Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 511: Rốt cuộc bọn hắn đã làm cái gì!



Phiền bộ trưởng nghe Bạch Tiểu Thăng nói cái gì mà vẫn còn nghe không đủ? !

Quý Minh Dương mở to đôi mắt với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Vương Tự, Trương Manh nghe xong đều thấy choáng váng.

Tô Xu thì lại vô cùng ngạc nhiên.

Ngay cả Mục Bắc Thần cũng sững sờ đứng yên tại chỗ.

Rốt cục, Bạch Tiểu Thăng đã nói cái gì với bộ trưởng!

- Tốt, Trung Kinh các người làm tốt lắm!

Phiền bộ trưởng quay đầu nhìn Quý Minh Dương, không kìm lòng được giơ ngón tay lên khen ngợi.

- Còn nữa, Trung Kinh thật là nơi địa linh nhân kiệt sinh ra nhân tài, Bạch Tiểu Thăng tuổi còn trẻ mà lại rất có tài! Đáng tiếc, hôm nay tôi chỉ sắp xếp có hai giờ để nghe báo cáo, xem ra lần tiếp theo tôi phải chuẩn bị thêm một chút thời gian mới được!

Lời của Phiền bộ trưởng là nói thật lòng.

Có thể nhìn ra được là hắn nghe vẫn chưa đủ!

Đây không chỉ là khen ngợi mà còn là đẩy Bạch Tiểu Thăng lên vị trí cực cao.

Miệng Vương Tự há thành hình chữ O, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng thay đổi.

Hắn đã nói qua, Phiền bộ trưởng so với Vương bộ trưởng tính tình càng vội vàng, nhưng cũng càng hay bắt bẻ, có thể nói là cùng một việc thì Vương bộ trưởng cảm thấy có thể nhưng Phiền bộ trưởng lại không hài lòng lắm.

Giữa Bạch Tiểu Thăng và Mục Bắc Thần thì đây rõ ràng là tương đối không công bằng, Mục Bắc Thần xem như chiếm chỗ cao hơn.

Nhưng lại không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng lại có thể để cho Phiền bộ trưởng hài lòng như thế, thậm chí hắn làm một lãnh đạo tuân thủ nghiêm ngặt về thời gian như thế mà lại không tiếc chiếm dụng thời gian công việc để nghe Bạch Tiểu Thăng nói, lại còn nói vẫn chưa thỏa mãn và nói lần sau muốn chuẩn bị thêm một chút thời gian. . . để nghe báo cáo của Bạch Tiểu Thăng!

Điều này chưa từng xảy ra, chưa từng xảy ra..!

Vương Tự nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt lộ ra sự bội phục!

Trước đây, hắn đối với Mục Bắc Thần thành công cũng chỉ vẻn vẹn khen ngợi.

- Bộ trưởng, ngài quá khen rồi, lần sau chúng tôi nhất định sẽ mang đến thành quả tốt hơn, không phụ niềm tin mà ngài đối với Trung Kinh chúng tôi và mong đợi đối với Bạch Tiểu Thăng!

Trên mặt Quý Minh Dương đầy sự vui mừng, trong lòng như đang nở hoa.

Hắn đã bị Tô Xu phiền hơn hai giờ, lại thấy Mục Bắc Thần thành công, Vương bộ trưởng lại khẳng định, vốn cho rằng lần này thật thất bại.

Không nghĩ tới cuối cùng lại lật được kèo!

Bạch Tiểu Thăng quả thực là trâu bò!

Quý Minh Dương cũng không nhịn được ở trong lòng âm thầm khen hay.

Ngay cả Phiền bộ trưởng hay bắt bẻ người như thế, trước mặt mọi người cũng không tiếc tán dương, có thể thấy được Bạch Tiểu Thăng quá trâu bò!

Tô Xu thị trưởng ở bên cạnh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Bà tự nhiên cũng biết, hai vị Phiền, Vương bộ trưởng đều có tính cách khác biệt, nếu như Phiền bộ trưởng đều khen ngợi Bạch Tiểu Thăng như thế thì phía Vương bộ trưởng càng không phải nói vì hắn có tiếng tốt tính.

Hai vị bộ trưởng này có quan hệ hòa hợp, đối với một chút quan điểm khác nhau, thường thường là ở Phiền bộ trưởng chứ không phải Vương bộ trưởng.

Nói như vậy, lần này bọn họ mới thật sự là thua kém!

Ấn tượng ưu thế nghiêng về phía truyền thông Trung Kinh?

Điều này sao có thể!

Rõ ràng Bạch Tiểu Thăng từ tuổi đến lịch duyệt đều không bằng Mục Bắc Thần, rõ ràng truyền thông Trung Kinh là phải vội vàng đuổi theo truyền thông Thiên Chinh, làm sao có thể thắng ngược như vậy được? !

Tô Xu thị trưởng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra!

- Tô thị trưởng, các người bên kia cũng hỏi xong sao?

Phiền bộ trưởng nhìn thấy Tô Xu liền hỏi.

- Đúng, đúng vậy, Vương bộ trưởng còn khen Bắc Thần.

Khí thế của Tô Xu có chút không đủ.

- Vương bộ trưởng am hiểu khẳng định, tôi lại am hiểu phê bình hơn.

Phiền bộ trưởng cười.

- Tóm lại, cũng chúc mừng mọi người, hi vọng có thể nhìn thấy mọi người tiến thêm một bước. Tuy nhiên lần này là đồng thời báo cáo cũng đều thông qua, các bà cũng không chiếm ưu thế, bởi vì các bà chiếm thời gian chuẩn dài, lẽ ra càng phải nhanh hơn, càng tốt hơn mới đúng.

Phiền bộ trưởng tính tình ngay thẳng có cái gì thì nói cái đó, đây cũng không phải là phê bình, nhưng quả thật, có một chút đối với Lang Bắc Thiên không hài lòng lắm.

- Tôi đối với mọi người hi vọng cũng rất cao, phải cố gắng lên.

Phiền bộ trưởng bổ sung một câu.

Những lời này rõ ràng là biểu đạt sự tiếc nuối.

Xem ra phương diện điểm ấn tượng thì truyền thông Trung Kinh đã vượt qua truyền thông Thiên Chinh!

Nụ cười của Tô Xu có chút đắng chát.

Mục Bắc Thần yên lặng gật đầu, ánh mắt của hắn rơi xuống trên mặt Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt lộ ra mấy phần chiến ý.

Thật ra hắn là người rất tự phụ, rõ ràng đem toàn bộ đều làm được vô cùng tốt, nhưng vẫn như cũ bại bởi một tên vội vàng đuổi theo, đồng thời hắn không hiểu, cũng vô cùng không phục!

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang, cho hắn một nụ cười.

Chỉ bất quá, trong ánh mắt lộ ra một tia khiêu khích.

Mục Bắc Thần, cậu muốn cùng tôi đến đoạt cái vị trí công ty gương mẫu cấp tỉnh sao, nếu như chỉ có thể một người tiến vào thì chỉ có thể là tôi, không phải là cậu!

Hai bên đối mắt một chút rồi liền dời mắt đi.

Bọn hắn đều không phải hạng người ở trước mặt tranh ngoan đấu dũng, nhưng cũng đều không phải là người lương thiện. Mục Bắc Thần bá đạo, Bạch Tiểu Thăng quỷ đạo.

Bây giờ, sắp thành hiện thực!

- Tốt, hiện tại tôi còn phải tham gia một hội nghị, sắp đến giờ rồi.

Phiền bộ trưởng nói.

- Đúng, Quý Minh Dương, Tô Xu, hai người lưu lại, ban đêm trong tỉnh có các hoạt động, hai người đã tới thì cũng tham gia một chút đi.

- Được.

Quý Minh Dương, Tô Xu gật đầu.

Phiền bộ trưởng lại hướng Bạch Tiểu Thăng cười rồi mới rời đi, Vương Tự vội vàng đi theo.

Trong phòng họp thứ nhất, mấy vị lãnh đạo khác vừa rồi đã ra, liền đứng ở bên cạnh, chờ Phiền bộ trưởng vừa đi, bọn hắn cũng tự mình rời đi.

Tuy nhiên, mỗi một vị đi qua Quý Minh Dương, cũng không nhịn được lại nói một câu.

- Mọi người lần này làm tốt lắm!

- Lợi hại, đều có thể làm được đến mức này!

- Biểu hiện của giám đốc Bạch Tiểu Thăng thật sự là khá tốt!

. . .

Sáu vị lãnh đạo đều khen không dứt miệng, khen Trung Kinh rồi khen Bạch Tiểu Thăng.

Quý Minh Dương như là uống rượu, sắc mặt ửng hồng, cười không khép miệng lại được.

- Quá khen, quá khen! Chúng tôi chỉ là tiến hành một chút thử nghiệm! Hôm nay trạng thái của Bạch Tiểu Thăng không thật là tốt, phát huy cũng giống. . .

Quý Minh Dương không ngừng khiêm tốn, nhưng liên quan đến Bạch Tiểu Thăng, nhìn ra được hắn điệu thấp có chút khoe khoang.

Tô Xu thị trưởng ở bên cạnh âm thầm lạnh hừ, thật sự là hơi tức.

Chờ những người lãnh đạo đều đi, Tô Xu thị trưởng không nhịn được lại gần, kiềm chế lại hiếu kì của mình hạ giọng hỏi Quý Minh Dương.

- Các ông đến rốt cuộc đã làm cái gì? !

Nghe chuyện vừa rồi thì một công ty nhỏ thì không thể làm ra động tĩnh như vậy được, không đủ sức để làm như thế!

Để bộ trưởng vẫn chưa thỏa mãn, để toàn bộ lãnh đạo khen không dứt miệng!

Trong ánh mắt của Tô Xu lộ sự tò mò lớn.

Ngay cả Mục Bắc Thần ở bên cạnh cũng không nhịn được vểnh tai lên nghe ngóng, tuy nhiên hắn lại tựa hồ nghĩ đến cái gì, chân mày hơi nhíu lại, gần đây hắn cũng là nhận được một chút tin tức.

Nhưng hắn lại không để ý đến!

Dù sao, gần đây bận việc là để tất cả báo cáo hạng mục đều càng thêm hoàn thiện, hắn cũng không có thời gian để chú ý.

Tên Bạch Tiểu Thăng này thật giống vị kia nói vậy, không bao giờ đối với hắn có thể thư giãn, bằng không liền bị lật thuyền trong mương!Mục Bắc Thần ghi nhớ kỹ càng ở trong lòng.

Đây là việc khắc sâu đến tâm can.

Lúc Quý Minh Dương và Tô Xu thị trưởng pha trò, bỗng nhiên Vương Tự chạy tới, hướng Quý Minh Dương và Bạch Tiểu Thăng nói.

- Phiền bộ trưởng lại căn dặn tôi, nhắc mọi người nhất định đem thứ kia tổng kết lại, ngài ấy muốn xem!

Lại còn phải nhắc nhở lại lần nữa?

Tô Xu sợ ngây người, nhìn Quý Minh Dương.

Rốt cuộc bọn hắn đã làm cái gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận