Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 514: Người này, tôi muốn!



- Chúng ta đi nhầm xe sao? Bây giờ...tôi biết tìm chỗ nào ngồi đây!

Lỗ Nhiên nhíu mày, khổ sở suy nghĩ.

Chỗ ngồi ở khoang xe lửa này đều có người ngồi rồi.

- Tôi không quan tâm! Lâu lâu mới có một chuyến đi công tác được ngồi vé hạng nhất, bởi vì anh nhìn nhìn lầm túi xách cùng với người khác ầm ĩ một trận làm cho tôi thiếu kiên nhẫn, nhìn lầm thời gian, tóm lại anh không thể để cho tôi đứng như anh được!

Tương Lộ giậm chân một cái.

- Ở vị trí này, không có ai ngồi, bây giờ xe đã chạy, nên sẽ không có ai vào nữa, hai người tiến đến ngồi đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hắn không có nhiều hảo cảm với Tương Lộ, chỉ đơn giản là hắn cảm thấy đáng thương cho Lỗ Nhiên.

Nhìn vào hẳn đây là đồng bạn mà công ty chỉ định cho hắn, nhưng giờ lại trở thành chủ nhân của hắn vậy.

Đúng là làm khó người đàn ông này, hắn lại chịu đựng được.

- Cảm ơn, cảm ơn anh!

Lỗ Nhiên vô cùng cảm kích.

Tương Lộ tùy ý gật gật đầu đối với Bạch Tiểu Thăng, bước vào và ngồi xuống.

Bạch Tiểu Thăng cũng làm biếng nói chuyện, cắm đầu vào điện thoại tiếp tục chơi game.

- Này, anh đang làm gì vậy?

Tương Lộ nhìn Bạch Tiểu Thăng, thấy hắn mặc một bộ đồ tốt, dáng vẻ phi phàm, nhịn không được mở miệng hỏi.

- Làm công.

Bạch Tiểu Thăng không có hảo cảm gì với nàng, nên chỉ thuận miệng trả lời một câu.

Giai đoạn hiện nay, hắn chính là người làm công, có lẽ là làm công cho chính mình ở tương lai, dù sao cũng không có trả lời sai.

Làm công, sao mà trâu bò vậy!

Tương Lộ nhịn không được liếm môi, nàng cũng có sự cao ngạo của riêng mình, thấy Bạch Tiểu Thăng không quan tâm tới mình, lập tức khó chịu, trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng lấy điện thoại ra chơi.

Lỗ Nhiên đứng ở nơi đó, buồn bực ngán ngẩm, nghĩ đứng như vậy thì quá lãng phí thời gian, hắn muốn mở miệng, tựa hồ muốn nói gì cũng với Bạch Tiểu Thăng nhưng lại ngại không dám nói.

- Cậu có việc gì sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn.

- Tôi có thể đặt máy tính lên bàn của anh không, chỉ năm phút thôi. Tôi có một ý tưởng nhỏ muốn khai triển ra.

- Đừng cho anh ta.

Tương Lộ nói mà không ngẩng đầu lên.

Ngươi là đồng nghiệp của cô mà? Tại sao lại gắt gỏng như vậy chứ.

Bạch Tiểu Thăng cau mày.

- Tôi thật có chút cần dùng gấp, có những ý tưởng mới trong đầu tôi và tôi muốn được ghi lại nó ngay lập tức.

Lỗ Nhiên khẩn cầu

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu,

- Cậu dùng đi!

Hắn đồng ý.

Thực tế, hắn cũng chán ghét Tương Lộ, nhưng hắn cũng không thể nói ra, thứ hai, hắn luôn ngưỡng mộ những người lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái làm việc.

- Cảm ơn, cảm ơn!

Lỗ Nhiên vội vàng nói.

Cậu ta lấy một chiếc máy tính xách tay nhỏ ra khỏi túi và đặt nó lên cái bàn nhỏ của Bạch Tiểu Thăng.

Khi bật máy tính lên, Lỗ Nhiên còn mỉm cười với Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi máy tính được bật, cả người cong xuống giống như là một con tôm, trông cực kỳ xấu. Nhưng bản thân hắn lại không hề hay biết, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, hay tay của hắn như đang múa trên bàn phím, một loạt âm thanh gõ máy vang lên, âm thanh dày đặc.

Bạch Tiểu Thăng khá kinh ngạc.

Tốc độ đánh chữ của Lỗ Nhiên có thể bắt kịp với cậu lúc trước ở Bách Niên Cộng Trúc, khi đó cậu phải sử dụng đến sự trợ giúp của Hồng Liên mới có tốc độ đánh máy như vậy.

Nó nhanh hơn với tốc độ viết tay. Một người bình thường không cần dựa vào hệ thống cũng đạt đến loại tốc độ này sao? !

Điều quan trọng là Lỗ Nhiên đang lập trình

Hắn làm say sưa, quên hết tất cả.

- Lỗ Nhiên, tôi muốn đi ra ngoài. Anh nhường đường cho tôi đi ra.

Tương Lộ bỗng nhiên nói.

- Chờ đã, chờ đã, ngay lập tức, tôi sẽ làm như thế này, đúng không, nó phải như thế này. . .

Lỗ Nhiên như đang nói mớ, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Thấy được chưa, một khi để hắn tiến vào trạng thái này, anh cũng đừng mong hắn sẽ ngừng, vừa rồi tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi.

Tương Lộ hừ lạnh một tiếng, nói với Bạch Tiểu Thăng.

Nếu là người khác thờ ơ với cô ấy, nàng sẽ không thèm để ý tới. Nhưng người nam nhân bên cạnh cô lại khác biệt, đồ của hắn đang mặc, nguyên liệu may ra nó hẳn không rẻ, mấu chốt là thần sắc của anh ta, ung dung, bình tĩnh, không giống như một người bình thường.

Tương Lộ cũng là trợ lý cho một công ty lớn, gặp qua rất nhiều ông chủ, tự tin về khả năng nhìn người của mình.

Người này nhất định không đơn giản!

Cho nên, nàng lại muốn bắt chuyện một lần nữa.

- Lỗ tiên sinh là một người làm việc rất nghiêm túc

Bạch Tiểu Thăng đối với Lỗ Nhiên gật đầu nói, nhìn Tương Lộ một lát, cười nói,

- Trái lại Tương tiểu thư, tôi nghe cô nói, anh ấy là đồng nghiệp của cô, lần này cô xuất hành phối hợp với hắn, hai người nên đặt công việc lên hàng đầu. Cũng như bây giờ, vị trí cô đang ngồi nên nhường cho cậu ta, đây không phải là phân biệt nam hay nữ, chỉ nhường cho cậu ta làm việc có hiệu quả hơn thôi.

Thần sắc của Tương Lộ lập tức biến đổi, trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, bên trong miệng lầm bầm,

- Thần kinh!

Dứt lời, nàng dứt khoát quay đầu chuyển hướng vào bên trong, đeo tai nghe lên tai, từ trong túi xách lấy ra một loại mũ trùm, kéo mũ trùm lên đầu.

Nói chuyện không hợp, nàng cũng phải duy trì sự kiêu ngạo của chính mình.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Hắn nói như thế, là cố ý.

Thứ nhất, hắn không vừa mắt người này, thứ hai kỳ thật hắn rất ngạc nhiên muốn biết Lỗ Nhiên đang làm cái gì.

Nhìn trộm là đáng xấu hổ, nhưng người ta đã đặt màn hình ngay trước mắt của mình, hẳn là họ cũng không quan tâm đâu nhỉ.

Nếu như hai người cũng không có chú ý, nhìn một chút, cũng không ai để ý.

Bạch Tiểu Thăng nhìn lướt qua.

Xác thực là đang lập trình.

- Cái này là lập trình cái gì thế?

Bạch Tiểu Thăng không hiểu nên hỏi một câu.

Bất quá, câu hỏi nảy ra trong đầu của hắn, Hồng Liên cấp tốc lấy ra phần tin tức, tiến hành phân tích.

- Theo nội dung hiện tại, là đang viết về một chương trình kiểm soát việc quảng cáo trên thiết bị di động, còn chưa được đăng ký quyền phát minh.

Hồng Liên nói.

Vậy mà là kỹ thuật có liên quan đến tin tức truyền thông? !

Chưa có bản quyền!

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Giai đoạn hiện nay, bọn hắn thiếu những tài năng như thế, hắn cũng đang chuẩn bị khi trở về sẽ tuyển dụng một nhóm người như thế, để tranh bản quyền, khởi động nội bộ công ty, phát triển độc quyền những phương diện khác, dùng để đăng kí, không nghĩ tới trước mắt lại có một người mới.

Hồng Liên xác thực mạnh mẽ, bất quá nàng còn chưa đạt tới mức sáng chế ra các tài liệu kỹ thuật. Đây là lĩnh vực sáng tạo, một lĩnh vực chỉ thuộc về con người.

- Hồng Liên, em có thể nói cho anh biết, đẳng cấp kỹ thuật của người này ở trình độ nào sao?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hỏi.

Hắn không hiểu nhiều lắm về kỹ thuật, cũng không biết phân chia cấp bậc ra sao.

- Căn cứ vào tốc độ đánh máy của hắn, các thủ tục đã được sử dụng, Nhân viên kỹ thuật có đẳng cấp cao nhất và là một nhà phân tích hệ thống.

Hồng Liên nói.

Nhân viên kỹ thuật có đẳng cấp cao nhất?

Điều này có đúng không thế?

Lợi hại như vậy!

Bạch Tiểu Thăng rất kinh ngạc.

Đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài, một người đàn ông trông ngớ ngẩn, một người đàn ông chuyên bị một nữ nhân viên la mắng.

Vậy mà là một nhân tài!

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn một lúc lâu, vẫn không thể nào tin được.

Tài năng hiếm có!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên có chút tâm huyết dâng trào.

Nguyên lai hắn nghĩ, cần thông báo tuyển dụng một nhóm nhân viên kỹ thuật, nhưng phát minh công nghệ, đặc biệt liên quan tới bản quyền sáng chế, không phải chuyện đơn giản, cũng không có khả năng chỉ hoàn thành trong một đêm.

Do đó, Bạch Tiểu Thăng còn muốn điều động nhân viên trong công ty để tìm kiếm sáng kiến mới trong nhiều lĩnh vực, xem có thể sáng tạo ra một cái gì đó tiên tiến và có thể xin được bản quyền hay không.

Nhưng hắn không dám chắc đến kết quả cuối cùng

Ngay bây giờ, một người có thể sáng tạo kỹ thuật để xin được bản quyền, đang ở ngay trước mặt!

Bạch Tiểu Thăng kìm lòng không được, đứng lên và chỉ thẳng vào chỗ ngồi của mình, háo hức nói,

- Lỗ Nhiên, cậu ngồi đi!

Ánh mắt hiện giờ của Bạch Tiểu Thăng đang rất nóng bỏng.

Người này, hắn muốn tuyển dụng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận