Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 516: Nhân tài có chủ, tôi đi đào đất



Bạch Tiểu Thăng cố ý đào người, bất quá thăm dò một chút, không nghĩ tới Lỗ Nhiên quả quyết từ chối.

- Cậu không nguyện ý?

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, sau đó cũng cười.

Vừa rồi, hắn cũng là quá mức kích động, cứ như vậy trực tiếp mở miệng.

Hắn chưa có nói rõ ràng thân phận của mình thì người này làm gì biết là công ty nào, có được hay không, vì cái gì mà phải đồng ý với mình chứ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Tương Lộ, nàng nãy giờ đều đeo tai nghe, đầu đội mũ kín mít, mặt hướng về phía bên trong hàng ghế, cũng không biết có nghe thấy hay không.

- Vậy thì tôi chỉ cùng anh tùy tiện hàn huyên một chút. . .

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Anh có thể nói cho tôi biết, nếu quả thật có nơi tốt hơn, anh có muốn qua đó không?

- Tôi ở chỗ này đang rất tốt, tại sao phải chuyển chỗ khác?

Lỗ Nhiên hỏi lại một câu, nhìn Bạch Tiểu Thăng với bộ dạng không hiểu.

Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.

Vì cái gì phải đổi công việc?

Không có gì hơn ngoài đãi ngộ tốt, tiền lương cao, còn có tôn nghiêm, những cái này không phải mọi người đều theo đuổi sao?

Cái tính cách này của Lỗ Nhiên thật là có điểm kỳ lạ.

- Tôi thấy anh đi ra ngoài cũng có trợ lý đi theo chắc hiện tại anh ở công ty địa vị cũng không thấp nhỉ, chắc rất được ông chủ coi trọng.

Bạch Tiểu Thăng cười, dò xét ngọn nguồn.

- Đúng vậy a! Ông chủ của tôi một tháng cho tôi hơn tám nghìn, tính các loại phần trăm một tháng tôi có được khoảng chín nghìn so với người khác nhiều hơn mấy trăm a! Ông ấy còn đưa cho tôi chìa khóa phòng làm việc để tôi có thể vào đó bất cứ lúc nào, ngoại trừ giờ làm việc ở bên ngoài lúc nào muốn cũng có thể về đó nghỉ ngơi! Còn có, ở trong công ty còn có tủ lạnh lúc nào cũng có rất nhiều đồ ăn, đương nhiên, mọi người đều có thể ăn. Ngoài ra, ông ấy còn thường xuyên kêu Tương Lộ theo giúp tôi.

Trong lúc nói chuyện trên mặt Lỗ Nhiên lộ ra sự thỏa mãn.

Đây chính là lý do mà hắn không muốn rời đi sao?

Bạch Tiểu Thăng nghe xong cũng choáng váng.

Chỉ cần những điều này?

Đã có thể trói được một cái “nhà kho di động độc quyền” sao.

Ông trời của ta!

Bạch Tiểu Thăng rất muốn cùng Lỗ Nhiên chân thành nói, ta một tháng cho ngươi gấp ba lần tiền lương, cho ngươi phòng làm việc riêng một trăm mét vuông, cho ngươi mười cái nghiên cứu phát minh, cho ngươi thêm hai nữ nữ trợ lý, ngươi đến truyền thông Trung Kinh của ta đi!

Đương nhiên, cuối cùng hắn cũng nhịn được không có như thế nói.

Thử nghĩ, khi bạn vừa mới đi công tác trở về đang trên đường về công ty thì gặp một người trực tiếp nói với bạn là tiểu tử ta là tổng giám đốc của công ty lớn nhất hiện nay, ta nhìn ngươi cốt cách hơn người, thiên phú dị bẩm, quả thực không tệ, ta sẽ thuê ngươi, cho ngươi lương cao, xe xịn, mỹ nữ, ngươi có tới hay không. . .

Không sai biệt lắm bạn sẽ nghĩ người đó là lừa đảo! Hoặc là một thằng điên!

Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn phá hư ấn tượng đầu tiên của mình đối với một nhân viên tốt như vậy.

Huống chi, những nhân viên có năng lực cao như Lỗ Nhiên khó tránh khỏi tính tình đều có chút cổ quái, còn có lòng tự tôn cực mạnh.

Nếu trực tiếp ra điều kiện với họ, họ sẽ cảm thấy là mình không tôn trọng họ!

Vạn nhất tên này điên lên thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Tên Lỗ Nhiên này hiển nhiên đối với tiền cũng không có truy cầu lớn như vậy.

- Bằng không, mình thẳng thắn đi qua công ty của hắn tìm ông chủ của hắn để đàm phán.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút.

- Mình là một công ty đứng đầu ở Trung Kinh, đường đường là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh chẳng lẽ còn không thể đưa ra cái giá khiến cho đôi bên hài lòng hay sao, chẳng lẽ không đào được nhân tài như thế này?

Còn có, đến lúc đó tốt nhất là kêu ông chủ đó giúp đỡ khuyên một chút, như vậy sẽ không làm cho tên này có mâu thuẫn gì trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng càng suy nghĩ càng thấy việc này có khả năng thành công.

- Vậy ngươi ở công ty nào mà lại có đãi ngộ tốt như vậy?

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói lời khách sáo.

- Tử Vũ Tân Khoa.

Lỗ Nhiên thành thật trả lời.

- Tử Vũ Tân Khoa? !

Đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên sáng lên.

Không bởi vì cái gì khác, mà là cái tên Tử Vũ Tân Khoa này đã được Quý Minh Dương nói qua, nó có tên trong mười cái công ty nghiên cứu phát minh, bất quên cái tên lại nằm ở vị trí cuối cùng thôi.

Nhưng mà không nghĩ tới, bọn hắn lại còn có thể giấu một bảo bối như thế!

- Làm sao, ngươi cũng biết rõ công ty của chúng tôi sao?

Lỗ Nhiên nhìn thần sắc của Bạch Tiểu Thăng, lập tức hiếu kỳ hỏi.

- Đương nhiên! Tôi cùng ông chủ của cậu là bạn bè đó, cậu nói có khéo hay không! Lần này, tôi đi chung với cậu về gặp hắn, ôn chuyện cũ.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Mặc dù mình chỉ là hội trưởng của liên minh sản nghiệp truyền thông Trung Kinh, nhưng mà cùng mười hai cái công ty, mười công ty số liệu, nghiên cứu khoa học cũng xem như là có chút quan hệ.

Đào một người, hẳn là không có vấn đề a.

Ra điều kiện, hảo hảo nói chuyện thôi. . .

Đương nhiên, nếu như có ý kiến trái ngược nhau. . .

Cũng không đến phiên bọn hắn nói chuyện!

Bạch Tiểu Thăng đã xem Lỗ Nhiên như trân bảo, quyết định không tiếc đại giới để có được cậu ta vào trong tay mình.

- Cậu làm bạn của ông chủ tôi sao!

Lỗ Nhiên nghe vậy thì chấn kinh.

- Trùng hợp như vậy a!

Bạch Tiểu Thăng nói như là thật làm cho hắn cũng có chút tin tưởng.

- Lỗ Nhiên, ngươi cái kẻ ngu này!

Bỗng nhiên, bên cạnh có người hừ lạnh một tiếng.

Tương Lộ nảy giờ một mực giữ im lặng bây giờ lại lạnh mặt tháo tay nghe và cởi nón ra. Nàng căn bản không có nghe nhạc, càng không có ngủ.

Những gì hai người nói, nàng đã nghe được bảy tám phần, bây giờ nghe không nổi nữa..

Ánh mắt nàng nhìn Lỗ Nhiên mang theo mấy phần thương hại.

Cái tên này sao ngốc dữ vậy không biết nữa, ông chủ nói hắn là thiên tài, nhưng làm sao mình lại nhìn không ra, mình thấy hắn giống đại đần độn hơn.

Nàng xác thực là nghe không nổi nữa mới lên tiếng hừ lạnh sau đó quay về phía Bạch Tiểu Thăng.

Vừa rồi Bạch Tiểu Thăng phớt lờ nàng làm cho nàng một mực nén giận, bây giờ chính là cơ hội để đòi lại rồi!

- Ngươi nói ngươi là bạn của ông chủ chúng tôi vậy ngươi có chứng cứ gì không! Còn muốn cùng chúng tôi trở về? Tôi làm sao biết người có phải là lừa đảo hay không!

Tương Lộ cười lạnh nói.

- Chờ khi gặp được ông chủ của các người là biết tôi có lừa đảo hay không chứ gì.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên cười một tiếng nói tiếp.

- Ông chủ của các ngươi gọi Tương Hâm Hà, đúng hay không.

Tên của mười ông chủ của mười công ty trong danh sách, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên nhớ được.

- Đúng, đúng, cậu quả thật là bạn của ông chủ chúng tôi a.

Lỗ Nhiên cười vui vẻ.

Tương Lộ lại hừ lạnh một tiếng.

- Có thể nói được tên ông chủ của chúng tôi, thì có gì đặc biệt hơn người! Chúng tôi là Tử Vũ Tân Khoa tại Trung Kinh rất nổi danh, còn được chính phủ xếp vào mười công ty nghiên cứu khoa học kỹ thuật lớn nhất Trung Kinh.

Tương Lộ nhìn Bạch Tiểu Thăng, thần sắc không kiêu ngạo, lại bĩu môi một cái.

- Có lẽ ngươi không phải là lừa đảo nhưng nói không chừng ngươi là người bán hàng! Ngươi tiếp cận Lỗ Nhiên nói khách sáo vài câu, đừng cho là tôi không biết rõ ngươi có tâm tư gì. Ngươi là muốn mượn cơ hội, đi cùng chúng tôi để gặp ông chủ của chúng tôi chào hàng chứ gì.

Mình, mượn cơ hội, chào hàng.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, có chút khóc cười không xong.

Nếu để cho bọn người Lâm Vi Vi biết được không phải sẽ bị cười cho thối mặt luôn sao.

- Ngươi còn nhìn gì nữa, bị tôi đoán trúng rồi phải không.

Tương Lộ nhìn thấy thần sắc của Bạch Tiểu Thăng thì lập tức cười lạnh.

- Ngươi là muốn chào hàng sao? Không phải đâu!

Lỗ Nhiên không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Nếu như một nhân viên tiêu thụ có thể hiểu biết thâm ảo như tôi vậy thì xin hỏi Tương tiểu thư: Ai có thể thuê nổi tôi!

m thanh của Bạch Tiểu Thăng hữu lực không vội không chậm.

- Không sai không sai, Tương Lộ cô không thấy được, cậu ấy lập trình rất lợi hại còn có thể chỉ điểm cho tôi.

Lỗ Nhiên chân thành nói.

Thật hay giả? Tương Lộ nhíu mày.

Nếu mà có chuyện đó thì nàng cũng không chắc chắn lắm.

- Tôi đã có nói qua chỉ cần gặp mặt ông chủ của các người chẳng phải sẽ rõ ràng hết sao. Cùng lắm thì tôi thật sự là nhân viên tiêu thụ các người liền kêu bảo vệ đuổi tôi đi là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Nói như vậy quả đúng là có đạo lý.

Lỗ Nhiên liên tiếp gật đầu, Tương Lộ cũng không nói chuyện nữa chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó lại quay về tư thế cũ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nha đầu này không phải là bị Bạch Tiểu Thăng làm cho tức giận thì cũng là bị hắn làm cho á khẩu không trả lời được, không chiếm được chút tiện nghi nào của hắn.

Không bao lâu, loa vang lên.

Đã đến Trung Kinh.

- Cậu cùng đi với chúng tôi nhé!

Lỗ Nhiên nói.

Trong mắt của hắn có mấy phần chờ mong, Bạch Tiểu Thăng là cao thủ kỹ thuật, mang lại cho hắn cảm giác có người cùng chung chí hướng với mình.

Về công ty, còn có thể cùng một chỗ giao lưu mấy vấn đề! Lỗ Nhiên vô cùng hưng phấn.

- Cái này là đương nhiên rồi!

Bạch Tiểu Thăng cười, hắn cũng rất sốt ruột a.

Đi đến trước mặt ông chủ của người ta đào góc tường, cảm giác rất thú vị!

Bạn cần đăng nhập để bình luận