậy chứ! Nếu ngoan ngoãn hợp tác thì tốt biết bao nhiêu! Nhất định muốn giở trò với Trương gia ta sao? Cô có khả năng là đối thủ của chúng tôi sao?

Người đang ngồi trên ghế cười lạnh chính là Trương Thư Thành của Trương gia!

Ở bên cạnh hắn còn có đứa con yêu quý là Trương Tuyên.

Trương Tuyên có chút đau lòng nhìn Mạc Hân, tựa như cô được làm từ đậu hũ, dây thừng sẽ siết tổn thương cô, chiếc khăn lông tuyết cũng sẽ làm rách đôi môi tuyệt đẹp của cô.

Trương Thư Thành nói một hồi lâu nhưng không được đáp lại liền cảm thấy không thú vị, ông quay qua lại thấy con trai mình đang vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên liền lập tức hừ lạnh một tiếng, hướng về phía bên kia rồi bĩu môi.

- Cởi khăn bịt miệng xuống cho cô ta đi!

- Vâng, vâng!

Trương Tuyên vội vàng gật đầu rồi đi qua.

Ở tiệc rượu trong đại sảnh, cái tát mạnh của cha hắn đã làm nửa bên hàm răng của hắn gần như nong ra, khiến cho khuôn mặt của hắn sưng phù, hiện tại nói chuyện liền đau buốt.

Trương Tuyên tưởng là dựa vào mẹ của hắn thì địa vị của hắn sẽ trở lại.

Mẹ hắn liền gọi điện cho ông ngoại hắn rồi khóc lóc kể lể, ông ngoại hắn mới đầu thì vô cùng tức giận và muốn bắt cha hắn hỏi tội.

Kết quả là sau khi biết được người mà hai mẹ con hắn trêu trọc là tổng giám đốc của trung kinh truyền thông thì ông ngoại hắn im lặng một lát rồi đối với hai mẹ con hắn mắng mỏ một trận, sau đó còn tự mình gọi điện cho cha hắn.

Sau khi khen ngợi cha hắn, ông ngoại hắn liền kêu cha hắn không nên nhân từ mà phải nghiêm khắc dạy bảo hai mẹ con hắn.

Lúc này, Trương Tuyên mới thực sự sợ hãi, mới không dám làm bừa.

Hiện tại, Trương Thư Thành gật đầu, Trương Tuyên mới dám đi tới bên cạnh Mạc Hân cởi khăn bịt miệng xuống.

Khăn được cởi ra, Mạc Hân động một chút cơ hàm rồi mới hít một hơi thật sâu, mắt lạnh lùng nhìn Trương Thư Thành.

Trương Tuyên không nhịn được muốn đưa tay sờ gương mặt trắng.

- Đừng đụng vào tôi, cút!

Mạc Hân nổi giận quát.

Trương Tuyên bị dọa sợ liền rút tay về.

- Được, được, tôi không chạm vào cô!

- Đồ phế vật vô dụng.

Trương Thư Thành nhìn con của mình, trong mắt hiện lên sự thất vọng.

Đứa con này cũng quá vô dụng, về sau phải nghiêm khắc rèn giũa mới được.

- Mạc Hân tiểu thư, chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi đi. Nói nghe một chút, cô là do người nào điều khiển, làm sao lại muốn đối phó với Trương gia chúng tôi!

Trương Thư Thành cười lạnh nói.

Mạc Hân cũng cười lạnh lùng.

- Trương Thư Thành, ông ở Trung Kinh chẳng những có tiếng là sợ vợ, lại còn là nhà từ thiện nổi tiếng, thích làm dạ tiệc từ thiện, bình quân một tháng có thể có hai đến ba lần, những gia tộc ở Trung Kinh này hay những công ty ở đây, mỗi người đều có tiền và mang theo số tiền cũng không giống nhau. Cho nên đối với mỗi cá nhân mà nói, bọn hắn cho đi cũng không nhiều. Đáng tiếc không có người biết, cái được gọi là quyên tiền, thật ra chỉ là diễn kịch thôi, cuối cùng tiền quyên góp đều chảy vào trong túi ông.

Mạc Hân nói.

- Được cả danh và lợi! Chỉ cần một việc như thế này, ông liền kiếm được bát đầy bồn đầy, không thua gì một công ty lớn, ông có thể đem từ thiện cùng các loại hoạt động dung hợp, không làm cho những người kia cảm thấy không thú vị, để bọn hắn chơi đùa rồi vui vẻ liền đem tiền quyên góp, ở điểm này tôi rất bội phục ông!

Trong tiệc rượu, vì sao mà Trương Tuyên lại là người thứ nhất quyên tiền, một hơi chính là mấy trăm ngàn, Trương Thư Thành lại là người thứ hai.

Bọn hắn nhiều tiền tiêu không hết sao, tất nhiên là không phải!

Cái này đơn giản chính là dẫn đầu nện tiền, là thủ đoạn hấp dẫn các khách mời!

Bọn hắn dùng tiền không đau lòng, đó là bởi vì bọn hắn biết tiền này bỏ ra, cuối cùng thì vẫn tiến vào túi của mình. Lại càng được tiếng, rồi lại càng kéo được người bên ngoài tham gia quyên góp tiền, có lời không có lỗ!

- Cô quá khen.

Trương Thư Thành khẽ gật đầu nói, ánh mắt trở nên âm trầm.

- Tuy nhiên, tôi càng bội phục cô hơn! Vừa rồi, tôi điều tra người trung gian giới thiệu cho tôi 'Cái chén' đều tìm không ra. Cô căn bản không phải là giới thiệu hắn đến hợp tác, cô lừa gạt tôi, trợ thủ của cô là Tôn Hiểu Kiều trên người lại mang theo camera! Các cô làm cũng chuyên nghiệp đó! Còn nữa, tiền của tôi đâu! Tiền đã được chuyển đi đâu? !

Toàn bộ là hai triệu mấy trăm ngàn!

Nếu không phải tên họ Bạch của truyền thông Trung Kinh quấy rối, bọn hắn đoán chừng sẽ có ba bốn triệu tệ!

Đây không phải là một con số nhỏ.

Không lấy lại được thì Trương Thư Thành càng đau lòng.

- Ông không phải muốn làm việc thiện sao, tôi liền giúp ông làm việc thiện!

Mạc Hân cười lạnh lùng.

- Tôi nói ở trong tiệc rượu cũng không phải là nói đùa. Trên thế giới này, rất nhiều trẻ em ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bọn họ cần số tiền kia hơn ông!

Mẹ nó, đúng là cầm tiền của mình đi làm việc thiện rồi! Trương Thư Thành tức giận tới mức run rẩy.

- Tôi khuyên ông hay thả tôi ra, Hiểu Kiều sẽ mang theo chứng cứ báo cảnh sát, việc duy nhất các người có thể làm chính là tự thú, bắt cóc tôi chính là phạm pháp!

Mạc Hân uy hiếp nói.

Lừa gạt, nhiều lần lừa gạt, siêu lừa gạt, đó cũng là đại tội!

Trương Thư Thành này thì thật ra cũng không có bản lãnh gì, coi như dựa vào cha vợ cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Cho nên cô mới làm những thứ này.

- Ha ha, cô uy hiếp tôi! Cô cho rằng tôi sẽ sợ sao? !

Trương Thư Thành cười to.

- Trợ thủ của cô có thể trốn được thì hãy nói! Tôi nghĩ rằng cô ta đã bị người của tôi tóm rồi!

- Đúng vậy, lão Hắc bọn họ đã đuổi theo, trợ thủ của cô chắc chắn chạy không thoát.

Trương Tuyên cười rồi nói với Mạc Hân.

Mạc Hân không lên tiếng. Tuy nhiên, sâu trong mắt cô lại hiện lên vẻ bất an, cô cũng không tin tưởng lắm là Tôn Hiểu Kiều có thể chạy thoát.

Trên thực tế, Tôn Hiểu Kiều chạy ra khỏi Trương gia đều là vô cùng may mắn.

Kể đến thì mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng rời đi, Doãn Hạo Nhiên cũng rời đi nốt. Tiệc rượu kết thúc trong không vui, các tân khách cũng thi nhau ra về.

Các cô tự mình tới trò chuyện với Trương Thư Thành rồi lấy chứng cứ, chuẩn bị lấy cớ đi nhà vệ sinh để chuồn đi.

Toàn bộ kế hoạch hoàn hảo lại bị tên Trương Tuyên đáng chết này dây dưa không ngớt, trong lúc vô tình va vào Tôn Hiểu Kiều làm camera rơi ra.

Lúc này mới lộ tẩy!

Cô khó khăn lắm mới giúp Tôn Hiểu Kiều chạy trốn.

Tuy nhiên lại có hơn mười người đàn ông đuổi theo, Tôn Hiểu Kiều có thể chạy thoát hay không thì thật ra cô cũng không rõ!

- Tôi hỏi một lần nữa là ai sai cô đến! Đừng ép tôi phải đánh, con trai tôi lại rất thích cô đấy!

Trương Thư Thành quát.

Ở bên cạnh, Trương Tuyên nhìn cô không nhịn được nuốt nước miếng.

Cô gái này quá xinh đẹp như vậy!

Thánh khiết như nữ thần, lại có một tay nghề đỉnh cao!

Nếu là đưa cho hắn, hắn nhất định sẽ rất nâng niu chăm sóc!

Sâu trong đôi mắt của Mạc Hân hiện ra một tia sợ hãi. Cô cuối cùng chỉ là phái yếu, không phải thấy chết không sờn.

Có thể kéo dài thời gian bao nhiêu thì cố gắng bấy nhiêu, hi vọng Tôn Hiểu Kiều có thể đào tẩu! Có thể báo cảnh sát! Mạc Hân thầm nghĩ.

- Ông thật muốn biết, được, tôi có thể nói cho ông.

Cuối cùng Mạc Hân cũng mở miệng.

Trương Thư Thành cười lạnh, ngồi vào trên ghế sa lon, ra hiệu cho cô nói.

. . .

Ở một góc của khu phố ẩm thực, Tôn Hiểu Kiều đem chuyện đã xảy ra nói cho bọn người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng này một thân chính khí chỉ mới gặp mặt một lần liền chịu đắc tội với Trương gia.

Vì thế Tôn Hiểu Kiều rất tin tưởng hắn.

Các cô gái đều nhìn người rất chuẩn.

- Hiện tại, Bạch tiên sinh, tôi van cầu anh, hãy cứu Mạc Hân.

Tôn Hiểu Kiều cầu khẩn.

- Đây là điều tất nhiên!

Lâm Vi Vi an ủi cô, rồi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng,

- Mấu chốt là làm sao cứu người, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!

- Đi theo quy trình thì cái gì đều mất thời gian, chỉ sợ là không kịp! Ngược lại sẽ buộc bọn họ chó cùng rứt giậu!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vậy làm sao bây giờ??!

Tôn Hiểu Kiều gấp đến phát khóc.

- Đừng nóng vội, giao cho tôi đi.

Bạch Tiểu Thăng cười an ủi cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận