Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 528: Đối Thủ Mạnh Mẽ



Truyền thông Thiên Chinh của Mục Bắc Thần đã mua lại một công ty truyền thông cấp tỉnh vì thế hắn có rất nhiều cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.

Tin tức này làm cho người ta để ý.

Bàn tay Bạch Tiểu Thăng cầm một tách trà nóng, im lặng đọc kỹ càng bản báo cáo này.

Việc mở rộng thị trường rất phổ biến ở mọi ngành nghề và nó cũng không làm người khác thấy ngạc nhiên.

Tuy nhiên, nếu đây là việc mà Mục Bắc Thần đang làm thì Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rất hứng thú.

- Công ty Thế Giới Tự Nhiên dù sao cũng là công ty đạt hạng ba, không phải những loại công ty tào lao có thể so sánh, bọn hắn chính là những doanh nghiệp tư nhân có quy mô lớn, thậm chí còn kinh doanh theo hình thức đầu tư cổ phần.

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói.

Dưới sự phối hợp của Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng phân tích được vấn đề.

Kinh doanh theo hình thức đầu tư cổ phần, có thể thấy được những doanh nghiệp này có quy mô không nhỏ, ông chủ cũng không phải là một người bảo thủ, đây cũng chứng minh được đó là một nhân vật không đơn giản!

Mặc dù vậy nhưng vẫn bị Mục Bắc Thần đánh bại!

Điều quan trọng là thời gian mà Mục Bắc Thần sử dụng để đánh bại bọn họ. . .

- Một tuần trước, tin tức được phát ra, công ty Thế Giới Tự Nhiên cùng với một công ty truyền thông cấp tỉnh khác đã tham gia vào một chiến lược liên minh. Báo chí đưa tin rằng bọn họ đang đối phó việc truyền thông Thiên Chinh mở rộng thị trường, một tuần sau Thế Giới Tự Nhiên liền sụp đổ, một công ty khác cũng bị thua lỗ nặng nề.

- Chỉ dùng. . . Thời gian một tuần sao!

Bạch Tiểu Thăng phải hít một hơi thật sâu để giữ mình bình tĩnh lại.

Dù là cậu cũng cảm thấy việc này rất ghê gớm!

Tất nhiên, Bạch Tiểu Thăng không biết Mục Bắc Thần vì chuyện này mà đã âm mưu rất lâu và đã chuẩn bị tất cả mọi thứ.

Giành chiến thắng, chỉ là giai đoạn cuối cùng mà thôi!

Thực tế, trong việc phân tích vấn đề, mọi suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng đều được Hồng Liên trợ giúp cậu ta tìm kiếm thông tin, tư liệu.

Tuy nhiên, mọi thông tin trên internet đều là người ta đăng lên.

Còn những nội dung bí mật của chính bản thân mình thì sẽ không có thằng ngu nào đăng lên mạng.

Bạch Tiểu Thắng dĩ nhiên không thể tìm ra.

Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng đã đánh hơi thấy mùi vị khác thường trong chuyện này.

Mục Bắc Thần đang hành động. Dường như bá đạo, nghiền nát đối thủ, nhưng thế giới hiện tại không phải dùng tiền và nhân mạch liền làm việc không chút kiêng kỵ.

Ẩn nấp dưới vỏ bọc bá đạo, có lẽ còn một phương pháp đen tối khác.

Bạch Tiểu Thăng hơi cảm thấy khó chịu vì tên kia có vài điểm rất giống mình!

Tuy nhiên, điểm mạnh của bọn hắn khác nhau.

Bàn về tâm cơ và thủ đoạn thì Mục Bắc Thần được coi là đối thủ mạnh nhất của Bạch Tiểu Thăng ở thời điểm hiện tại.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí có cảm giác xấu.

Mặc dù cậu không biết rõ, Mục Bắc Thần có một đoàn đội thư ký dưới quyền của hắn.

Sau lưng của Mục Bắc Thần còn có một nhà đầu tư rất giàu có, cho nên tài chính của hắn rất khủng bố.

Đối phương thậm chí còn ở bên cạnh cậu, sắp xếp vào một đôi mắt lúc nào cũng nhìn chăm chú vào mọi hành vi của cậu, đem mọi việc cậu làm đều báo cáo cho Mục Bắc Thần. Giống như hai vị cao thủ đang đánh bài tiến lên, mà đối phương lại biết rõ hết những lá bài mà cậu đang cầm.

Bạch Tiểu Thăng vẫn không biết gì về điều này, nhưng trực giác của cậu đang cảm thấy nguy hiểm.

- Bỏ nó qua một bên thôi, suy nghĩ lung tung cũng chẳng có ích gì, một khi đối đầu trực diện với hắn thì hắn ra chiêu mình phá chiêu vậy.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng lắc đầu, không suy nghĩ nữa.

- Vào lúc này, thực tế thì Mục Bắc Thần không cần làm ra động tác lớn như vậy, ảnh hưởng đến tiến độ và tài chính của các công ty gương mẫu cấp tỉnh. . . Dù sao giai đoạn thứ ba, không có nội dung liên quan tới quy mô, mở rộng thị trường, điều này chỉ có ở giai đoạn thứ tư, chờ đã, chẳng lẽ là. . .

Bạch Tiểu Thăng nhướng mày

- Mục Bắc Thần muốn báo cáo liên tiếp hai giai đoạn thứ ba và thứ tư, để đạt được cái nhìn của lãnh đạo.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng đột nhiên sáng lên.

Chỉ bằng một tin tức không mấy quan trọng, cậu có thể suy luận được tới kết quả này, nếu Mục Bắc Thần biết rõ, sẽ kinh ngạc đối với bản lĩnh của Bạch Tiểu Thăng và...cảm thấy rất hưng phấn!

Bạch Tiểu Thăng đoán được kế hoạch báo cáo liên tiếp của Mục Bắc Thần. Thực ra kế hoạch của cậu cũng khá giống với Mục Bắc Thần.

- Xem ra mình phải nắm bắt thời gian

Bạch Tiểu Thăng uống hết chén trà, cậu không có ý định thư giãn, chuẩn bị tiến vào trạng thái làm việc.

Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy người gọi đến là Trương Manh, thư ký của thị trưởng.

- Alo, Trương bí thư à?

Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại.

- Bạch tổng, hiện giờ cậu có bận việc gì không, nếu không có thì cậu có thể lên thị ủy một chút không?

Trương Manh cùng với Bạch Tiểu Thăng cũng đã quen biết nhau trong thời gian dài, mỗi lần gặp nhau, càng quen thuộc lẫn nhau hơn. Vì thế khi có chuyện thì ông nói chuyện rất gọn gàng, không câu nệ.

- Có thời gian! Có chuyện gì vậy Trương bí thư?

Bạch Tiểu Thăng hơi tò mò.

- Là như vậy, thị trưởng Thành từ thành phố Đại Minh đi ngang qua Trung Kinh chúng ta, ông ấy là bạn cũ với thị trưởng Quý, cho nên tới ngồi một chút, ông ta nghe nói về tài năng của cậu nên muốn gặp cậu một chút.

Trương Manh nói.

Bạn cũ của thị trưởng Quý, cũng là một vị thị trưởng cấp tỉnh ở An Giang, muốn nhìn thấy mình?

Bạch Tiểu Thăng đúng là không thể từ chối được.

- Được rồi, tôi sẽ tới ngay.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hắn sảng khoái như vậy, Trương Manh tự nhiên thấy cao hứng.

Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy.

Lúc đầu cậu chỉ muốn nhìn một chút tin tức để thư giãn đầu óc, không nghĩ thấy được tin tức liên quan đến Mục Bắc Thần, làm cho cậu suy nghĩ cả buổi, đã không thư giãn được, còn phải lãng phí vô số tế bào não.

Bây giờ đi đến thị ủy cũng tốt, xem như là thả lỏng đầu óc một tý.

Bạch Tiểu Thăng dùng máy riêng gọi điện cho tiểu Phùng, nói hắn chuẩn bị xe chở mình đi ra ngoài.

Ở dưới lầu, xe hơi đã sẵn sàng.

Bạch Tiểu Thăng lên xe và đi thẳng một hơi đến thị ủy.

Sau khi xuống xe, Bạch Tiểu Thăng đi một mình vào trong.

Trong tòa thị chính, khi bí thư nhìn thấy cậu thì nhảy cẩn lên, niềm nở chào đón cậu.

Bạch Tiểu Thăng đã trở thành một vị khách quen thuộc ở đây, là khách quý của thị trưởng Quý Minh Dương.

Dưới sự dẫn đường của bí thư, Bạch Tiểu Thăng đi tới trước cửa phòng làm việc của Quý Minh Dương, bí thư gõ gõ cửa, sau khi được sự cho phép từ bên trong, bí thư mở cửa, mời Bạch Tiểu Thăng đi vào, sau đó đóng cửa lại và lặng lẽ rời đi.

- Tiểu Thăng, sao giờ cậu mới đến. Người bạn cũ này của tôi cũng phải đợi cậu rất lâu rồi đó!

Quý Minh Dương nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đến, cười ha ha nói.

- Chào thị trưởng Quý!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Ở khu ghế sofa, ngồi đối diện với thị trưởng Quý là một người đàn ông trung niên, không cao không thấp, không béo không gầy, tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, nhưng cặp mắt của ông ta như nhìn thấu tất cả mọi thứ. Ông ta đang nhìn Bạch Tiểu Thăng, xem xét hắn rất kỹ càng.

- Chào ngài, thị trưởng Đới!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, bước chân đi về phía trước.

Thị trưởng của thành phố Thiên Thanh mỉm cười đứng lên, chủ động đưa tay qua,

- Bạch tổng, ngưỡng mộ đã lâu! Chúng tôi đang nói chuyện về cậu, vị bạn cũ này của tôi, khen cậu không dứt miệng đó!

- Đây là thị trưởng Quý đề cao tôi thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Đới Danh Thành âm thầm gật đầu, có lời khen về hành động của cậu.

Một người trẻ tuổi, không kiêu ngạo cũng không tự ti, trả lời thích hợp, phong thái phi thường!

Ba người ngồi trên ghế sofa.

Ba người nói chuyện với nhau được khoảng một giờ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười xấu hổ, tính cúp điện thoại, nhưng khi nhìn người gọi đến, cậu lập tức sững sờ.

Cuộc gọi này, cậu phải bắt máy rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận