Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 522: Bá khí vô song, Bạch ôn thần



Tương Hâm Hà hoàn toàn trợn tròn mắt, người hôm nay hắn muốn bái phỏng lại không thấy được, vậy mà lại chủ động tìm tới cửa!

Khoa trương hơn nữa là người này chẳng những đến, hơn nữa còn đánh con trai bảo bối của mình, chính mình lại còn muốn chào hỏi nhân viên đi đánh người ta.

Dù tiểu thuyết cũng không đến mức không hợp thói thường như thế a!

Còn nữa, vị tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh này nhìn thì rất trẻ trung! Tuổi trẻ đến mức làm cho bản thân mình cũng nhìn nhầm!

Thù này coi như đã kết rồi!

Bây giờ, Tương Hâm Hà có chút cảm giác hoảng sợ.

Liên quan tới đủ loại truyền thuyết của Bạch Tiểu Thăng, thực là nhiều lắm.

Nhà họ Doãn không gượng dậy nổi, nhà họ Trương thì tai ương lao ngục, bây giờ lại đến phiên nhà mình sao. . .

Bên trong ánh mắt của Tương Hâm Hà lộ ra chút sợ hãi, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy một trận.

Lôi Nghênh đi phía trước, Lâm Vi Vi ở phía sau, tiểu Phùng cũng đi theo bên cạnh, ba người xuyên qua đám người nhưng không ai dám cản.

Vừa rồi Lôi Nghênh lộ một tay, quá rung động.

Hai cái tráng hán trong nháy mắt đồng thời bị đánh ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh!

Đơn giản là thần kỳ a.

Nghe nói bên người tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh có một vị cao thủ tuyệt thế làm bảo tiêu, vậy mà lại là sự thật!

Có vết xe đổ trước mắt thì ai dám tiến lên nữa!

Những người muốn đi qua quần ẩu Bạch Tiểu Thăng thì bây giờ đều đứng thẳng như muốn dán lên tường, ánh mắt hoảng sợ nhìn đại hán kia ngạo nghễ đi qua, trên người còn mang theo sát khí bừng bừng.

Đến cuối cùng, Lôi Nghênh đứng ở bên người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi cùng tiểu Phùng cũng cung kính đi đến trước người của hắn.

- Bạch tổng, Trương thư ký trong thành phố gọi điện thoại cho ngài, muốn ngài nhau chóng chuẩn bị báo cáo cho bộ trưởng, điện thoại của ngài vẫn không gọi được cho nên tôi liên hệ tiểu Phùng tới đón ngài.

Lâm Vi Vi cung kính nói.

Ở trước mặt người ngoài thì nàng là đệ nhất trợ lý của Bạch Tiểu Thăng, mỗi tiếng nói cử động đều sẽ đại biểu cho uy nghiêm của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Thời điểm Tiểu Phùng tới đón bọn họ thì hắn đã điều chỉnh di động thành trạng thái yên lặng vì sợ có người quấy rầy, xem ra lại chậm trễ công việc quan trọng rồi.

Thư ký của Thị trưởng. . . Bộ trưởng. . .

Từng cái xưng hô từ trong miệng của Lâm Vi Vi tùy ý phát ra làm bọn người Tương Hâm Hà hãi hùng khiếp vía. Nhìn xem cấp độ người ta tiếp xúc đi, so sánh cùng với chính mình thì đã lập tức phân cao thấp rồi!

Vừa rồi mình còn khoe khoang khoác lác, nói cái gì mà có tiền có quan hệ thì có thể bắt nạt người khác, hiện giờ thì làm sao có thể cùng người ta so sánh!

Vẻ mặt Tương Hâm Hà muốn có bao nhiêu đắng chát thì có bấy nhiêu.

Tương Phi Phàm ở bên cạnh hắn hoảng sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng, không còn có sự phách lối như vừa rồi, thứ còn lại chỉ là sự sợ hãi.

Sợ hãi thật sâu.

Tại Trung Kinh, những con cái nhà giàu như bọn hắn không sai biệt lắm đều quen thuộc lẫn nhau, có vòng tròn giống nhau.

Doãn Đông Lôi và Trương Tuyên bởi vì trêu chọc đến Bạch Tiểu Thăng nên bây giờ một người chân gãy, một người khác thì dứt khoát đi ăn cơm tù.

Chuyện này đã làm cho những người như bọn hắn đối với Bạch Tiểu Thăng nhớ đến khắc cốt ghi tâm, vốn cũng có ảnh chụp lưu truyền nhưng đáng tiếc Tương Phi Phàm lại không nhớ kỹ. . .

Nhưng mà trong lòng của hắn lại biết rõ một việc!

Họ Bạch, không thể trêu vào!

Hắn là một tên ôn thần! Người chọc đến hắn, kẻ nhẹ thì không may, kẻ nặng thì cả nhà cũng không may theo!

Cuộc sống tạm bợ xa hoa đồi truỵ của chính mình vẫn còn muốn tiếp tục, không muốn kết thúc a!

Lúc đầu chính mình gần đây cũng thu liễm lại rất nhiều, thậm chí còn đi đến công ty của cha để lịch luyện, nhưng mà vạn lần không nghĩ tới, tại một mẫu ba phần đất của bản thân cũng có thể gặp được Bạch ôn thần.

Đúng là người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống!

Tương Phi Phàm chỉ cảm thấy được trong lòng phát khổ, hai chân cũng đồng dạng run rẩy.

- Anh ta là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh!

Tương Lộ đứng ở phía sau, đôi mắt đẹp trừng tròn xoe, khó có thể tin nhìn vào bóng lưng Bạch Tiểu Thăng.

Nhớ đến đủ loại việc trước đây đã làm Tương Lộ rất ảo não.

Rõ ràng đã nhìn ra được người này bất phàm, rõ ràng cùng đồng hành một đường, ít nhiều cũng có cơ hội để tới gần, nhưng chính mình lại không có trân quý, không có nắm chắc!

Bây giờ nàng rất hối hận a!

Lại nghĩ tới lúc trước Bạch Tiểu Thăng tự xưng là bạn bè của Tương Hâm Hà, nàng kiểu gì cũng không tin, vẫn luôn trào phúng!

Hiện giờ xem ra lúc đó Bạch Tiểu Thăng là đang tự hạ giá mình xuống!

Mình làm sao ngay cả cái này cũng không nhìn ra chứ!

Tương Lộ cắn môi dưới, hận không thể tát mình hai cái để giải hận, bản thân mình đúng là có mắt không tròng mà!

Còn có chiếc Maybach cấp S kia nữa.

Nhìn thấy tiểu Phùng đi đến, Tương Lộ đã hiểu tất cả.

Cái kia rõ ràng là xe của Bạch Tiểu Thăng!

Chính mình cũng nên sớm hiểu rõ, vì cái gì mà chủ xe sang trọng như vậy sẽ trung thực chở bọn họ, ngay cả phụ nữ cũng không quan tâm mà chỉ giữ khuôn phép lái xe. . .

Tràn đầy sơ hở a!

Vì cái gì chính mình một điểm cũng không thấy chứ. . .

Thậm chí chính mình còn vội vàng cùng một người tài xế nhỏ liếc ngang liếc dọc mà không để ý đến Chân Long.

Tương Lộ vừa nghĩ đến bản thân lúc đầu có khả năng trở thành bạn bè của tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, nhưng bị nàng cứng rắn làm mất đi cơ hội này thì lại càng không cách nào tha thứ cho mình. . .

- Bạch. . . Tiên sinh, cậu thật là, truyền thông Trung Kinh. . . Tổng giám đốc?

Lỗ Nhiên trừng lớn mắt không thể tưởng tượng nổi, giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, lắp bắp nói.

Coi như là hắn cũng đã nghe qua đủ loại truyền thuyết liên quan tới Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà, hình tượng Bạch Tiểu Thăng trong truyền thuyết là một người ngạo mạn tàn nhẫn, làm việc bá đạo quái đản. Từ đó hình tượng của Bạch Tiểu Thăng trong đầu của Lỗ Nhiên tất nhiên là mặt luôn âm trầm, ngay cả cười cũng sẽ cho người ta cảm giác không rét mà run.

Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng lại hiền hoà, dễ dàng ở chung, nụ cười không màng danh lợi như thế.

Đây rõ ràng là hai thái cực!

Cậu ta nhường chỗ cho mình, thái độ đối với mình còn rất khách khí. . .

Cậu ta còn hiểu được lập trình, thậm chí có thể chỉ ra sai lầm cho mình. . .

Lỗ Nhiên nhớ lại đủ chuyện trên đoạn đường này thì có chút hoảng hốt, kiểu gì cũng không thể đem hai cái hình tượng liên hệ với nhau được.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn rồi cười một tiếng.

- Đúng vậy, tôi là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh. Lỗ Nhiên, tôi hiện giờ hỏi anh. Nếu như truyền thông Trung Kinh của tôi mời anh gia nhập liên minh, anh có tới hay không?

Mọi người ở đây bị một câu của Bạch Tiểu Thăng làm cho phải hít vào một hơi khí lạnh.

Rất nhiều người đều hâm mộ xen lẫn ghen tỵ nhìn Lỗ Nhiên.

Tên này có cái phúc khí gì mà có thể làm cho vị đại nhân vật này tự mình tới mời!

Nên biết người kia thế nhưng là tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng của truyền thông Trung Kinh a!

Đại nhân vật có thể ra vào thị chính, cùng giao lưu với bộ trưởng trong tỉnh đó!

Với lại truyền thông Trung Kinh có thể coi là công ty long đầu chân chính của Trung Kinh, bây giờ càng là long đầu của liên minh sản nghiệp truyền thông Trung Kinh, địa vị đáng tôn sùng cỡ nào chứ, đãi ngộ nơi đó cũng không thua gì những công ty lớn ở thành thị cấp một a!

- Má ơi, nếu như là mời tôi thì tốt biết bao nhiêu!

- Đúng vậy, đây nhưng là Bạch Tiểu Thăng tự mình mời đó!

- Truyền thông Trung Kinh a, bên đó phúc lợi cùng đãi ngộ thì không phải chúng ta có thể so!

Rất nhiều người không nhịn được phải cắn răng, phát ra âm thanh qua kẽ răng, nhỏ giọng nghị luận, rất hận không thể thay Lỗ Nhiên đáp ứng.

Bạch Tiểu Thăng tự mình mời, bản thân chuyện này đã là một loại vinh quang lớn lao, đi qua đó đãi ngộ tất nhiên ít nhất cũng phải ở cấp quản lý!

So với nơi này thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Rất nhiều người đều sốt ruột chờ mong.

- Tôi, tôi. . .

Lỗ Nhiên cũng bị lời mời đột nhiên xuất hiện làm cho có chút luống cuống.

Nếu bình tĩnh mà xem xét thì hắn trước kia còn cảm thấy nơi này rất tốt, nhưng khi nhìn thấy một màn vừa rồi.

Nhưng mà nếu lập tức đi thì có phải là không tốt hay không.

- Tôi sẽ cho anh đãi ngộ của tổng thanh tra, chuyên môn thành lập một phòng nghiên cứu khoa học kỹ thuật độc quyền cho anh!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Chuyên vì một người thành lập một phòng? !

Bạch Tiểu Thăng nói ra một câu này làm cho người của Tử Vũ Tân Khoa đều hoảng sợ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận