Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 536: Treo một bức hàng giả, rất đắc ý sao?



Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đứng ra, Bạch Phỉ biết rõ là hắn thấy không vừa mắt nên muốn thay mình tìm về mặt mũi vì vậy lập tức sinh lòng cảm kích. Nhưng mà thấy giọng nói của Lý Phi Vân có chút không tốt, Bạch Phỉ cũng không nhịn được phải run lên trong lòng.

Nơi này là Lý gia! Mà bọn họ chỉ là khách!

Nào có chuyện vừa mới đến nhà người ta, khách nhân đã cùng chủ nhà vạch mặt, chuyện này không phải càng khiến bà nội khó xử hơn sao!

Bạch Phỉ âm thầm lôi kéo ống tay áo của Bạch Tiểu Thăng ra hiệu hắn lui một bước, nhịn một chút.

Anh Bạch Phỉ, Bạch gia do nhún nhường nhiều quá mới để Lý gia bọn họ lớn lối như thế đó, giờ có Bạch Tiểu Thăng em ở nơi này thì không cần phải nhịn!

Bạch Tiểu Thăng nói thầm, cũng không để ý đến Bạch Phỉ.

Bạch Phỉ thấy thế thì khuôn mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Hắn biết tính tình của đứa em họ này, Bạch Tiểu Thăng là người trong mắt không dung nửa hạt cát!

Nếu bàn về thành tựu cùng địa vị ngày hôm nay của Bạch Tiểu Thăng thì Bạch Phỉ tự tin coi như đặt ở Lý gia thì cũng là một nhân tài kiệt xuất. Nhưng mà, dù sao trưởng bối đều ở đây nếu náo loạn lên thì chuyện có thể nói cũng chỉ là tôn ti trật tự, mặc kệ ngươi ở bên ngoài thế nào, hay làm phó tổng gì đó.

Bạch Phỉ lại không nhịn được lo lắng.

- Nói đi, em họ Bạch, tại sao không nói.

Lý Phi Vân thúc giục.

Bạch Nhiên cũng bị âm thanh này hấp dẫn, lông mày hơi nhăn lại, sau đó lập tức đi tới.

Ở một bên khác, một cô gái chân dài eo nhỏ có khí chất không tầm thường cũng đồng dạng đi tới, chỉ khác biệt là ở phía sau nàng còn đi theo năm sáu người cùng thế hệ.

Cô gái này gọi là Lý Phi Yến, là em họ của Lý Phi Vân, lúc bình thường cũng rất ngạo kiều.

- Định làm gì vậy? Anh Vân?

Lý Phi Yến hỏi.

- Vị em họ Bạch Tiểu Thăng này của chúng ta nói bộ Thu Phong Sơn Thủy Đồ mà ông nội treo ở chỗ này là giả!

Lý Phi Vân liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt của Lý Phi Yến hơi đổi một chút, sau đó nheo mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Em nói là giả, có chứng cứ gì sao?

- Giả? Em dựa vào cái gì mà nói là giả, Em có biết bức họa này bao nhiêu tiền không!

- Năm đó giá cũng là ba triệu rồi, em có gặp qua nhiều tiền như vậy chưa, cái bức tranh này là một bộ quốc hoạ mà ông nội tôi thích nhất đó!

- Ăn nói bừa bãi, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy!

Những người nam nữ sau lưng Lý Phi Yến hoặc là phẫn nộ hoặc là khinh miệt, tranh nhau chỉ trích Bạch Tiểu Thăng.

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng lại rất bình tĩnh, từ lúc vừa mới bắt đầu thì vẫn luôn ngắm nghía bức họa kia.

- Bức họa treo ở đây thì chẳng phải là để cho người khác chiêm ngưỡng sao, phát biểu chút cảm nghĩ, chuyện này chả nhẽ không được sao, nếu không thì các người treo ở đây làm gì!

Bạch Nhiên tức không nhịn nổi, đứng ra nói giúp Bạch Tiểu Thăng.

- Chỉ là một chút ý kiến khác biệt thôi, mọi người không cần để ý, không cần để ý.

Bạch Phỉ đầu đầy mồ hôi, cười làm lành.

- Phát biểu cái nhìn thì có thể, nhưng mà há miệng phun tung tóe thì không được, tranh này chỉ có thể thưởng thức, nhưng lại không chịu nổi nói xấu!

Lý Phi Yến hùng hổ dọa người.

- Đúng vậy, nếu nhà các người có một bức quốc hoạ chính phẩm, thường xuyên được thưởng thức nó thì ngược lại cũng có tư cách giám thưởng, nhưng giờ ngay cả một bức quốc hoạ cũng chưa từng thấy qua thì có tư cách gì mà bình phẩm chứ, đúng là buồn cười!

Lý Phi Vân hừ lạnh nói.

Bạch Nhiên rất tức giận, nhưng lại không nghĩ ra được lời gì để phản kích cả, Bạch Phỉ thì sắc mặt tái xanh, bọn họ đều nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bây giờ, người có năng lực phản kích chỉ có Bạch Tiểu Thăng mà thôi!

Bạch Tiểu Thăng thân là phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, chắc hẳn kiến thức sẽ rất rộng rãi!

Mặc dù không nhất định sẽ chứng minh được tranh này là thật hay là giả, nhưng có chút lí do để thoái thác thì vẫn tốt hơn.

Ở đằng xa.

Trưởng bối của Bạch gia cùng Lý gia giống như cũng chú ý tới động tĩnh bên này.

Nghe qua thì giống như Bạch Tiểu Thăng nói bức tranh đang treo là giả làm cho đám nhỏ của Lý gia không vui.

Sắc mặt của ba vị biểu thúc, ba vị biểu thẩm của Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ở đó lập tức có chút biến hóa.

- Anh hai, anh cũng nên quản Tiểu Thăng nhà các anh đi, giờ vẫn còn đang ở nhà người ta đó.

Chú tư của Bạch Tiểu Thăng không nhịn được phải hạ giọng nói.

Mặc dù đã nhỏ giọng nhưng vẫn có người nghe được, khi đó ánh mắt người Bạch gia nhìn về phía Bạch Minh Hành đều có ý tứ này.

- Bọn nhỏ chơi đùa thôi mà, chúng ta nói chuyện của chúng ta thì hơn.

Sắc mặt Bạch Minh Hành không đổi, cười nhạt một tiếng.

Hắn không tin con trai mình vô duyên vô cớ gây sự với người ta, còn nữa, bọn nó giờ cũng không còn là trẻ con, tự mình có thể giải quyết được.

Lý Thu Vân cũng nghĩ đồng dạng như vậy.

Người ở bên cạnh cũng không còn gì để nói nữa.

Nhưng mà, người ở nơi này nói chuyện rõ ràng đã ít hơn, bọn họ cũng đang tập trung chú ý đến bên kia.

Bên kia.

- Bức họa này, nếu nghiêm chỉnh mà nói thì không tính là giả.

Bạch Tiểu Thăng cuối cùng cũng mở miệng.

- Thôi đi, cậu một hồi nói là giả, một hồi lại nói là thật, thế cậu cuối cùng có hiểu họa hay không, không hiểu thì cũng không cần giả vờ giả vịt, tự làm mất mặt mình. Không riêng làm mất mặt một mình cậu mà còn làm mất mặt cả Bạch gia các người.

Lý Phi Vân cười xùy một tiếng, sau đó trực tiếp đem độ cao tăng lên đến phương diện Bạch gia.

Khuôn mặt của Bạch Phỉ, Bạch Nhiên đều ẩn ẩn vẻ tức giận.

- Thì ra chỉ là một tên thích lấy lòng, đi thôi, không cần xem tôm tép nhãi nhép biểu diễn. Có ít người chính là như vậy, không có chút bản lãnh gì mà còn muốn náo loạn ra ít đồ, hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Lý Phi Yến lười biếng ngáp một cái rồi nói.

Những người nam nữ theo sau nàng lập tức cười vang, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng tràn đầy vẻ trêu tức.

- Nhưng nó xác thực không phải là thật.

Bạch Tiểu Thăng lại nói.

Ôi trời, nói qua nói lại, thế cuối cùng cậu có ý gì!

Lý Phi Vân giận dữ.

- Bức tranh này ban đầu là một bức có bút tích thực, nhưng mà nó đã bị bóc thành hai tầng, tầng thứ nhất đúng là có thể bán giá cao, nhưng tầng thứ hai con dấu cùng bút tích đã bị mờ, giá trị sẽ giảm xuống. Bức tranh này, thật đáng tiếc là bức của tầng thứ hai. Bởi vì quá mờ, nên sau đó bị người ta xử lý một phen, nhưng chính việc này đã khiến cho giá trị của nó không tăng mà lại giảm. Nếu như bút tích thực của bức tranh này là ba triệu, vậy thì bức này có giá 500 ngàn đã rất tốt, nếu như các người lúc trước cầm ba triệu mua thì chúc mừng các người, bị lừa rồi.

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói ra, vẻ mặt có chút tiếc nuối, trong đó còn ẩn ẩn một tia —— cười trên nỗi đau của người khác.

Vẻ mặt của Bạch Phỉ, Bạch Nhiên đều kinh ngạc, nhìn chăm chú vào bức tranh kia.

Lý Phi Vân, Lý Phi Yến cũng bị ngạc nhiên đến mức im lặng, sau đó vẻ mặt trở nên rất khó coi!

Những người nam nữ đứng sau bọn họ cũng kinh ngạc đến im lặng.

- Chứng cứ đâu, ăn nói bừa bãi, cậu. . .

Lý Phi Vân tức giận nói.

- Thật thật giả giả rất khó phân biệt, chỉ cần chế tác cao siêu một chút thì coi như là giám thưởng đại sư cũng khó tránh khỏi sai sót, chuyện này cũng không có gì mất mặt.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, sau đó chỉ vào mấy chỗ,

- Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nếu là bút tích thật thì nét bút sẽ rất cứng cáp, nét mực có sự trùng điệp dày nặng, tất nhiên cũng có sự dày nặng ở những địa phương khác. Nhưng mà, nếu như là bức vẽ tầng thứ hai, do mất công bổ sung nước mực, lại phải dùng đến thủ pháp đặc thù, thậm chí là dùng máy đánh chữ đặc biệt để lên mực, làm cho màu mực nhìn như đầy nhưng lại không có cảm giác thông thấu, nếu không tin thì anh lấy xuống mang tới phòng tối, dùng đèn pin chiếu vào là sẽ biết.

Bạch Tiểu Thăng giảng giải một phen làm cho Lý Phi Vân nghẹn họng nhìn trân trối, bằng cảm giác thì hắn thấy Bạch Tiểu Thăng nói rất có lý!

Cái loại cảm giác tràn đầy tự tin kia làm cho người khác vô ý thức tin tưởng.

Nhưng mà dù tin, nhưng nếu chứng minh bức tranh này là thật thì đó chẳng phải đánh thẳng vào mặt Lý gia bọn hắn hay sao!

- Anh Vân, anh đừng nghe cậu ta nói bậy nói bạ, bức tranh này đã được Chu thiếu xem xét qua, Chu thiếu chẳng lẽ không so được với tiểu tử này hay sao!

Lý Phi Yến bỗng nhiên hét lên.

Bạch Tiểu Thăng thấy sự tự tin trong đôi mắt của Lý Phi Vân bão tố tăng lên.

Chu thiếu?

Bạch Tiểu Thăng nghi hoặc.

Đó là người như thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận