Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 492: Số liệu này, chúng tôi sẽ đưa



Châu Âu, bờ biển thành phố Granger.

Khắp nơi của thành phố này đều tràn ngập một loại không khí yên tĩnh tường hòa.

Ở nơi này, mọi người tôn trọng tiết tấu sinh hoạt chậm rãi, cự tuyệt khổ cực.

Bất quá, cũng có một số người ngoại lệ.

Emma Waston mang dáng vẻ vội vàng, đi trên đường phố, cô có quầng thâm mắt rất đậm, đây không phải là bôi phấn trang điểm, mà chân chính là kết quả của việc thức đêm.

Emma là tên của chuyên gia phân tích số liệu, còn là đỉnh cấp, từng làm việc cho Đoàn đội Ron của công ty Kesson.

Đáng tiếc là công ty Kesson vỡ nợ, những thành viên hạch tâm của đoàn đội Ron đi đến phương Đông xa xôi, Emma không nỡ rời khỏi Granger, liền lưu lại ở đây.

Cô vẫn như cũ làm công việc phân tích số liệu mà mình am hiểu và ưa thích, công việc này thường xuyên cần phải thức đêm, nhưng cô cũng không cảm thấy thống khổ, ngược lại cảm thấy, đêm tối mới là thời gian để bản thân toàn lực làm việc, hưởng thụ nhân sinh.

Emma vẫn như trước làm việc cho đoàn đội Ron đang ở phương Đông xa xôi, đoàn đội cũ thanh toán tiền lương công việc mức cao nhất cho cô.

Thành viên đoàn đội ở bên kia cũng thường xuyên liên hệ với cô, Emma biết được, cuộc sống của bọn họ trải qua rất khá, nơi đó có lương cao, sự tôn trọng, thức ăn ngon, ông chủ mới đều giao hết thảy quyền hành cho lão đại đoàn đội - Ron!

Đoàn đội cũ mời Emma qua đó không chỉ một lần.

Thậm chí, bản thân Emma cũng có chút động tâm, nhưng cuối cùng cô vẫn không cam lòng rời đi.

Hiện tại, bên này của cô đã xảy ra vấn đề.

Bởi vì các loại nguyên nhân kinh tế, chính trị, chiến tranh, rất nhiều dân di cư tràn vào Granger, giá phòng bắt đầu tăng một cách bão tố, các loại phúc lợi xã hội như chữa bệnh, bảo hiểm đối mặt với thách thức nghiêm trọng, thậm chí khiến cho tài chính của thị phủ (tòa nhà chính phủ thành phố) ‘nghèo rớt mồng tơi’.

Dưới loại tình huống này, chính phủ thành phố Granger tham khảo, áp dụng ‘Chính sách tư chất’ của phương Đông ngay trong tháng.

Nói ngắn gọn, chính là trong tháng này, muốn hưởng thụ hết thảy các loại phúc lợi như nhập học, chữa bệnh ở thành phố này, nhất định phải có chứng minh nhận chức cùng chứng minh thuế vụ của công ty địa phương.

Nếu không có thì phiền toái.

Đương nhiên, chế độ này có rất nhiều trường hợp đặc biệt, như là cư trú ở bản địa tròn 5 năm trở lên, có nhiều hơn hai người thân cư trú tại Granger trên ba năm, hoặc là trên danh nghĩa có được tài sản 200 ngàn (20 vạn) bảng Anh, đều có thể giúp tránh khỏi phiền toái.

Nhưng Emma không thỏa mãn điều nào cả.

Cô không có chứng minh nhận chức của công ty địa phương, cũng không cư trú đủ ba năm tại Granger, không có người thân ở đây, phòng ở trên danh nghĩa không đủ giá trị, mức tiền tiết kiệm (trong ngân hàng) không đủ.

Án lấy chính sách, cô chẳng những không thể hưởng thụ được rất nhiều phúc lợi, còn nhất định phải mỗi tháng đi cục quản lý lập hồ sơ, đồng thời sẽ vẫn kéo dài liên tục, càng ngày càng khó khăn.

Emma lo lắng đầy mặt.

Cô không muốn rời khỏi nơi này, cô thích mặt trời mọc nơi này, thích không khí nơi này.

Nhưng nếu tiếp tục như thế nữa, nơi này sẽ không chào đón cô.

- Có lẽ, mình nên tìm một công việc, cái gì cũng được… Bất quá bởi như vậy, mình sẽ phải hoàn toàn nói tạm biệt cùng đoàn đội, cũng không thể làm công việc mình thích!

Thần sắc Emma đắng chát.

Hiện nay, gặp phải trở ngại, không chỉ một mình cô.

Theo Emma biết rõ, thành viên đoàn đội lưu lại bên Châu Âu, rất nhiều người cũng gặp phải một vài loại trở ngại như vậy.

Trước kia đoàn đội là nhà, có vấn đề, mọi người sẽ cùng nhau hỗ trợ giải quyết.

Hiện nay, đoàn đội đến phương Đông, những người này tuy rằng làm việc cho đoàn đội, cũng lấy không ít thù lao, nhưng gặp phải trở ngại, không còn một đám người giúp đỡ, khó tránh khỏi ‘tróc khâm kiến trửu’ (hoàn cảnh khó khăn).

Trước đây không lâu, phòng ốc của một thành viên có vấn đề, tự mình sửa chữa, bị trật eo, mời người tới sửa, lề mà lề mề một tuần lễ cũng chưa xây xong. Nếu như là lúc trước, chỉ cần một ngày cuối tuần, một đám đàn ông đi nhậu, nói cười toe toét liền sẽ giải quyết xong toàn bộ.

Mặt khác, những thành viên đã đến phương Đông kia, trong nhà bọn họ cũng sẽ xuất hiện dạng vấn đề như vậy.

Đoàn đội không ở đây, cảm giác lập tức ngay cả một người hỗ trợ cũng không có.

Emma thở dài.

Lúc cô đang cảm thấy có mấy phần khổ sở, một chiếc Bentley ngừng lại ngay phía trước, ba người đàn ông bước xuống từ trong xe.

Người cầm đầu văn vẻ lịch sự, sau lưng là hai bảo tiêu to cao cường tráng, một trong số đó còn là người da đen.

Ba người đối diện đi tới, Emma phát giác lập tức đề cao cảnh giác.

- Cô là Emma Waston?

Người cầm đầu hỏi.

- Là tôi. Các người là ai?

Emma đề phòng nói.

- Oa a, nữ sĩ, đừng căng thẳng, chúng tôi không phải người xấu!

Người cầm đầu nhìn thấy Emma vươn tay vào trong túi, nói không chừng đang cầm một bình thuốc xịt cay, liền gấp giọng nói.

Sau đó, anh ta móc ra mấy phần văn kiện từ trong cặp, đưa cho Emma:

- Đây là ba phần chứng minh, một phần chứng minh cô nhận chức tại công ty bản địa, một phần là ước định tài sản phòng ốc của cô, một phần khác là chứng minh quan hệ người thân tại bản địa của cô. Ba phần này đều hoàn toàn hợp pháp, hữu hiệu, cô có thể lấy bất luận một phần nào đi làm chứng nhận cư dân vinh dự tại Granger! Hưởng thụ hết thảy phúc lợi! Còn hai phần khác, cô có thể giữ lại, thị phủ vào cuối tháng này thực chất còn có chính sách gì khác, khi đó sẽ dùng đến.

Vẻ mặt Emma kinh ngạc, nhìn đối phương đưa văn kiện tới trong tay mình.

- Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi.

Người đàn ông kia đưa qua một tờ danh thiếp có in dòng chữ ‘Denis - Sở sự vụ’:

- Nếu có bất kỳ yêu cầu gì về vấn đề pháp luật, vấn đề tài vụ, thậm chí bao gồm cả vấn đề sửa chữa, cô đều có thể gọi số điện thoại này, hai mươi bốn giờ! Tôi là Jack, vui lòng phục vụ vì ngài!

Emma sững sờ mà nhìn hắn.

- Nhưng mà… Vì cái gì…

Đầu óc của cô có chút loạn.

- Công ty Collison đã thanh toán xong phí phục vụ năm mươi năm cho chúng tôi.

Denis cười nói:

- Hết thảy dịch vụ đều chi tiền rất cao, cho nên cứ việc phân phó! Dịch vụ vốn là nhằm vào tất cả thành viên cùng người nhà của đoàn đội Ron tại Châu u, hi vọng cô chuyển lời giúp cho, đúng rồi, nếu như có thể, nói cho đoàn đội Ron tại phương Đông xa xôi. Đây là một phần tâm ý cùng áy náy nho nhỏ của tập đoàn Collison…

Dứt lời, Jack thân sĩ hành lễ, dẫn người rời đi.

Emma nghẹn họng nhìn trân trối:

- Collison…



Giữa trưa tại Seattle, Ariel cùng Kevin đang ngồi bên cạnh bàn ăn, cái eo lão quản gia thẳng tắp cầm một phần báo cáo, không nhanh không chậm đọc cho hai vị chủ nhân nghe.

Đoàn đội Ron đang ở sáu thành phố tại Châu u, có năm thành viên lưu lại cùng với toàn bộ gia đình của họ, đều nhận được trợ giúp trong cùng một lúc.

Thậm chí kể cả trẻ con gặp ức hiếp ở sân trường, cũng có người chuyên môn đi giải quyết.

Bọn họ tìm Sở sự vụ tốt nhất, bao phí phục vụ năm mươi năm!

Tất cả điều tra, tất cả trợ giúp, cho tới trưa đều hoàn thành, đây là hiệu suất.

Hiệu suất của việc có tiền!

Ariel, Kevin nghe được báo cáo phi thường hài lòng, thậm chí chuyên môn mở một chai Champagne để chúc mừng.

Trung Kinh.

Bạch Tiểu Thăng vừa mới rời giường, đang rửa mặt, điện thoại di động của hắn liền vang lên không ngừng, hại cho hắn miệng đầy bọt kem chạy đến bắt máy.

Kết nối xong, đối diện truyền đến chính là thanh âm của Ron.

- Collison đáng chết, nhìn xem bọn hắn đã làm chuyện tốt gì!

Ron lầm bầm, mặc dù đang mắng, trong thanh âm lại hơi khác thường:

- Được lắm, mấy tên khốn kiếp này, làm cho người của chúng tôi cảm động. Số liệu, chúng tôi đưa. Nhưng mà tiền, một phân cũng không thể thiếu!

- Đó là nhất định!

Bạch Tiểu Thăng nhếch khóe miệng đầy bọt kem đánh răng, nở nụ cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận