Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 537: Tại công ty của tôi, ngươi ngay cả tổng thanh tra cũng không xứng



Một câu nói của Lý Phi Yến, để cho Lý Phi Vân tìm về được tự tin lớn lao.

Hắn lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt tràn đầy nét cười lạnh.

- Không sai, không sai! Phi Yến, em nói đúng, bức họa này là Chu thiếu tự mình xem qua! Còn có thể sai sao!

Lý Phi Vân nhìn Bạch Tiểu Thăng cười lạnh một tiếng

- Nghĩ không ra ngươi vẫn rất có thể nói chuyện nha, có phải hay không trước kia đã từng đi bán hàng đa cấp, luyện qua công phu mồm mép, tôi cũng thiếu chút nữa bị cậu lừa gạt rồi! Bất quá, ngươi mạnh hơn nữa, thì có thể mạnh hơn Chu thiếu sao? !

- Chu thiếu?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhắm lại, có vài phần hiếu kỳ.

Đây là nhân vật nào, thế mà khiến Lý Phi Vân, Lý Phi Yến đề cập đến thì mặt mày hớn hở.

Đám người đứng sau lưng Lý Phi Vân, Lý Phi Yến lao nhao, hưng phấn lên.

- Đúng a, cái này là Chu Bình Chu thiếu đã xem qua!

- Thiên Thanh Chu Bình, nổi danh tại Giang Đô!

- Hắn là chuyên gia giám định mà nhà bảo tàng Thiên Thanh đặc biệt mời tới!

. . .

Trong khi mọi người mồm năm miệng mười bàn tán thì Bạch Tiểu Thăng đã hiểu rõ đại khái, người giám định gọi là Chu Bình kia cũng hơi có chút danh khí.

- Vị Chu Bình Chu thiếu này, chẳng những thuật nghiệp tinh xảo, mà còn là con trai của thư ký Thiên Thanh Thị thị trưởng! Người thường có thể không mời nổi, cũng chỉ có anh trai tôi Lý Phi Thiên, mới có mặt mũi này!

Lý Phi Vân cười ngạo nghễ.

Đề cập đến Lý Phi Thiên, thế hệ trẻ tuổi Lý gia cũng tỏ ra tự hào.

Chẳng những là thiên tài thương đạo, quen biết lại rộng rãi, đặc biệt là kết bạn với Chu Bình, như vậy sẽ có thể lập mối quan hệ cùng với thư ký thị trưởng, ở tại Thiên Thanh cũng có chút danh tiếng!

Không trách người Lý gia tự ngạo như vậy.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên biểu lộ hơi đổi, trầm mặc không nói.

Bạch gia co rúm lại tại trong một cái huyện, phát triển tốt nhất cũng chỉ là Bạch Tiểu Thăng, đảm nhiệm phó tổng của truyền thông Trung Kinh tại trong thành phố. Về phần giới tài nguyên chính trị căn bản không dám nghĩ đến, ngay cả chủ tịch huyện cũng chạm không đến, huống chi là mức độ thị trưởng.

Bạch Tiểu Thăng cũng là sững sờ.

Chỉ bất quá sắc mặt hắn có một chút cổ quái, Lý Phi Vân đắc ý như thế, người Lý gia kiêu ngạo như vậy là bởi vì. . . Có thể cùng thư ký thị trưởng có quen biết?

Bạch Tiểu Thăng kìm lòng không được gãi gãi mặt.

Hôm qua, hắn còn cùng Thiên Thanh Thị trưởng nói chuyện thật lâu.

Đới Danh Thành là vị thị trưởng tốt, tư thái cũng rất thấp, thái độ cũng rất hiền hoà. Nhưng là tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ là một người thư ký của hắn, liền có thể khiến Lý gia đắc ý như thế.

Mình làm sao không có loại cảm giác vinh hạnh đến cực điểm kia, là bởi vì mức độ tiếp xúc lần đầu của mình đã là quá cao sao. . .

Bạch Tiểu Thăng kìm lòng không được mà nghĩ như thế.

Hắn tại Trung Kinh, vào thị phủ cùng về nhà cũng không có gì khác biệt, từ trước tới giờ không cảm giác có bao nhiêu giá trị để phải kiêu ngạo. . .

- Thế nào, không còn lời nào để nói à.

Lý Phi Vân mắt thấy Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, đắc ý nói, sau đó chỉ lên bức tranh kia.

- Cái này cậu nhìn lại xem, vẫn là giả sao!

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Nó cho dù là được chính Thiên Thanh Thị trưởng xem xét qua cũng không thể nào biến giả thành thật được! Bất quá đã các ngươi tin tưởng vững chắc nó là thật, thì cũng không có gì đáng trách.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, quay người hướng về phía ghế sô pha đi tới.

Hắn cũng lười đi tranh cãi với đám người kia.

Thật là không có một điểm thú vị.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng rời đi, giống như là đã nhận ra sai lầm, Lý Phi Vân đắc ý cười một tiếng.

Bạch Phỉ quay người cũng muốn đi lại không nghĩ đến bị Lý Phi Vân cản lại.

- Em họ Bạch Phỉ à, chớ vội đi nha, tôi thật ra có việc muốn tìm cậu đây

- Tìm tôi có việc gì?

Bạch Phỉ sững sờ, kinh ngạc nhìn Lý Phi Vân.

Lý Phi Vân cùng Lý Phi Yến liếc nhau, miệng nhếch lên một nụ cười.

Biết được người Bạch gia tới, chỉ là người bình thường trong cùng thế hệ, Lý Phi Vân, Lý Phi Yến hợp lại, trước mặt mọi người đùa giỡn bọn hắn một phen, để bọn hắn xấu mặt một chút, cũng khoe khoang một phen thành tựu của mình trong năm qua.

Cái này nhìn như hành động ấu trĩ, kỳ thật cũng không hiếm thấy.

Những nam nữ chừng 30 tuổi, nếu là tụ họp gặp mặt với nhau, cũng thường thường chơi một màn như thế.

Khoe của với chức vị cao nhầm hiển lộ rõ ràng bản thân.

Chỉ bất quá, Lý Phi Vân, Lý Phi Yến chỉ muốn khoe của thôi.

Ngược lại các anh chị em nhà mình cũng tới rồi, thời cơ vừa vặn.

- Em họ Bạch Phỉ à, tôi nghe nói cậu là lãnh đạo cao cấp, không biết là cậu làm ở lĩnh vực nào nha?

Lý Phi Vân vui cười hỏi lại.

- Tôi là tổng thanh tra của công ty thiết kế.

Bạch Phỉ trả lời.

Hắn cảm giác được Lý Phi Vân tới không có ý tốt, cũng cẩn thận đề phòng.

- Sao, tổng thanh tra cao cấp a, là lãnh đạo a, cuộc sống cũng khá giả nha!

Giọng nói của Lý Phi Vân vang vọng, cười nói.

- Tôi nghe nói cậu tại trong đám người nhà họ Bạch, làm ăn được nhất, xin hỏi chức vụ cao cấp tổng thanh tra của cậu là đến từ công ty lớn nào? Nói ra, để cho chúng ta nghe một chút, có lẽ, chúng ta còn có thể đàm phán vấn đề hợp tác chút nha!

Lời của Lý Phi Vân khiến sắc mặt Bạch Phỉ có chút mất tự nhiên, thậm chí có một chút chật vật.

Hắn thì tính là tổng thanh tra cao cấp gì, hắn chỉ làm ở một công ty thiết kế hơi có quy mô một tí thôi, làm một cái tổng thanh tra trên danh nghĩa, kì thực chỉ là một quản lý, một tháng hai ba mươi ngàn, cái này nếu nói ở trong nhà thì có thể khoe một phen.

Nhưng là tại nhà họ Lý thì nó thật sự không đáng chú ý!

Bạch Phỉ không phải là không có hiểu được, người Lý gia giỏi về làm ăn, người trong cùng thế hệ mới xuất hiện lớp lớp, không phải nói như Lý Phi Thiên gần như yêu nghiệt, cùng con trai thư ký thị trưởng gọi bạn gọi bè. Vẻn vẹn chỉ là Lý Phi Vân ở trước mắt đây, thì độc lập kinh doanh một công ty nhỏ, quy mô của nó cũng không thua công ty mà mình đang làm!

Không so được a!

Người Lý gia có tài nguyên kinh thương vô số, giao thiệp rộng rãi. Còn người trong nhà mình muốn tìm một phần công việc tốt đều phải tự thân đi kiếm!

- Anh Phi Vân nói đùa, công ty của em chỉ là một nhà công ty nhỏ thôi, còn không thuộc chung một thành phố với các quả thực là không có thể hợp tác a.

Bạch Phỉ nhịn không được thấp giọng nói, giọng nói không hề lớn.

- Ha ha. Nếu không thì cậu đến chỗ này của tôi đi, tôi chính mình mở một công ty nhỏ, quy mô không lớn, cũng chỉ chừng một trăm người, nếu cậu đến tôi cho cậu làm phó tổng, cho thêm cậu tiền lương.

Lý Phi Vân cười to.

Những người cùng thế hệ nhà họ Lý đang vây quanh, cười một tiếng.

- Tới đi, anh Phi Vân của chúng ta là một ông chủ tốt.

- Đúng vậy a, cậu đến bên này đi làm, kiếm tiền càng nhiều, cũng coi như là sự giúp đỡ của chúng ta đối với các người.

Lại có một cô gái tuổi không lớn lắm ở Lý gia lộ ra vẻ khó hiểu đặt câu hỏi.

- Không phải nói là anh Bạch Phỉ tại Bạch gia là làm ăn tốt nhất à, làm sao mới chỉ là một cái tổng thanh tra. Ai, gia tộc các người nhiều năm như vậy, mà không có xuất hiện một vị nhân vật lợi hại sao? Chúng ta bên này, muốn nói chính mình là phó tổng cũng nói không ra tiếng. Càng đừng nói là tổng thanh tra, thực sự rất mất mặt nha.

Bị trào phúng một phen như vậy, khiến động tác của Bạch Phỉ cứng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bên kia, các trưởng bối Bạch gia, Lý gia tự nhiên nghe được rõ ràng, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

Ngay cả vợ chồng Bạch Minh Hành, Lý Thu Vân cũng nhíu chặt mày.

Coi như là trẻ con, có thể cũng đã hai ba mươi tuổi, một trò đùa không thích hợp như thế cũng có thể nói ra được sao?

Nhưng mà sự chế giễu của đối phương hết lần này tới lần khác lại là sự thật!

Bạch Phỉ trong thế hệ trẻ tuổi của Bạch gia, đã coi như là nhân tài kiệt xuất, mà ở chỗ này căn bản là không có chỗ xếp hạng!

Bản thân Bạch Phỉ cũng có cảm giác khuất nhục, nhịn không được nắm chặt nắm đấm.

Bạch Nhiên ở một bên, càng là có chút phẫn nộ.

- Tổng thanh tra thì thế nào! Anh Phi Vân, ông chủ công ty của anh ở công ty của chúng tôi, sợ ngay cả cái tổng thanh tra —— Cũng làm không được!

Bỗng nhiên một thanh âm truyền đến.

Đám người nhìn sang, chỉ thấy Bạch Tiểu Thăng ngạo nghễ mà ngồi, bắt chéo chân cao cao, khinh miệt nhìn Lý Phi Vân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận