Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 529: Cục diện rất nghiêm trọng



- Thật xin lỗi hai vị lãnh đạo, tôi xin phép ra ngoài tiếp một cuộc điện thoại!

Bạch Tiểu Thăng áy náy nói với hai vị thị trưởng Quý Minh Dương và Đới Danh Thành.

- Được rồi, cậu đi đi.

Quý Minh Dương sảng khoái phất phất tay.

Bạch Tiểu Thăng lần nữa áy náy cười cười rồi đứng dậy đi ra khỏi văn phòng của thị trưởng.

Đới Danh Thành đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn đi khỏi, sau đó cười nói với Quý Minh Dương,

- Lão quý, đây không phải là tính tình của ông a, tôi nhớ trước đây nếu trong lúc họp mà điện thoại của cấp dưới không yên lặng thì ông sẽ nổi trận lôi đình! Bây giờ lại làm sao hay là đối với cục cưng quý giá của Trung Kinh các ông, ngay cả một câu nói nặng lời cũng không nỡ?

Lời này của Đới Danh Thành phần nhiều là trêu chọc cùng chế nhạo. Hắn tất nhiên không thể thật bởi vì chút chuyện này mà chọc ra chuyện gì, sau khi nói chuyện cùng với Bạch Tiểu Thăng thì hắn liền đối với người trẻ tuổi này vừa ưa thích, lại vừa không đồng ý.

Tư duy nhanh nhẹn, tầm mắt rộng rãi, tính tình không nóng không vội.

Đúng là bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp qua tiểu tử nào tốt như thế!

Đới Danh Thành sau khi cảm khái thì trong lòng thậm chí cũng có chút ghen ghét.

Làm sao dưới tay Quý Minh Dương sẽ có người tài giỏi như thế còn hắn thì không có chứ!

- Chuyện ông nói chẳng qua là sự tình nhiều năm trước rồi! Hiện nay tính tình của tôi cũng không phải tốt bình thường nha, mà càng nổi danh là thị trưởng tốt tính. Còn nữa, người ta cũng không phải thuộc hạ của tôi.

Quý Minh Dương cười to.

Sau đó Quý Minh Dương thay Bạch Tiểu Thăng giải thích với Đới Danh Thành,

- Tên tiểu tử kia hẳn là có việc rất gấp, nếu không thì với tính tình của cậu ta hẳn là sẽ tắt đi, cậu ta là người có chừng mực!

Lời nói này bao hàm sự tin cậy cùng bao dung của Quý Minh Dương đối với Bạch Tiểu Thăng.

- Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Tôi cũng không phải trách móc gì bảo bối của ông a!

Đới Danh Thành cười ha ha một tiếng.

- Đúng rồi, lão Đới, việc trình báo công ty gương mẫu cấp tỉnh của thành phố các ông là ngành nghề gì thế?

Quý Minh Dương hỏi.

Khoảng cách của Trung Kinh cùng Thiên Thanh rất xa, đồng thời trình báo công ty gương mẫu cũng không phải cùng một ngành nghề nên không tạo thành quan hệ cạnh tranh.

- Nghề bảo hiểm.

Đới Danh Thành trả lời.

- Nghề bảo hiểm!

Quý Minh Dương nói,

- Tôi nói nè lão Đới, không phải tôi đối với cái nghề này có thành kiến gì đó, mà là ông gần đây đang ưu ái các công ty thực nghiệp hoặc là công nghệ cao, giờ làm sao lại đưa lên một công ty làm nghề bảo hiểm vậy?

Quý Minh Dương đối với ngành nghề bảo hiểm không thành kiến gì, nhưng cũng không có tâm tư đến đỡ, tại Trung Kinh chỉ cần cái nào có thể đẩy mạnh kinh tế phát triển thì hắn tự nhiên thấy thuận mắt.

- Nghề bảo hiểm thì làm sao? Ông cũng là thị trưởng nên đừng kỳ thị a.

Đới Danh Thành nói.

Nhưng mà lập tức hắn lại nở nụ cười khổ,

- Chuyện này còn không phải là do thời điểm trình báo sao nếu không có ngành nghề lặp lại thì áp lực cạnh tranh sẽ nhỏ đi chút. . .

- Ông đúng là giảo hoạt!

Quý Minh Dương cười ha ha một tiếng.

Đới Danh Thành quan sát nét mặt của hắn, sau đó lập tức khó chịu,

- Lão quý, Thiên Thanh chúng tôi có thể so với với Trung Kinh các ông sao! Các ông là thành phố cả tỉnh đều biết, tương lai sẽ là một trong hai cực kinh tế trọng tâm của tỉnh An Giang, thời gian thành phố chúng tôi có GDP tốt nhất cũng mới chỉ xếp thứ năm ở mười ba cái thành phố địa cấp thôi! Tôi đang có áp lực rất lớn a, tôi nói nè! Nếu không ông đem Bạch Tiểu Thăng giao cho tôi đi, sau đó tôi sẽ nâng đỡ một nhà truyền thông đến tranh cướp cùng các ông.

Quý Minh Dương cười ha ha,

- Tôi thật không có ý chê cười ông!

- Nhưng tôi nhìn thấy răng hàm của ông!

Hai người có giao tình chục năm, ở thời điểm không có người ngoài, trêu chọc cười đùa với nhau.

- Lần này đệ trình, tôi phát hiện Trung Kinh của ông cùng Lang Bắc của Tô Xu, hai người các ông đem tiết tấu làm hư a! Gây đến mức các thành phố khác đều muốn mắng người rồi!

Đới Danh Thành hừ lạnh một tiếng.

- Có chuyện gì sao?

Quý Minh Dương hiếu kỳ hỏi.

- Hai công ty trình báo lần này của hai người các ông tranh đoạt danh ngạch lẫn nhau, ngươi truy ta đuổi giống như bị điên. Ông nói xem, nguyên bản ở giai đoạn thứ nhất cùng thứ hai, trong tỉnh đã an bài cho thời gian bao lâu. Nhưng mà các người. Cứ thế làm rút ngắn xuống năm tuần! Đồng thời mấy điểm ấn tượng này cũng bị các ông giành hết! Các ông bảo mặt mũi các thành phố địa cấp khác đặt ở nơi nào! Ngay cả chúng tôi cũng bị ông hại khổ rồi, giờ tôi cũng đang hận chết các ông đây. . .

Đới Danh Thành tràn đầy cảm giác bực tức.

Quý Minh Dương bất đắc dĩ nhún vai.

Hắn cũng không muốn a, tất cả là do Tô Xu bên kia có động tác quá nhanh, nếu bọn họ chậm thì sẽ nhất định phải thua.

Đới Danh Thành sau khi bực tức xong thì nghiêm nghị nhìn Quý Minh Dương, chân thành nói,

- Lão quý, lần này tôi đi vào trong tỉnh có nghe được một chút tin tức.

- Tin tức, tin tức gì?

Hai mắt của Đới Danh Thành nhìn cửa ra vào, thấy Bạch Tiểu Thăng vẫn chưa có dấu hiệu trở về, lúc này mới nói với Quý Minh Dương,

- Tôi khuyên ông trước chớ nói cho cục cưng quý giá kia biết, nếu không lại làm cho tâm lý của người ta thêm nặng nề.

- Sao?

Quý Minh Dương nhíu mày.

- Hiện nay mười ba nhà thành phố địa cấp đã có hai thành phố có công ty trình báo, sau khi bị đào thải bị loại, chân chính còn thừa lại chỉ có mười một nhà, thông cáo chính thức rất nhanh liền xuống tới!

Đới Danh Thành nhỏ giọng nói.

Cái gì! Quý Minh Dương thầm giật mình.

Hắn đối với mấy chuyện này cũng không chú ý đến, mỗi lần đều phải chờ đến khi trong tỉnh thông báo mới biết được.

Huống hồ lúc này mới là giai đoạn thứ hai vậy mà đã có hai nhà tụt lại phía sau sao? Chuyện này làm sao có thể!

Trừ phi hai cái cái công ty kia tồn tại vấn đề lớn mà giấu diếm không báo, hoặc là báo cáo láo cùng những vấn đề khác nữa mới khiến trong tỉnh xuống tay nặng như vậy, một lần liền đào thải bọn họ.

Vẻ mặt của Đới Danh Thành nghiêm nghị,

- Còn thừa lại mười một công ty toàn bộ thông qua lần thẩm tra thứ hai. Trong này, trừ truyền thông Trung Kinh các ông cùng truyền thông Thiên Chinh của thành phố Lang Bắc ra thì không có công ty nào có cùng ngành nghề! Ông biết rõ điều này có ý vị gì mà?

Lông mày của Quý Minh Dương nhăn lại, sau đó hơi than nhẹ một tiếng,

- Mang ý nghĩa bao quát các ông ở bên trong, chín cái công ty kia chỉ cần thông qua một lần thẩm phê là có thể trúng tuyển, chỉ có hai nhà chúng tôi là nhất định phải tranh một lần thắng bại cao thấp!

Mục đích trong tỉnh dựng lên các công ty cọc tiêu là để dựng nên điển hình bên trong mọi ngành mọi nghề!

Cho nên, dù những công ty kia có lợi nhuận nộp thuế không theo kịp truyền thông Trung Kinh cùng truyền thông Thiên Chinh, nhưng bọn họ đều sẽ được thông qua!

Mà ngược lại hai cái công ty truyền thông này sẽ phải cạnh tranh với nhau.

Người đến trước sẽ được trước, người đến sau cùng thì chỉ có thể tiếc nuối!

Lông mày của Quý Minh Dương nhăn lại.

. . .

Giờ phút này ở một góc nào đó bên ngoài phòng, Bạch Tiểu Thăng đang nghe điện thoại.

Cú điện thoại này do cha hắn là Bạch Minh Hành gọi tới.

- Tiểu Thăng, tối nay con trở về một chuyến đi, sau đó ngày mai đi cùng bà nội của con đến nhà ông cậu, nhân dịp lần đại thọ tám mươi tám tuổi này của ông cậu, bà con muốn đến thăm ông ấy.

Bạch Minh Hành nói ở trong điện thoại,

- Hai vị này cũng lớn tuổi rồi, về sau cơ hội gặp mặt chỉ sợ là sẽ càng ngày càng ít.

Bạch Minh Hành cảm khái một tiếng khiến cho Bạch Tiểu Thăng hơi có chút sầu não.

Bà nội Lý Phượng Quan vất vả hơn nửa cuộc đời, yêu cầu đối với con cháu rất ít, giờ có thể bồi bà nội một chút khiến cho bà vui vẻ cũng tốt, chuyện này so với cho tiền hay đồ vật gì đó càng ấm lòng hơn.

Bạch Tiểu Thăng chờ Bạch Minh Hành nói xong thì đã có quyết định.

- Vâng ạ, cứ theo ý của cha mà xử lý! Con cũng vừa chuẩn bị chút lễ vật, chờ đến tối liền trở về. Xe cha đã tìm xong chưa, nếu chưa có thì con sẽ dùng của công ty.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Không cần, xe đã tìm xong rồi, con phải phân công tư rõ ràng để tránh người ta nói ra nói vào!

Bạch Minh Hành ở trong điện thoại nói.

- Được ạ. Đúng rồi, ông cậu của con ở đâu nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Thành phố Thiên Thanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận