Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 531: Chúng ta cũng không muốn đi!



Đưa tiễn Thiên Thanh Thị trưởng Đới Danh Thành xong, Bạch Tiểu Thăng cùng Quý Minh Dương cũng tạm biệt, trở về công ty.

Đến truyền thông Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng lại gọi Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh, Lôi Nghênh, Tống Giai Giai tới bàn giao một phen, nói cho bọn họ biết hai ngày tới mình sẽ đi chúc thọ trưởng bối để bọn họ tự mình quản lý.

Mọi người biểu thị mỗi người sẽ quản lí tốt chức vụ của mình, sẽ không lười biếng.

Bạch Tiểu Thăng sau khi sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, để cho tiểu Phùng lái xe dẫn hắn đi chỗ đồ sứ nổi danh ở Trung Kinh.

Thông qua cha hắn là Bạch Minh Hành nói, Bạch Tiểu Thăng biết rõ vị ông cậu này của mình yêu thích thưởng thức trà cùng các dụng cụ trà bằng tử sa.

Cho nên, hắn bỏ ra mấy vạn mua một cái ấm tử sa làm bằng tay của cấp Đại Sư làm ra, để làm quà tặng.

Đắt nữa cũng không có cần thiết.

Mua xong ấm tử sa, Bạch Tiểu Thăng lại đi một chuyến đến thương trường, mua chút thuốc bổ.

Sau đó hắn mới kêu tiểu Phùng lái xe đưa mình về nhà.

Một đường không nói chuyện.

Đến cửa ra vào nhà mình, mắt thấy trời cũng sắp tối rồi.

Vì lý do an toàn, Bạch Tiểu Thăng để cho tiểu Phùng quay trở về trước, cũng từ chối để hắn giúp đỡ mang đồ vào trong nhà .

- Tôi không mời cậu ở lại ăn cơm được, sau này tôi sẽ dẫn cậu đi ăn.

Bạch Tiểu Thăng vừa lấy đồ đạc, cười nói với tiểu Phùng.

- Bạch tổng, ngài khách khí rồi! Vậy tôi đi trước đây!

Để cho lãnh đạo nói như thế, tiểu Phùng cũng có chút kinh sợ.

- Đi đường cẩn thận.

Bạch Tiểu Thăng lại căn dặn một câu.

- Vâng, vâng!

Tiểu Phùng cực lực gật đầu.

Đưa mắt nhìn chiếc Maybach rời đi, Bạch Tiểu Thăng cất bước chạy về nhà.

Đến nhà của mình thấy Lý Thu Vân, Bạch Minh Hành cũng đang ở đấy.

Cặp vợ chồng nhìn thấy con trai trở về, thật là vui vẻ.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nghỉ ngơi trong một giây lát, thì cầm lấy thuốc bổ đi gặp bà nội Lý Phượng Quan.

Vợ chồng Bạch Minh Hành cùng nhau đi theo qua.

Đến nơi mới phát hiện, chỗ của bà nội thật náo nhiệt, mấy chú bác cũng ở đấy, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên cũng ở nơi này còn có anh chị em các nhà khác chỉ là thiếu Bạch Song Lôi.

Đối với Bạch Song Lôi, Bạch Tiểu Thăng không có hỏi, những người khác tự nhiên cũng không đề cập.

Chỉ bất quá, chú thím Tư nhà họ Bạch nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt có nhiều xấu hổ.

- Tiểu Thăng, con đã lâu chưa có về nhà rồi!

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đến, Lý Phượng Quan đã cười đến không ngậm miệng lại được, lôi kéo tay Bạch Tiểu Thăng, xem xét ký lưỡng.

- Nhìn con gầy hơn lúc trước rồi! Công việc là quan trọng, nhưng cũng phải chú ý thân thể a!

- Nhìn bà nói kìa con gầy ở đâu nào những ngày này ăn toàn là thịt.

Bạch Tiểu Thăng cười vui vẻ.

Có một loại gầy, gọi là bà nhìn cháu lúc nào cũng thấy gầy. . .

- Tiểu Thăng!

Một bên, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên mang nụ cười trên mặt, chủ động cùng Bạch Tiểu Thăng chào hỏi, bên trong ánh mắt có vài phần tôn trọng.

Bọn hắn còn như vậy, những người ngang hàng khác nhìn Bạch Tiểu Thăng từ xa xa, bên trong ánh mắt càng mang theo kính sợ.

Trước khi Bạch Tiểu Thăng trở về, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên là những thanh niên kiệt xuất của nhà họ Bạch, sau khi Bạch Tiểu Thăng trở lại Trung Kinh, bọn hắn liền bị hạ thấp xuống.

Trước mắt, thậm chí khó mà nhìn theo bóng lưng hắn!

Chỉ là, trải qua những chuyện của Bạch Song Lôi kia về sau, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên trong lòng bội phục Bạch Tiểu Thăng, vừa kính sợ tốc độ thăng cấp của Bạch Tiểu Thăng.

Phó tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, nói ra trên mặt cũng mang theo kiêu ngạo!

Nói đến, Bạch Tiểu Thăng tại Trung Kinh quấy phong vân, hai người này kỳ thật cũng không rõ ràng.

Bọn hắn thật sự là lãnh đạo cấp cao, nhưng cuối cùng cũng không có tư cách xen vào một số chuyện.

Bạch Tiểu Thăng ép đè Doãn gia, theo bọn hắn nhìn thấy chỉ là truyền thông Trung Kinh dũng cảm vạch trần vấn đề hạng mục của Trung Kinh Hạo Nhiên.

Bạch Tiểu Thăng đối phó với Trương gia, càng không có quá nhiều nội dung được đưa lên mặt báo, chỉ là nội dung nói chuyện của một số người trong vòng tròn lãnh đạo.

Bạch Tiểu Thăng thành là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, cũng không có nói với bên ngoài.

Liên minh sản nghiệp truyền thông Trung Kinh, thậm chí đều không có treo biển hành nghề, không có công khai, người ngoài tự nhiên càng không thể nào biết được.

Bạch Tiểu Thăng trở thành thượng khách của thị trưởng, bên này càng là hoàn toàn không hay biết.

Nhưng dù vậy Bạch Phỉ, Bạch Nhiên vẫn như cũ coi Bạch Tiểu Thăng là tấm gương, thần tượng bởi vì Bạch Tiểu Thăng mà tự hào.

- Anh Bạch Phỉ, chị Bạch Nhiên.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy hai người, cũng thật vui vẻ.

Chuyện của Bạch Song Lôi, khiến ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với hai người kia cũng có sự thay đổi, đối với dũng khí cùng cơ trí của Bạch Nhiên hắn có chút bội phục, ấn tượng đối với Bạch Phỉ cũng thay đổi đến vô cùng tốt.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại về nhà biết được tính tình của Bạch Phỉ cũng thay đổi thật lớn, đối với những chuyện trong nhà vô cùng chú ý không còn tính toán chi li mỗi cuối tuần đều đến thăm hỏi bà nội Lý Phượng Quan.

Đối với cái này, Bạch Tiểu Thăng tăng thêm hai điểm tán thưởng.

- Lần này những con cháu trong nhà chỉ có ba người chúng ta đi cùng?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Không sai.

Bạch Nhiên cười gật đầu.

- Con cháu trong nhà chỉ có ba chúng ta. Còn lại mấy người chú thím toàn bộ đi hết.

Bạch Phỉ cười bổ sung

- Lần này, trong ba người chúng ta, em là dẫn đầu, chúng tôi đi theo chỉ để giữ thể diện.

Bạch Tiểu Thăng buồn cười.

- Cái gì mà giữ thể diện, mọi người đều là người thân. Cần gì phải giữ thể diện.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói như thế, nụ cười của Bạch Phỉ có chút thay đổi, giống như có chuyện nói mà lại ngại nhiều người.

- Tóm lại, em có thể đi theo, anh rất an tâm!

Bạch Tiểu Thăng trong lòng hơi động.

Vị anh họ này của mình, trong lời nói hình như còn có ý khác.

Trước mắt không tiện hỏi, cũng không tiện nói Bạch Tiểu Thăng chỉ tạm thời coi như không biết.

Lý Phượng Quan lôi kéo Bạch Tiểu Thăng, hai bà cháu lại nói chuyện một phen.

Không bao lâu thì có người gõ cửa.

Cửa mở, một nhóm người đi vào, vẫn là nhóm đầu bếp và nhân viên phục vụ cho buổi sinh nhật lần trước của bà nội, vẫn là đến nhà phục vụ thức ăn đưa đến tận nhà.

Những người này tới không chỉ một lần đã quen thuộc mọi nơi nên nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Tiệc tối bắt đầu không khí phi thường náo nhiệt.

Bạch Tiểu Thăng ngồi sát bên bà nội, vừa giúp đỡ gắp thức ăn.

Bà nội hắn thật vui vẻ, thậm chí còn uống một chén rượu.

Cả một nhà ăn uống linh đình, vui cười vang trời.

Ăn xong uống xong, dọn dẹp tất cả mọi thứ mọi người thật ăn ý trở về nhà của mình.

Sáng sớm ngày mai còn phải xuất phát đi Thiên Thanh Thị, cũng muốn để cho bà nội nghỉ ngơi sớm một chút.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng rời đi, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên tự mình đưa tiễn, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy sắc mặt của Bạch Phỉ, giống như có lời muốn nói với chính mình hắn không chút thay đổi vui vẻ đáp ứng.

Ra khỏi nhà bà nội, đi xuống lầu ba người đi dưới đèn đường.

Đi được một đoạn, nhìn xung quanh không có người khác Bạch Tiểu Thăng bước chân dừng một chút mỉm cười nói với Bạch Phỉ

- Anh Bạch Phỉ, em từ lúc về đến nhà đã phát hiện, anh có chuyện muốn nói với em hả?

Bạch Phỉ gật đầu, đột nhiên hỏi.

- Tiểu Thăng, em đối với vị ông cậu này, cùng. . . Những người thân thích kia, còn có ấn tượng như thế nào?

Bạch Phỉ đột nhiên nói đến vấn đề này, Bạch Tiểu Thăng nghe xong sững sờ sau đó lập tức cười một tiếng.

- Em thực sự không có ấn tượng gì.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên liếc nhau.

- Em ra ngoài đi học sớm, tự nhiên không có ấn tượng gì, bọn anh có thể nói là cũng đã liên hệ với bên kia mấy lần.

Bạch Nhiên bỗng nhiên thở dài.

Cái thở dài này, khiến Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Làm sao hắn có cảm giác Bạch Nhiên đối với chuyến đi lần này có chút không tình nguyện.

- Anh nói thẳng vậy.

Bạch Phỉ thở dài, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng

- Bà nội là do nhìn trên quan hệ thân thích, muốn đi gặp ông cậu, nhưng mà đối với chúng ta mà nói, nếu không phải nhìn trên mặt mũi của bà nội, cái Lý gia này chúng ta. . . Thật đúng là không muốn đi!

Chúng ta?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận