Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 518: Tưởng thiếu gia - Tưởng Phi Phàm

Xí nghiệp sáng tạo khoa học kỹ thuật—— Tử Vũ Tân Khoa có địa điểm làm việc là một tòa chung cư hình dáng văn phòng.

Ở nơi này cũng có thể nói là miễn cưỡng có chút danh tiếng.

Tuy nhiên, Tiểu Phùng chỉ hơi liếc qua, căn bản cũng không nhìn trúng.

Truyền thông Trung Kinh của bọn hắn có nơi làm việc được xem là tiêu chí của Trung Kinh, so với nơi này đâu chỉ mạnh hơn trăm lần.

Tưởng Lộ liên tục mời chào.

Tiểu Phùng cười đạm nhiên rồi nói.

- Không được, tôi còn có việc.

Một câu nói ra có ý cự tuyệt một cách tuyệt đối.

Tưởng Lộ khó tránh khỏi thất vọng.

- Mấy người đi xuống trước, tôi có tiền lẻ nên để tôi trả tiền cho.

Bạch Tiểu Thăng cười đối với nàng cùng Lỗ Nhiên và nói.

- Tiền của anh cũng đủ để mua cả cái xe.

Tưởng Lộ lẩm bẩm xuống xe.

Mặc dù, Bạch Tiểu Thăng là bạn của ông chủ của cô, nhưng mà cô vẫn không tin, cho dù là bạn bè thì cũng chỉ sợ là quan hệ nhạt như nước. Không thấy họ Bạch đi xe đen thành thạo như thế sao, dạng người này cũng có thể được ông chủ mình coi trọng sao.

- Việc này không được đâu.

Lỗ Nhiên muốn trả tiền.

- Không cần đâu, tôi nói là tôi có lẻ tiền mà.

Bạch Tiểu Thăng cười rồi đẩy Lỗ Nhiên ra ngoài.

Vậy là trong xe chỉ còn Bạch Tiểu Thăng và Tiểu Phùng, Tiểu Phùng nói nhỏ với giọng chỉ đủ hai người nghe được, trong giọng nói hơi có chút oán trách.

- Bạch tổng của tôi ơi, ngài định làm cái gì vậy? Ngài không nói rõ ràng, tôi làm sao phối hợp với ngài được!

Đến bây giờ, Tiểu Phùng tin tưởng Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ không coi trọng cô gái có tên là Tưởng Lộ kia.

Nguyên nhân đơn giản là hám giàu lại còn có tâm kế nhưng không đủ thông minh, so sánh với Lâm trợ lý thì ngay cả xách giày cũng không xứng!

Tiểu Phùng không tin ánh mắt của Bạch tổng lại tệ như vậy.

Còn nữa, suốt con đường này Bạch tổng cũng không nói với cô gái kia một câu tử tế.

Không phải theo đuổi thì làm sao phải che giấu thân phận chứ? Tiểu Phùng lại càng không hiểu.

Tuy nhiên, việc của lãnh đạo cũng không cần hắn quan tâm một cách mù quáng.

Điểm nhận thức đó thì cô vẫn biết.

- Cậu ở gần đây đợi tôi một lúc, xong việc thì tôi sẽ gọi cho cậu.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Nếu như thuận lợi thì cũng không cần quá lâu.

- Vâng.

Tiểu Phùng cũng gật đầu.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng mới xuống xe, cùng với Lỗ Nhiên, Tưởng Lộ đứng ở một chỗ, nhìn chiếc xe rời đi.

- Xong rồi, quên mất cái danh thiếp, lần sau thì cùng đi uống ly cà phê cũng tốt. Hắn làm sao lại đối với mình hờ hững như thế hay là điều kiện của mình không tốt hoặc là yêu cầu hắn quá cao?

Tưởng Lộ nhịn không được lầm bầm, còn sờ lên mặt mình.

- Nhan sắc của mình cũng khá ổn mà!

Bạch Tiểu Thăng đứng bên cạnh không nhịn được nhìn một cái.

Lỗ Nhiên cười ha ha, có mấy phần xấu hổ, vì muốn làm dịu bầu không khí hắn hướng Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Anh cho hắn bao nhiêu tiền? Chắc là không ít đâu!

- Cũng không nhiều lắm.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Đúng thế, người ta làm lái xe online, lại còn chơi cổ phiếu, không chỉ nhờ vào cái việc này để kiếm tiền.

Tưởng Lộ lạnh hừ.

Đối với cô gái này, Bạch Tiểu Thăng không thèm để ý đến.

- Đi thôi, mang tôi đi gặp ông chủ của các anh đi.

Bạch Tiểu Thăng đối với Lỗ Nhiên nói.

- Được.

Lỗ Nhiên gật đầu rồi dẫn đường, Bạch Tiểu Thăng lập tức đi theo sau.

Tưởng Lộ thấy Bạch Tiểu Thăng đối với mình như không nhìn thấy, liền hầm hừ giậm chân một cái, cũng chỉ có thể đi theo.

Ba người vào thang máy lên lầu.

- Bạch Tiểu Thăng, anh cũng chưa từng tới công ty của chúng tôi?

Trong thang máy, đột nhiên Lỗ Nhiên hỏi.

Bạch Tiểu Thăng đối với toàn bộ chỗ này lộ ra vẻ vô cùng lạ lẫm.

- Ừm, chưa từng tới.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên.

- Anh ngay cả công ty của chúng tôi đều chưa có tới, còn không biết xấu hổ nói là bạn của ông chủ?

Tưởng Lộ cười lạnh nói.

- Tôi cảm thấy thật nên cùng bảo an chào hỏi trước!

Bạch Tiểu Thăng nghe nói như thế, cười nhạt rồi lờ đi.

- Chưa từng tới cũng không quan hệ, cả mười một tầng đều là của chúng tôi! Anh không đến mức lạc đường ở trong này đó chứ, tuy nhiên tôi sẽ nói kỹ cho anh, lúc mới vào tôi cũng nhiều lần đi nhầm văn phòng đó.

Lỗ Nhiên cười nói, tựa hồ cảm giác rất thú vị.

- Cậu phải gọi là đần, ngay cả văn phòng đều tìm không ra.

Tưởng Lộ xùy cười một tiếng, mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Nơi này của chúng tôi quả thật là khá lớn, nếu anh không quen hoặc không biết đường, thì nhớ kỹ phải hỏi, đừng cứ thế mà xông vào, anh hiểu chứ? Xảy ra chuyện, sẽ liên lụy đến chúng tôi đó!

Tưởng Lộ nhìn Bạch Tiểu Thăng nói với giọng đầy châm chọc khiêu khích.

Người thanh niên này đối với nàng càng hờ hững lạnh lẽo, nàng càng không phục, càng muốn trêu chọc hắn.

- Yên tâm, công ty của các cô cũng không phải đại nội hoàng cung, còn có thể làm cho người ta mất tích được chắc.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

Tòa nhà của truyền thông Trung Kinh nhiều tầng như vậy, nhiều phòng như vậy, hắn đều không có đi lạc, huống chi chỉ là cái chỗ này.

Cô gái này không giờ phút nào không khoe khoang bản thân, lại còn gièm pha chính mình.

Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm lắc đầu.

Đinh một tiếng, thang máy đã đến.

Ba người ra khỏi thang máy, định đi vào khu làm việc.

Bỗng nhiên từ phía sau bọn họ truyền tới một âm thanh lười biếng.

- A, các cô đã trở về.

Ba người nghe vậy lập tức quay người lại.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, một tên so với mình có vẻ như nhỏ tuổi hơn, đang cau mày đi tới, trong tay còn kẹp lấy một điếu thuốc. Mặt ủ mày chau, mắt đầy quầng thâm, tóc cũng có chút bóng mỡ.

Đây rõ ràng là di chứng suốt đêm chơi đùa.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Hắn thời học sinh cũng từng có, tự nhiên biết thức đêm chơi trò chơi thì sẽ có trạng thái như thế nào.

- Tưởng tổng thanh tra?

Tưởng Lộ mắt liền sáng lên, mặt đầy nụ cười rồi chào hỏi.

- Tưởng tổng thanh tra.

Lỗ Nhiên cũng gật đầu, chào hỏi.

Chỉ có Bạch Tiểu Thăng là rất hiếu kỳ đánh giá tên gia hỏa này. Có thể trong công ty cà lơ phất phơ như thế, lại còn làm tổng thanh tra, kết hợp với thông tin từ Lỗ Nhiên lúc trước.

Người trước mắt này nhất định là con trai của ông chủ Tử Vũ Tân Khoa, Tưởng Phi Phàm!

Từ cái tên này có thể thấy được, cha mẹ hắn đối với hắn đặt vào kỳ vọng cao như thế nào.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy lại âm thầm lắc đầu.

Đồi phế, tản mạn quả thực là tên sa đọa đời thứ hai!

Những công ty gia tộc này, truyền thừa tiếp thì thật là một đời lại không bằng một đời.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng cảm thán xong, nghĩ đến hành trình kế thừa của mình thì không thể không nói Chấn Bắc tập đoàn có chú của hắn là người có trí tuệ vô cùng, khai thác phương thức bồi dưỡng kiểu này.

Bạch Tiểu Thăng tựa hồ có chút đã hiểu.

- Tưởng tổng thanh tra, Tưởng tổng cũng ở đây sao?

Tưởng Lộ ôn nhu hỏi.

- Cha tôi không có ở đây, ông ấy đi truyền thông Trung Kinh, nghe nói là đi gặp vị tổng giám đốc kia.

Mắt của Tưởng Phi Phàm rơi xuống ngực của Tưởng Lộ , rồi nhìn chăm chú, trong ánh mắt không nhịn được xuất hiện một tia tham lam.

Mặc dù Tưởng Lộ cũng họ Tưởng, nhưng bọn hắn lại không có cùng huyết thống, chỉ là bảy xoay tám quấn, mười tám gậy tre mới phủ lên một điểm đồng hương.

Đối với việc này, ngược lại Tưởng Lộ vũ mị cười một tiếng.

- Tưởng tổng không có ở đây không, vậy cậu hãy gọi điện thoại cho ông ấy đi.

Bạch Tiểu Thăng hướng Lỗ Nhiên nói.

Không gặp được người, chuyện này cũng phải xử lý.

Lỗ Nhiên gật đầu rồi lấy điện thoại di động ra.

- Chờ một chút, gọi điện thoại cho cha tôi làm gì?

Tưởng Phi Phàm ngăn Lỗ Nhiên lại, híp mắt dò xét Bạch Tiểu Thăng, giọng nói lạnh lùng lộ ra tia nghi hoặc.

- Cậu là ai? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận