Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 507: Trong này có vấn đề!



Nhìn thái độ của Quý Minh Dương không hề phủ nhận, thị trưởng Tô Xu không ngăn nổi sự ngạc nhiên.

Vậy mà bọn người Quý Minh Dương có thể làm kịp báo cáo cho ngày hôm nay.

Rốt cuộc là họ làm như thế nào mà công việc lại nhanh như vậy!

Quý Minh Dương cũng nhìn Tô Xu, bà ấy không nhịn được nên cũng hừ lạnh.

- Các người cũng làm được trước thời hạn sao? Bà cũng được đấy, Tô Xu! Kế hoạch đối với bà mà nói, vĩnh viễn chỉ là thời khắc cuối cùng, bà mãi mãi muốn vượt qua trước tôi. Đối phó với bà, thật sự là không có thể thư giãn được!

Kỳ thật, bà ấy cũng có nghĩ ngày mai đến, bất quá vì lý do an toàn nên vẫn đến sớm một ngày.

Ngay cả cái này, hai bên còn là đồng thời mà tới!

Bạch Tiểu Thăng không khỏi nhìn Quý Minh Dương một chút, thảo nào trước đây, Quý thị bảo đến hôm nay thì càng ổn thỏa.

Hóa ra còn có ý như thế này.

- Lại còn nói tôi, Quý Minh Dương, các người đang làm chuyện gì đây! Vì sao hôm nay các người lại đến! A, tôi biết rồi, ông cũng biết thời gian báo cáo của chúng tôi là ngày mai. Cho nên, muốn đến trước chúng tôi một ngày, tôi phục ông đó, thật hèn hạ. Đối phó với ông, cũng thật là không thể thư giãn!

Câu nói cuối cùng kia nghe thật là quen tai.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười.

- Tô Xu, nói thế nào bà cũng là một thị trưởng, nói chuyện phải cẩn thận, nói thế còn tưởng là mắng người, cái gì mà gọi là hèn hạ!

- Quý Minh Dương, ông ít nói lại đi, ông không hèn hạ sao? Ông chèn ép lại còn muốn đến trước chúng tôi một ngày.

- Thế nào, chả lẽ hai ngày này chỉ có thể Lang Bắc đến báo cáo mà không cho Trung Kinh của chúng tôi đến sao, bà cũng quá bá đạo rồi đó!

- Tôi bá đạo đấy, thì sao nào? Ông cũng không phải là ngày một ngày hai mới biết!

Hai vị thị trưởng này cứ ngươi qua ta lại đấu võ mồm.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở bên cạnh chỉ biết im lặng.

Hắn nhìn Trương Manh, vị này lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, vẻ mặt không hề thay đổi, như một lão tăng nhập định!

Vị này chắc đã trải qua nhiều tình huống lắm mới có thể rèn giũa ra được loại tư thái như vậy!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Ngay sau đó, hắn thấy được Mục Bắc Thần đứng ở bên kia. Vẫn có dáng vẻ không màng danh lợi, không có chút gợn sóng. Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng có thể đọc được một chút từ trong ánh mắt của hắn có chút gì đó bất đắc dĩ.

Lúc mà Bạch Tiểu Thăng nhìn sang, Mục Bắc Thần cũng nhìn lại, trong ánh mắt xuất hiện chút bất đắc dĩ rồi biến mất trong tích tắc, sau đó lại đầy tính chiến đấu.

- Bạch tổng, lần này đi cùng Quý thị trưởng báo cáo, xem ra là vô cùng có lòng tin nhỉ.

Mục Bắc Thần mỉm cười, nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Đâu có đâu, chúng tôi mới làm xong giai đoạn thứ nhất, còn cái giai đoạn thứ hai này thì tôi cũng bất đắc dĩ kiên trì thôi. So với sự chuẩn bị đầy đủ của các ông thì vô cùng chênh lệch ấy chứ.

Bạch Tiểu Thăng nói với Mục Bắc Thần với vẻ mặt khiêm tốn, đầy thành khẩn.

Bạch Tiểu Thăng lại đang lừa dối người, tuy nhiên đối phó với người của thị trưởng Tô Xu thì làm tê liệt đối thủ cũng là một trong những chiến thuật.

Trương Manh ở bên cạnh vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đối với cách làm của Bạch Tiểu Thăng cũng đồng ý.

Mục Bắc Thần bình tĩnh cười và không nói gì. Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng từ trong ánh mắt của hắn có thể mơ hồ thấy được chút ——là hắn cũng không tin!

Chẳng lẽ, là mình diễn chưa đạt tiêu chuẩn?

Tại thời khắc này, Bạch Tiểu Thăng không kìm được ngạc nhiên.

Phải biết là ngôn ngữ, vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng đều qua hệ thống phụ trợ biểu lộ và phân tích rèn luyện qua, không nói sánh vai với diễn viên chuyên nghiệp cấp cao, nhưng lừa gạt một ít người cũng là đủ dùng.

Nhưng tên Mục Bắc Thần này giống như là miễn nhiễm vậy!

Thật giống như là ai nói cho hắn vậy.

Làm sao lại dù một chút cũng không mắc mưu? !

Trong này, không phải có vấn đề gì chứ? !

Bạch Tiểu Thăng buồn bực.

Tuy nhiên, Mục Bắc Thần có tin hay không, hôm nay báo cáo đều là muốn chân ướt chân ráo liều mạng, cầm thực lực đến để nói chuyện.

Trên điểm này, chúng ta tuyệt đối sẽ không bại!

Bạch Tiểu Thăng tràn đầy tự tin.

Chờ việc mà Trung Kinh làm truyền ra, những thành phố xung quanh đón chừng sẽ vô cùng ngạc nhiên.

Liều mình, khuếch trương, tuyệt không phải người bình thường dám làm!

Cũng chỉ có Quý Minh Dương mới có tầm mắt và can đảm như thế này!

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy may mắn rồi nhìn Quý thị trưởng.

Hắn và Tô Xu thị trưởng vẫn còn đang đấu khẩu. . .

Cho đến khi thang máy đến rồi thang máy đi, hai vị này vẫn không nhường nhau chút nào. . .

Tuy nhiên, chung quy đây vẫn là ở trong tỉnh, hai người vẫn chú ý sự ảnh hưởng.

Cho đến khi thang máy đến rồi cửa mở ra, bọn họ mới không ầm ĩ nữa.

Sau khi mở cửa, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một người đang đứng ở bên ngoài, chính là vị thư ký Tỉnh ủy Tổ chức bộ Phiền bộ trưởng, lần trước bọn hắn đã trò chuyện với ông ấy trong chốc lát.

Bạch Tiểu Thăng đối với người này ấn tượng khá tốt, thuộc về tuýp người có thể làm quen, lại biết liệt kê, ăn nói, tầm mắt, đều không kém hơn Trần Trường Khoảnh vậy mà hắn vẻn vẹn chỉ là một vị thư kí bên cạnh bộ trưởng.

Nghe nói, chỉ là thư ký bình thường cũng không phải lớn lắm!

Điều này khiến Bạch Tiểu Thăng không thể không cảm khái, cơ quan cấp tỉnh thật là ngọa hổ tàng long!

- Quý thị trưởng, Tô thị trưởng, hai người cùng nhau đến sao?

Vị này là thư ký Vương Tự, nhìn thấy Quý Minh Dương, Tô Xu đi cùng nhau, có chút kinh ngạc hỏi.

- Tại ga ra tầng ngầm ở thang máy, chúng tôi vừa vặn gặp nhau.

Quý Minh Dương cười nói.

- Đúng vậy, tôi và Quý thị trưởng, trao đổi kinh nghiệm với nhau, tiến hành giao lưu nên thu hoạch tương đối khá.

Tô Xu cũng cười và nói.

- Ừm, Lang Bắc thị có vài chỗ rất đáng để học tập.

- Làm gì có, làm gì có, hình thức phát triển mới của Trung Kinh mới là biết tròn biết méo.

Ngay trước mặt Vương Tự, hai vị thị trưởng lại nho nhã lễ độ.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được gãi mặt, mắt nhìn Trương Manh.

Trương Manh hơi cười rồi khẽ gật đầu, mặt khác lại lắng nghe lời dạy dỗ, có vẻ là thu hoạch được rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng chỉ còn một từ “phục”.

- Hai vị, vừa rồi Phiền bộ trưởng còn nói, mọi người đều có khả năng ở cái giờ này đến, để cho tôi ở đây đón mọi người. Để mọi người đến đều có thể trực tiếp tới bên trong phòng làm việc tìm ngài ấy.

Vương Tự cười, mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng và Mục Bắc Thần, hai vị này đều là giám đốc của xí nghiệp được đề cử, hắn đã gặp nên cũng xem như quen thuộc.

- Về phần hai vị này, mang theo các tài liệu cần thiết rồi cùng tôi đến phòng họp chờ một chút, lần này lãnh đạo đã sắp xếp, một lát sau hai vị liền có thể báo cáo.

Vương Tự cười nói.

Đám người gật đầu.

Lãnh đạo đã sắp xếp như vậy thì làm theo là được rồi.

Vương Tự dẫn đường cho Bạch Tiểu Thăng, Mục Bắc Thần còn về phía Phiền bộ trưởng thì hai vị thị trưởng đều quen thuộc, cũng không cần người dẫn đường.

Đám người chia làm hai đường và đi hai phương hướng.

Trong thời gian này, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn chằm chằm Vương Tự một chút.

Người bên ngoài, cho dù là hai vị thị trưởng đều không có phát giác, vừa rồi trong đôi mắt của Vương Tự chợt lóe lên một tia dị dạng.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại lưu ý đến!

Trải qua hệ thống phân tích biểu lộ rèn luyện lâu dài, hắn rất mẫn cảm với loại thần sắc lóe lên kia.

Vương Tự trong nháy mắt có biểu lộ đó. . .

- Rốt cuộc là có ý gì đây?

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Hắn nghĩ lại biểu tình của Vương Tự, trong đầu lại không có từ ngữ thích hợp nào để miêu tả.

Đang suy nghĩ, thì Vương Tự đang dẫn đường bỗng nhiên dẫm chân xuống, chỉ vào hai gian phòng làm việc phía trước, cười nói.

- Hai vị, lần trước đến hai vị thì một vị là ở phòng họp thứ nhất, một vị là ở phòng họp thứ hai. Mọi người đều quen thuộc. Tôi nghĩ lần này, cũng tách ra ngồi là được!

Tách ra ngồi?

Chẳng lẽ, còn sợ bọn hắn gây mâu thuẫn?

Làm sao lại thế, nơi này chính là văn phòng Tỉnh ủy!

Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng và Mục Bắc Thần đều không nói gì, gật đầu, mỗi người đi về hướng một gian phòng họp.

Trương Manh muốn đi theo, lại bị Vương Tự níu lại, rồi lắc đầu.

Trương Manh khẽ giật mình, lập tức đôi mắt trừng lớn.

Hành động Vương Tự để hắn lập tức minh bạch, thế nhưng lại vẫn cứ không thể phát ra tiếng nhắc nhở!

Trương Manh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt vô cùng nôn nóng!

Tay của Bạch Tiểu Thăng đã đặt ở nắm tay cửa phòng họp thứ nhất, trong lòng của hắn chợt khẽ động. Hắn đã hiểu được cái biểu tình của Vương Tự là có ý gì ——Có trò được sắp xếp!

- Trong này, nhất định có vấn đề!

Bạch Tiểu Thăng tỏ ra cảnh giác!

Bạn cần đăng nhập để bình luận