Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 512: Mục Bắc Thần tính toán



Vương Tự căn dặn Quý Minh Dương, Bạch Tiểu Thăng xong, lại nói cho hai vị thị trưởng, để bọn hắn một hồi lại về văn phòng Phiền bộ trưởng chờ đợi.

Bàn giao xong tất cả những thứ này, Vương Tự rời đi thật nhanh.

Không vì điều gì khác, Phiền bộ trưởng bởi vì nghe Bạch Tiểu Thăng báo cáo, "Dạy quá giờ" hai mươi phút! Nhìn khoảng thời gian này như không dài, nhưng mà đối với một vị bộ trưởng mà nói, hai mươi phút này, rất có thể là một lần gặp mặt, một cái hoạt động nhỏ.

Lịch làm việc một ngày toàn bộ đã kín, một khi mất thời gian ở nơi này, phiền phức sẽ thi nhau mà tới.

Vương Tự vội vàng chạy trở về, cùng đại bí thư báo cáo, đi làm việc để sửa lại lịch trình.

Quý Minh Dương, Tô Xu đều hiểu.

- Nghiệp chướng a, bởi vì các người, làm cho người khác trễ biết bao nhiêu chuyện.

Tô Xu lầm bầm.

Thanh âm vừa vặn mấy người bọn hắn nghe được mà thôi.

- Hắc, cô nói như vậy là như thế nào!

Quý Minh Dương lập tức không vui.

- Bộ trưởng thích nghe, chúng tôi cũng không có cách nào khác!

Mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt hắn không cách nào che giấu vẻ đắc ý.

Tô Xu hừ lạnh một tiếng, mang theo Mục Bắc Thần rời đi.

Trước khi đi, Mục Bắc Thần trước là lễ phép cùng Quý Minh Dương gật đầu thăm hỏi, sau đó nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt nhìn chăm chú một giây.

Bạch Tiểu Thăng cũng không lên tiếng đón lấy ánh mắt đó, không chút nào né tránh.

Nếu như ánh mắt có thể nói được, tất nhiên sẽ có một màn như thế này:

- Lần sau, ngươi sẽ không gặp may mắn như thế!

- Người cười đến cuối cùng, sẽ là tôi!

Một ánh mắt đối mặt, về sau, lại không giao lưu nữa.

Quý Minh Dương mắt nhìn bóng lưng Tô Xu rồi đi sau đó, gọi Bạch Tiểu Thăng đi chỗ khác, hắn cũng phải có vài lời căn dặn.

Bên kia.

Tô Xu mang theo Mục Bắc Thần vừa đi, một bên thấp giọng nói nhỏ.

- Lần này, các cậu chuẩn bị đã đủ tốt rồi, tôi đối với các cậu rất là tán thành, vừa rồi, Vương bộ trưởng đối với các cậu cũng là rất khẳng định.

Tô Xu trấn an trước hai câu.

Mục Bắc Thần cười cười, hắn nhìn giống như không có bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ là sâu trong ánh mắt, vẻ âm trầm càng sâu hơn một phần.

- Tài nghệ không bằng người, không lời nào có thể nói. Tô thị trưởng, Bắc Thần sẽ tiếp tục cố gắng, không cho bọn hắn cơ hội xoay người!

Mục Bắc Thần trầm giọng nói.

Tô Xu nhẹ gật đầu.

Nàng vẫn tin cậy Mục Bắc Thần nhất, đối phương không dễ dàng hứa hẹn cái gì, mà lại nói như thế, tất nhiên sẽ cố gắng gấp trăm lần nghìn lần, có thể đoán được, giai đoạn làm việc sau tất nhiên sẽ sáng chói.

- Đối với cậu, tôi rất yên tâm.

Tô Xu vô cùng khẳng định nói, sau đó đôi mi thanh tú cau lại

- Bất quá đối với bên kia, tôi vẫn cảm giác được có chút lo lắng a. Quý Minh Dương có thể nói là dám nghĩ dám làm, hắn sẽ không có động tác gì để đánh lạc hướng chúng ta sao? Còn có lần này, Trung Kinh bên kia tựa hồ có chút động tĩnh, nhưng mà tôi cũng bận bịu, không có chú ý cho lắm, sau khi cậu trở về tìm hiểu kỹ hơn một tý.

Mục Bắc Thần gật gật đầu

- Quý thị trưởng xác thực khai thác sáng tạo cái mới, rất có tiềm năng. Còn có, tên Bạch Tiểu Thăng kia. . . Tôi nghĩ ngài cho tới nay, còn chưa đủ coi trọng với hắn.

Mục Bắc Thần ngữ khí tăng thêm.

- Bạch Tiểu Thăng?

Tô Xu sững sờ, nhìn Mục Bắc Thần, cười nói.

- Bắc Thần, cậu giống như rất quan tâm tới hắn nhỉ. Lần trước đi Trung Kinh, cũng là lần đầu tiên cậu nói cho tôi biết có người này, với lại bộ dáng rất xem trọng, lúc ấy đi qua, tôi cũng không biết rõ hắn vậy mà thay thế Tống Trường Không. Bất quá khi trở về, tôi nghĩ lại, cậu thật giống như trước kia đã biết rõ, hắn làm tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh.

Tô Xu cũng có chút kỳ quái.

Muốn nói Mục Bắc Thần cùng Bạch Tiểu Thăng là người quen, nhưng nhìn thì lại không giống, mà nếu không phải vậy trình độ hiểu biết của hắn với Bạch Tiểu Thăng cũng không bình thường.

Mục Bắc Thần cười cười, cũng không giải thích.

- Coi trọng đối thủ là đúng, chỉ là tôi vẫn không tin, hắn có thể lợi hại hơn cậu, lần này tôi nghĩ vẫn là vấn đề của Quý Minh Dương.

Đôi mắt đẹp của Tô Xu ngưng lại một chút.

- Hắn hiểu rất rõ tôi, tự nhiên cũng rõ ràng tôi thưởng thức phong cách làm người như thế nào, hắn là có nhằm vào lần báo cáo này mà đến.

Thị trưởng Tô Xu vẫn còn kiên trì quan điểm của chính mình.

Mục Bắc Thần không trả lời, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói.

- Tô thị trưởng, liên quan tới lần đệ trình tiếp theo, tôi nghĩ thế này. . .

Hắn hạ giọng nói với Tô Xu một phen, người sau đầu tiên là sững sờ, sau đó hai mắt chậm rãi trừng lớn, sắc mặt có vài phần kinh ngạc.

Mục Bắc Thần người này, thật là dám nghĩ dám làm, như vậy cũng được sao!

Tô Xu trầm ngâm, trên mặt nàng có một chút do dự.

Bình tĩnh mà xem xét, so với Quý Minh Dương, nàng là một thị trưởng cầu ổn thỏa hơn.

- Tô thị trưởng, Quý thị trưởng rất hiểu rõ phong cách của ngài, đồng thời một mực nhằm vào chúng ta mà ra chiêu, ngài cũng cần phải có một lần xuất kỳ bất ý, kiếm tẩu thiên phong.

Mục Bắc Thần mỉm cười, cổ động.

Vừa rồi, hắn không phản bác thị trưởng Tô Xu bất đồng quan điểm với Bạch Tiểu Thăng, chính là để tới bây giờ thuyết phục nàng.

- Tốt a.

Tô Xu rốt cục cũng gật đầu.

- Bắc Thần, cái kia cứ làm như thế! Liên quan tới Phiền bộ trưởng, Vương bộ trưởng bên kia, tôi sẽ đi nói, với lại, tôi sẽ xin hai vị bộ trưởng giữ bí mật!

Dứt lời, Tô Xu cười lạnh lầm bầm lầu bầu.

- Quý Minh Dương a Quý Minh Dương, lần này tôi sẽ để ông có muốn tưởng tượng cũng không ra!

Mục Bắc Thần nhìn sắc mặt của thị trưởng Tô Xu, cũng là cười một tiếng, ánh mắt xoay chuyển, trong lòng hắn cũng vang lên một câu.

- Bạch Tiểu Thăng, bọn họ đều nói ngươi xảo trá gian xảo, am hiểu quỷ kế, kêu ta một mực phải cẩn thận. Lần này, ta lĩnh giáo, lần sau, ngươi chuẩn bị xong chưa!

Sau đó, Mục Bắc Thần hai mắt nhắm lại.

- Lần này, Trung Kinh bên kia đến tột cùng làm cái quỷ gì, mình trở về còn cần phải tinh tế điều tra một phen! Làm tốt hết thảy mọi chuyện!

Một bên khác, ở một nơi tương đối yên tĩnh, Quý Minh Dương vẻ mặt tươi cười, đối với Bạch Tiểu Thăng lại càng thêm tán thưởng.

- Tiểu Thăng, lần này cậu làm rất tốt a! Hung hăng mài nhỏ nhuệ khí của bọn họ, cho chúng ta tranh quang, tôi rất cảm ơn cậu a.

Trên mặt thị trưởng Quý Minh Dương vui tới muốn nở hoa.

Trình độ cao hứng, hơi cường điệu quá rồi.

- Cậu không biết rõ, chúng tôi chờ ở bên ngoài có bao nhiêu hồi hộp đâu!

Trương Manh ở một bên cũng cảm khái.

- Đặc biệt là khi Mục Bắc Thần đi ra, Vương bộ trưởng phụ trách xét duyệt bọn hắn một phen khích lệ. Thị trưởng Tô Xu rất đắc ý, chúng ta cũng luống cuống chỉ có Quý thị trưởng còn tin tưởng vững chắc cậu không bị thua. . .

- Khục.

Quý Minh Dương tằng hắng một cái.

Nói những thứ này càng vô ích, tự làm gia tăng áp lực cho Bạch Tiểu Thăng thôi.

Trương Manh mau chóng ngậm miệng.

Bạch Tiểu Thăng nghe được, trong lòng rất ấm áp.

- Hiện nay, chúng ta cùng bọn hắn chính thức có cùng một điểm xuất phát, tính là một lần thắng nhỏ, bất quá vẫn như cũ không thể khinh thường, cái tên Mục Bắc Thần kia không phải là đối thủ bình thường, Tiểu Thăng, cậu phải cẩn thận!

Quý Minh Dương nhắc nhở.

Thời khắc Mục Bắc Thần nhìn như sắp thắng, còn có thể nhịn được, không giận không nóng nảy, đã để lại cho ông ấy ấn tượng thật sâu.

- Yên tâm đi, Quý thị trưởng, liên quan tới công tác tiếp theo, tôi đã có ý nghĩ rồi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Quý Minh Dương hài lòng gật đầu.

- Đúng rồi, Phiền bộ trưởng nói trong tỉnh trễ một chút có hoạt động, tôi chỉ sợ không thể về Trung Kinh, để Trương Manh đưa cậu đi đi.

Quý Minh Dương nói.

- Không cần, tôi ngồi tàu cao tốc về là được rồi, rất thuận tiện.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Quý Minh Dương cũng không có kiên trì, trực tiếp nói với Trương Manh.

- Vậy cậu đưa Bạch Tiểu Thăng đi ra nhà ga nhé, cầm phiếu tiêu chuẩn của tôi mà dùng!

- Vâng.

Trương Manh lập tức gật đầu.

Loại đãi ngộ này, người thường không có được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận