Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 484: Tìm được Mạc Hân



Cứu người cùng báo động có thể chia ra tiến hành, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng cũng không để Lâm Vi Vi mang Tôn Hiểu Kiều, mỗi người đi một ngả báo động, Trương Gia thế lớn, cảnh sát khu vực hiển nhiên không đủ trọng lượng, chờ báo cáo lên phía trên, cái gì cũng đã trễ rồi.

Hắn dự định trước tiên đem người cứu ra rồi nói.

- Trong trang viên Trương gia người cũng không ít, chúng ta cứ như vậy xông vào sao?

Lâm Vi Vi cảm thấy khó khăn nên hỏi.

Lôi Nghênh quả thật có thể đánh, nhưng mà sức người cuối cùng cũng có cực hạn, thể lực lên cực hạn, hắn một mình có thể đánh mười người, đánh hai mươi người, nhưng ở trong trang viên của Trương gia có ít nhất mấy chục người, nếu mà họ lên đồng loạt. . .

Lôi Nghênh thật có thể đánh nhiều người như vậy sao!

Còn nữa, người ta chỉ cần trực tiếp báo động, nói bọn họ tự tiện xông vào nhà dân, đánh người đả thương người, bọn họ ngược lại sẽ bị động.

- Huống chi, Trương Gia cũng không nhất định đem Mạc Hân nhốt tại trong trang viên, tôi nghe nói kế bên này, có rất nhiều sản nghiệp của nhà bọn hắn, nếu như chuyển đến nơi khác, chuyện này... làm thế nào cho phải, làm sao tìm được a.

Tôn Hiểu Kiều cũng gặp khó khăn.

Lúc đầu có thể khiến cho Bán Tiệt Hắc Tháp bọn hắn dẫn đường, nhưng vừa rồi Lôi Nghênh sợ bọn họ kịp thời trở về báo cáo, sẽ để bên này bị động, cho nên cũng không lưu tình, ra tay không nhẹ, cơ bản đã đánh cho bọn hắn choáng váng.

- Đã hôn mê sẽ không có trở ngại gì đâu, bất quá khẳng định sẽ mê man mấy giờ. Nếu là bác sĩ kiểm tra qua cũng sẽ nói họ bất tỉnh thôi, dù sao đối với kết cấu cơ thể con người tôi cũng rất hiểu.

Lôi Nghênh sau khi tự tin nói xong, lại có mấy phần cười khổ.

Lần này, hắn khả năng là đem lòng tốt đi làm chuyện xấu.

- Yên tâm đi, tôi đã có nói qua mọi chuyện cứ giao cho tôi, mọi người không cần suy nghĩ nhiều.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, chuyển hướng sang Tôn Hiểu Kiều.

- Ở chỗ cô có đồ vật của Mạc Hân tiểu thư hay không, cho tôi mượn một cái.

Tôn Hiểu Kiều sờ lên người, bỗng nhiên vỗ trán một cái, tự mình đưa tới một túi nhỏ.

- Cái này là của Mạc Hân!

Bao tay phụ nữ, Chanel.

- Được, tôi mượn dùng một tý.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nhận lấy.

- Còn có, Vi Vi, tiểu Phùng, Lôi Nghênh bây giờ các cậu đi mua thật nhiều quà vặt, đồ ăn, mua càng nhiều càng tốt, tới khi nào cầm không được mới thôi, tôi cho các cậu năm phút đồng hồ, động tác phải nhanh!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Sao ạ?

Bọn người Lâm Vi Vi nghe xong thì sững sờ.

Bất quá, cuối cùng bọn hắn vẫn phải thi hành yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng, cùng nhau đi tới một cái hẻm nhỏ bên cạnh phố ăn vặt. Sau đó, dưới sự yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng, bọn hắn ở tại đầu ngõ chờ.

Trong thời gian này, Lôi Nghênh lại còn nhanh chóng xử lý cây thịt xiên lúc nảy, hắn tựa hồ chưa ăn no. . .

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng cũng không để ý.

Đám người đợi tại bên ngoài ngõ nhỏ, chỉ nghe thấy bên trong một trận mèo tiếng chó sủa mơ hồ, náo nhiệt không thôi.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng đi ra, đem bao tay Chanel trả lại cho Tôn Hiểu Kiều.

- Làm xong rồi mọi người theo tôi đi cứu người nào.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Sao?

Bọn người Lâm Vi Vi lại sững sờ.

Cái gì mà làm xong, Bạch Tiểu Thăng làm xong cái gì? Hắn đi vào đó để làm cái gì?

Đám người mờ mịt không hiểu.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không có cách nào giải thích cùng bọn họ.

Kỳ thật lần này, hắn vốn muốn lại một lần nữa triệu tập mèo hoang chó hoang tiến hành một lần lục soát trải thảm.

Thật không nghĩ đến là vừa vặn lần này vậy mà không phải phiền phức như vậy.

Có một con chó Springer gầy yếu, ở tại một chỗ chung cư cao cấp, từ một chiếc xe chậm chạp chạy qua, ngửi được cái mùi này.

Nói đến loại chó này, Bạch Tiểu Thăng có nghe qua danh nó, khứu giác của nó trong loài chó cũng được coi là siêu phàm, dùng để tìm độc, lục soát, kiểm dịch, bắt buôn lậu, các loại lĩnh vực tìm kiếm.

Về phần chó này, có thể ra vào chung cư cấp cao, cũng là có nguyên nhân. Bởi vì nhà nó là ở chỗ này, chủ nhân của nó là vị thầy giáo già, sau một lần bệnh bị người ta đưa đi sau đó cũng không thấy trở về nữa. Cái nhà kia cũng bị khóa.

Con chó Springer này, liền bồi hồi tại xung quanh, đi tới đi luôn, không bị đói chết sẽ trở về, ngày qua ngày chờ đợi lão chủ nhân.

Bạch Tiểu Thăng thấy được hoàn cảnh của nó cũng thổn thức không thôi.

Vị thầy giáo già kia, bình thường sẽ huấn luyện con Springer này nhận ra chữ cái cùng con số, cho nên nó lại nhớ được biển số của chiếc xe kia.

Thật là tìm được không mất chút công phu! Cũng phải nói là Mạc Hân gặp may mắn!

- Tôi tìm được một thứ dẫn đường thích hợp nhất.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Trong hẻm nhỏ có một con chó vọt ra, nó có một đôi tai lớn buông thõng, lông rất dài màu trắng như tuyết. Nó chạy ra bên ngoài mấy mét, sau đó quay đầu lại hướng Bạch Tiểu Thăng sủa hai tiếng.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chân tiến lên.

- Đi theo nó sao?

Bọn người Lâm Vi Vi lại lần nữa kinh ngạc một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng tìm một con chó dẫn đường sao?

Hắn cầm bao tay của Mạc Hân tiểu thư, là để chó thông qua mùi mà lần theo sao?

Thật hay giả đây!

Chó truy lùng là phải qua cách huấn luyện nghiêm túc mới thành, không phải chó bình thường có thể làm được.

Mọi người không khỏi hoài nghi.

Sau năm phút, nhóm người Bạch Tiểu Thăng đi vào một chung cư cao cấp. Lâm Vi Vi bỏ ra chút thời gian, làm xong thủ tục, mấy người đi vào, con chó kia ra vào đã quen bảo vệ chung cư cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Được sự giúp đỡ của Springer, nhóm người Bạch Tiểu Thăng tìm được chiếc xe kia, là một chiếc Mercedes-Benz R cấp MPV.

- Cám ơn mày, tao sẽ cho người liên hệ với con của chủ nhân mày, thật ra hắn cũng đang tìm mày đó!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu con Springer.

Đây là một con chó ngoan, hi vọng nó có thể có kết cục tốt.

- Tra được rồi, đầy là chỗ đậu xe của phòng 601.

Lâm Vi Vi chạy trở về nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đứng dậy.

. . .

Phòng 601, kỳ thật là một căn phòng rộng hai trăm mét vuông, chỉ là một trong rất nhiều sản nghiệp của Trương Gia, trang hoàng vô cùng tinh mỹ, ngày xưa có người chuyên định kỳ đến quản lý.

Giờ phút này, Trương Thư Thành đang cau mày, nhìn chằm chằm vào Mạc Hân, Mạc Hân đã nói hơn nửa giờ rồi.

Trương Thư Thành rốt cục cảm thấy —— con mụ này đang đùa hắn mà!

Chỉ bất quá, những lời này ngược lại không toàn là nói nhảm, tối thiểu nhất hắn biết rõ, bọn người Mạc Hân chỉ là ngẫu nhiên phát hiện người trung gian của bọn hắn, đồng thời biết được chuyện của nơi này, hoàn toàn là đơn độc hành động.

- Được rồi, chậm trễ nhiều thời gian của tôi như vậy, cô hẳn nên rất hài lòng a.

Trương Thư Thành rốt cục hừ lạnh một tiếng.

- Trương tiên sinh, người của ông, hình như chưa có trở về!

Mạc Hân cười một tiếng.

- Vậy thì thế nào!

- Đồng thời, bọn hắn cũng không có báo cáo cho ông!

Mạc Hân lại cười.

Trương Thư Thành chau mày một cái

- Cô đến cùng muốn nói cái gì?

- Thật đáng tiếc, bọn hắn không có bắt được Tôn Hiểu Kiều, cô ấy sẽ mang theo chứng cứ báo cảnh sát! Ông hiện tại không có lựa chọn nào khác, lập tức thả tôi ra!

Mạc Hân cất giọng nói.

Trương Thư Thành cười lạnh nhìn nàng, ung dung đứng dậy.

- Tiểu cô nương, cô rất có tâm kế, đáng tiếc a, dùng cho những chuyện này thì quá là ngốc nghếch. Cô thật sự coi là bằng một tấm hình như vậy, liền có thể lật đổ Trương Gia tôi sao, còn có Vương Gia người nhà mẹ vợ của tôi! Cô nằm mơ sao!

Trương Thư Thành sầm mặt lại, cười nhạo.

- Chuyện này, là để cho tôi bị động một chút, nhưng mà cô cho rằng Trương Gia tôi tại Trung Kinh chỉ đơn thuần là kinh doanh nhiều năm như vậy sao. Tôi ngược lại muốn xem xem, cuối cùng các người có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió.

- Tuyên, mày không phải là muốn con đàn bà này à, hiện tại ả ta là của mày đó!

Trương Thư Thành cười lạnh nói

- Hầu hạ ả ta thật tốt!

- Ai! Tốt, tốt!

Trương Tuyên kích động tới mức xoa tay, mắt nhìn Mạc Hân nhanh chóng chảy nước miếng.

- Ngươi làm gì? !

Mạc Hân kinh hoàng nói.

Mắt thấy trong mắt Trương Tuyên dâng lên dục vọng, cô rất luống cuống!

- Dừng tay, ngươi. . . Trương Thư Thành, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Trương Thư Thành mang theo thuộc hạ đi đến cửa ra vào, nghe giọng nói sau lưng, không khỏi cười lạnh.

- Vài phút nữa thôi, ta nhìn cô còn la được không.

Trương Thư Thành cười lạnh kéo cửa ra.

Cửa vừa mở ra, trong đôi mắt mỉm cười của Trương Thư Thành liền bị phản chiếu một vật.

Đó là một .... nắm đấm thật lớn!

Trương Thư Thành vừa thấy rõ thì ....

"Phanh!" Một tiếng.

Trương Tuyên đang muốn xé nát quần áo Mạc Hân, thì thình lình bị giật mình, nhìn sang thấy được một màn mà suốt đời khó có thể quên ——

Cha hắn đã bị người ta đánh bay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận