Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 493: Để Thị Trưởng Giúp Đỡ? !



Ron đã hứa sẽ cung cấp số liệu, cũng như các phân tích dựa trên số liệu, những suy luận về biến hóa của thị trường.

- Lát nữa, ngài để bọn hắn liên hệ với chúng tôi, để xử lí các loại thủ tục. Giá trị của những thứ này tuyệt đối hơn mười triệu euro.

Ron nói,

- Chúng tôi không thể thiếu nợ bọn hắn!

- Cũng không thể trả cho bọn hắn quá nhiều, chúng ta cũng không thể ăn thiệt thòi được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hài lòng, nhưng lời nói của hắn cứ như một ông thần giữ của vậy.

Đầu bên kia điện thoại, Ron hừ lạnh một tiếng, giống như khinh thường biểu hiện của hắn.

- Đúng, cậu cũng đưa tôi một bản sao đi, tôi cũng muốn biết một chút về tình huống thị trường nước H bên kia.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời hứng khởi.

- Được. Anh mở máy tính đi, tôi gửi nó cho anh, tài liệu này cũng không hề ít đâu.

Ron nói.

Bạch Tiểu Thăng đặt điện thoại xuống, bật máy tính lên.

Không bao lâu, Ron gửi đến cho hắn một phần tài liệu, đã được mã hóa, vô cùng an toàn.

Nhận được phần tài liệu, Bạch Tiểu Thăng cùng Ron tiếp tục nói chuyện phiếm.

- Tiểu Thăng, cái chủ ý kia là anh gợi ý cho bọn hắn phải không!

Trò chuyện một chút, Ron bỗng nhiên nói.

Loại phong cách ôn hòa mềm mại này không phải phong cách của anh em Kevin.

Bọn hắn am hiểu hơn trong việc đánh nhanh, thích dùng thủ đoạn cường liệt, thủ pháp tàn nhẫn.

Loại phương thức tiếp cận đối phương, dùng hành động ôn nhu ấm áp này làm thế công rất giống Bạch Tiểu Thăng.

Ron sau khi tập trung phân tích, suy nghĩ một chút, thật dễ dàng để phán đoán.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Giúp đỡ những người thân của đoàn đội Ron, cũng như những thành viên khác không tới, để giải quyết các vấn đề cuộc sống, nhờ vào đó mà làm dịu mối quan hệ với nhau, đây là điều mà Bạch Tiểu Thăng dạy cho Ariel.

- Dù sao đây cũng là chuyện tốt đối với mọi người, không phải sao.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Kỳ thật, đây cũng là nhất tiễn hạ song điêu.

Bạch Tiểu Thăng luôn nghĩ về việc liệu các thành viên và người thân của đoàn đội Ron có vấn đề gì cần được giải quyết hay không.

Tuy nhiên, sau tất cả, bên này vẫn là ngoài tầm với của hắn.

Lần này, anh em Kevin muốn hòa hoãn quan hệ cùng đoàn đội của Ron, Bạch Tiểu Thăng dứt khoát liền ném vấn đề này cho bọn họ giải quyết.

- Chuyện tốt? Làm như chúng tôi nợ bọn hắn vậy!

Ron nói.

Bạch Tiểu Thăng cười to.

Lúc sắp kết thúc cuộc gọi, Ron đột nhiên nói thêm một câu với Bạch Tiểu Thăng,

- Cám ơn anh, Bạch Tiểu Thăng, tôi rất hạnh phúc!

Dứt lời, Ron liền cúp máy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn điện thoại, cười một tiếng, sau đó, hắn gọi cho Ariel.

- Chào cô, Ariel, cô có thể liên hệ cùng với đoàn đội Ron. Họ sẽ cung cấp mọi thứ mà bên cô muốn. Đương nhiên, đừng quên trả tiền.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Thật sao!

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Ariel vô cùng vui vẻ,

- Em yêu anh mất rồi, anh thật lợi hại!

Đối diện Ariel, Kevin nhịn không được nhìn chằm chằm vào em gái của mình.

Ariel trực tiếp ném cho hắn một cái muỗng.

Kevin cười tránh né, hắn cũng rất hài lòng.

Lần này không chỉ đạt thành hợp tác, còn giải quyết được xung đột với đoàn đội Ron, về sau mọi người sẽ có cơ hội hợp tác nhiều hơn.

- Được rồi, em sẽ để cho người bên em liên hệ với đoàn đội Ron ngay bây giờ!

Ariel ra hiệu cho Kevin.

Kevin nhận được tín hiệu từ em gái mình, nhanh chóng lấy điện thoại ra liên hệ với người của mình.

- Lần này thật sự cảm ơn anh đã giúp đỡ, nếu không bọn em chết mất. Lúc nào anh đến Châu u chơi, hoặc là em có dịp sang Trung Kinh, em sẽ tiếp đãi anh thật nồng nhiệt.

Ariel cứ như một cô gái nhỏ.

Kevin nhịn không được nhún vai.

Em gái lớn rồi, toàn hướng người ngoài thôi!

- Được rồi, vậy sau đó chúng ta sẽ liên lạc thường xuyên hơn nha, bái bai anh yêu!

Ariel dùng giọng nói ngọt ngào để chào tạm biệt.

Sau khi cúp điện thoại, nàng vẫn còn mỉm cười khúc khích.

Kevin lặng lẽ cầm lấy điện thoại của mình và chụp lại cảnh tượng đó, bức ảnh này, không chừng có thể cầm để uy hiếp em gái của mình cả cuộc đời đây.

Ariel trừng mắt.

Một con dao bay qua, làm cho Kevin sợ hãi chui xuống dưới gầm bàn.

- Nhanh lên, mau đàm phán cũng cái công ty đáng ghét bên nước H đi, nếu không phải vì mở rộng thị trường, ai muốn nói chuyện cùng những tên khốn đó.

Dưới bàn, Kevin gọi điện thoại ra lệnh.

Đám người hầu hai mặt nhìn nhau, các nàng chưa bao giờ thấy chủ nhân của mình lại như thế. . .

Không ra thể thống gì. . .

. . .

Trung Kinh, nơi ở của Bạch Tiểu Thăng.

Vấn đề cuối cùng đã kết thúc, Bạch Tiểu Thăng tiếp tục rửa mặt, rửa mặt hoàn tất, trực tiếp đi đến công ty.

Lâm Vi Vi sắp xếp cho hắn một bữa sáng như mọi ngày.

- Vi Vi, em đến xem thử cái này, nếu em có ý kiến gì tốt hơn lát nhớ báo lại cho anh.

Bạch Tiểu Thăng vừa ăn đậu hũ cùng với chút dưa muối, vừa trao cho Vi Vi một chồng tài liệu. Đây chính là hắn sửa sang lại "Bắt kịp với tư tưởng đào tạo", nhằm vượt qua tập đoàn Thiên Chinh ở thành phố Lang Bắc .

Lâm Vi Vi gật đầu, tiếp nhận văn bản tài liệu, ngồi vào một bên ghế sô pha lên chậm rãi xem xét.

Một lát, đôi mắt đẹp của Lâm Vi Vi như tỏa ánh hào quang, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ không thể tin được.

Không phải cái khác, ý tưởng của Bạch Tiểu Thăng rất rõ ràng, và rất...táo bạo!

Đây không phải là vấn đề của riêng truyền thông Trung Kinh, muốn làm được anh ấy phải nhờ vào sự trợ giúp của thị trưởng Quý Minh Dương nữa.

- Cái này, vấn đề này. . .

Lâm Vi Vi nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Cửa phòng làm việc bị gõ, sau đó Tống Nhất Minh đi vào, thấy Bạch Tiểu Thăng đang ăn sáng, hắn lặp tức xin lỗi và nói.

- Bạch tổng, đã quấy rầy bữa ăn sáng của ngài. Những văn kiện này, cần ngài ký tên thông qua.

- Để đó đi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ chỉ trên mặt bàn.

Tống nhất minh đi tới, chào hỏi cùng Lâm Vi Vi, để văn kiện xuống.

Bạch Tiểu Thăng cười với hắn,

- Cậu tới thật đúng lúc, dù sao lát nữa tôi cũng muốn gọi cậu tới. Vi Vi, chia mấy tờ cho Nhất Minh nhìn xem.

- Xem cái gì thế?

Tống Nhất Minh một mặt hiếu kỳ, tiếp nhận vài tờ giấy mà Vi Vi đưa tới.

Chờ hắn nhìn xem một lúc, sắc mặt lập tức thay đổi, phản ứng so với Lâm Vi Vi còn muốn khoa trương hơn!

- Không phải chứ, ông trời của ta! Điều này mà ngài cũng nghĩ đến sao!

Tống nhất minh nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Cũng không có cách nào, bên mình không chiếm ưu thế về thời gian, tôi cũng chỉ kiếm đường tắt mà đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Đường tắt này của ngài, cũng đủ làm cho mọi người bất ngờ.

Tống Nhất Minh cảm thấy hưng phấn.

Nếu là Tống Trường Không, đánh chết hắn cũng không dám làm như vậy.

- Hai người lấy về nhìn xem đi, có ý kiến gì thì bổ sung thêm, lát nữa chúng ta lại nói tiếp.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh gật đầu, mang theo tài liệu rời đi. Bọn họ là người mà Bạch Tiểu Thăng tín nhiệm, cũng am hiểu giữ bí mật, giao cho bọn họ, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy yên tâm.

- Chỉ còn chờ đến lúc kế hoạch được hoàn hảo, đưa cho Quý thị trưởng nhìn xem, không biết rõ ông ấy có tiếp nhận hay là không nữa.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm lầu bầu một lát sau đó lập tức cười,

- Ông ta không đồng ý, vậy liền khiến ông ấy nghĩ biện pháp khác thôi.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng trông rất thoải mái ăn bữa sáng của mình.

Thị trưởng Quý Minh Dương là một người rất quyết đoán, nhìn xa trông rộng, chắc chắn ông ta sẽ chấp nhận thôi.

Bạch Tiểu Thăng ăn xong điểm tâm, bắt đầu một ngày làm việc.

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh cầm kế hoạch trở về, đưa ra một chút ý kiến, Bạch Tiểu Thăng lại sửa chữa lại một chút, chớp mắt liền đến trưa.

Vào buổi chiều, Bạch Tiểu Thăng đang muốn đi tìm Quý Minh Dương thì điện thoại di động của hắn lại vang lên.

Sau khi hắn vừa nghe máy, bên trong điện thoại lại truyền đến âm thanh của Ariel.

- Anh Tiểu Thăng, đám hỗn đản bên nước H dám đùa giỡn bọn em!

Giọng nói đầy tức giận của Ariel vang lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận