Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 539: Chu thiếu gia Chu Bình



Những lời này của Lý Phi Yên làm cho người Lý gia mừng rỡ.

Thậm chí quên đi việc Bạch Tiểu Thăng là phó tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, việc đã làm cho bọn họ rung động cùng "mây đen bao phủ".

Phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh thì ngon lắm sao?

Anh trai Lý Phi Thiên của bọn hắn, chính là tổng giám đốc của công ty quản lý tài chính Thiên Phúc!

Năm nay, công ty quản lý tài chính Thiên Phúc là một công ty tham gia vào việc bình chọn cho công ty gương mẫu ở Thiên Thanh.

Ai cũng nói việc này đang phát triển rất tốt! Nếu mà có thể lấy được danh hiệu gương mẫu, sẽ không thua kém gì với truyền thông Trung Kinh.

Tuy nhiên hai vị trí lại khác nhau hoàn toàn, một người là tổng giám đốc, còn người kia chỉ là phó tổng giám đốc.

Sự khác biệt về hai chức vị, khiến người Lý gia đột nhiên mỉm cười, nghĩ rằng ít nhất về chức vị, họ có thể đè chết tên Bạch Tiểu Thăng khốn nạn kia.

- Thật đúng là trùng hợp, cậu có thể viết một cuốn tiểu thuyết rồi đó!

Sau khi bày tỏ cảm xúc của mình, Bạch Tiểu Thăng ra lệnh cho Hồng Liên tra tư liệu tin tức về công ty tài chính Thiên Phúc.

Ở trong nước, các công ty bảo hiểm được chia làm hai loại chính - công ty bảo hiểm nhân thọ và công ty bảo hiểm tài chính.

Theo quy định của luật bảo hiểm, cả hai phải phân ra hoạt động độc lập, do đó một số công ty bảo hiểm đã thành lập tập đoàn công ty, bao gồm công ty bảo hiểm nhân thọ với công ty bảo hiểm tài chính.

Quản lý tài chính Thiên Phúc này chỉ là một công ty bảo hiểm tài chính với số vốn đăng ký là 1,5 tỷ nhân dân tệ với hình thức đầu tư cổ phần.

Hồng Liên tìm thấy được rất nhiều tin tức, Bạch Tiểu Thăng đọc lướt qua và đọc những tin tức cậu thấy thú vị. Đột nhiên, cậu thấy được sự thay đổi về các nhà đầu tư của công ty, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ban đầu thì có đủ loại họ, nhưng sau đó ngày càng nhiều người là họ Lý, nếu không phải họ Lý, thì cũng là họ hàng với Lý gia.

Đây mà gọi là công ty kinh doanh với hình thức đầu tư cổ phần sao, đây hoàn toàn là công ty tư nhân.

- Anh trai Lý Phi Thiên của tôi là một người đã quản lý một công ty lớn, hết thảy mọi thứ đều là anh làm chủ, cũng không phải một tên phó tổng như cậu có thể làm được.

Lý Phi Yên thự hào nói

Bạch Nhiên thì cảm thấy không phục, muốn đấu võ mồm một phen.

Đột nhiên bên ngoài có người kêu lên

- Anh Lý Phi Yên tới rồi.

Tiếp theo là một giọng nói khác

- Chu thiếu gia Chu Bình cũng tới!

Hai tiếng la hét khiến mọi người ở đây quay người hướng ra cửa.

Đôi mắt của người Lý gia bỗng nhiên sáng lên, trông họ rất hào hứng.

Ngay cả người đang trò chuyện cùng với mấy người Bạch Minh Hành cũng không nhịn được nhìn sang.

- Chu Bình có đến hơi sớm không?

- Không phải là ngày mai cậu ta mới tới sao?

- Chu thiếu là bạn tốt với Lý Phi Thiên, không có gì phải ngạc nhiên khi hôm nay cậu ta đến. Đi ra bên ngoài chào đón họ thôi.

Người nhà của ba gia đình chú bác cô gì ở Lý gia, kìm lòng không được nói ra

Chu Bình tới đây, bọn hắn phải đi hết ra ngoài chào đón mới phù hợp, trận thế còn to lớn gấp mấy lần khi họ chào đón Bạch gia.

Nên biết được Lý Phượng Quan tới cũng không được chào đón như vậy.

Những người trẻ tuổi của Lý gia đang nói chuyện đứng đầu là Lý Phi Vân với Lý Phi Yến cũng hoan hô một tiếng sau đó chạy ra ngoài. Tiếp đó trưởng bối Lý gia cũng đi theo sau.

Người Bạch gia đột nhiên cảm thấy có chút mất tự nhiên.

- Nhị đệ, ngươi nói chúng ta có nên đi theo họ không?

Chú cả của Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn ra bên ngoài, sau đó hỏi Bạch Minh Hành.

- Đây là chuyện của Lý gia. Khách đến thăm Lý gia, có liên quan tới chúng ta sao.

Bạch Minh Hành vẫn ngồi im, mặt không biểu lộ điều gì, giọng nói chậm rãi.

Ngoại trừ Lý Phượng Quan, người không muốn đến Lý gia nhất là Bạch Minh Hành.

Tuy nhiên điều này không có nghĩa là ông không chửi thầm Lý gia.

Tuy cả đời Bạch Minh Hành sống rất ngay thẳng, chính trực, gặp chuyện gì cũng không để ý, nhưng ông không bao giờ hạ mình đi làm tiểu nhân.

Tích cách của Bạch Tiểu Thăng bị ảnh hưởng khá nhiều bởi ba của mình.

Chú cả của Bạch Tiểu Thăng do dự nhìn những người khác, nhưng cuối cùng ông vẫn làm theo Bạch Minh Hành.

Chu thiếu gia Chu Bình, coi như là con trai của thư ký thị trưởng, mà thị trưởng này lại không ở Trung Kinh, chúng ta cần gì phải quan tâm hắn, mất công bị người Lý gia cười nhạo.

Chú Ba, cô Ba, chú Tư, cô Tư của Bạch Tiểu Thăng có một chút bối rối, nhưng thấy anh cả không nhúc nhích, bọn hắn cũng đành phải ngồi im.

Ở đối diện, Bạch Tiểu Thăng cũng ngồi im như một ngọn núi.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên hai người đi về hai bên của Bạch Tiểu Thăng, ngồi xuống ghế sofa, tựa hồ lấy Bạch Tiểu Thăng làm chủ.

Người Lý gia ầm ầm ra ngoài, lát sau họ đi vào với hai người thanh niên đi ở giữa.

Sau một lát chen chúc hai người vào cửa.

Người bên trái thì cao lớn, ít nhất cũng mét tám, dáng người cân đối và mạnh mẽ, mắt nhìn về phía trước, trông rất đẹp trai.

Người bên phải thì thấp hơn, nhưng cũng cao tầm mét bảy lăm, dáng người hơi gầy, mặt mũi nhìn hơi bình thường, nhưng mà con mắt lại mang vẻ trí thức, mang một cặp kính vàng.

- Lần này là sinh nhật của ông nội tôi, có người đã tặng cho ông tôi một bộ đá trắng núi ông, lát nữa mong Chu thiếu gia có thể đến nhận xét một phen.

Người bên trái cười nói với người mang mắt kính vàng bên cạnh.

- Điều này không có vấn đề gì. Tôi cũng muốn thưởng thức một chút.

Người mang mắt kính vàng cười nói.

Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ nhìn bọn hắn một chút, người bên trái khí thế mạnh mẽ, mang theo một khí tức của nhà kinh doanh. Chắc người này là Lý Phi Thiên, người mà Lý Phi Yến nói đây là một người anh đầy bản lĩnh của bọn hắn, là tổng giám đốc của công ty Thiên Phúc- Lý Phi Thiên.

Lý Phi Thiên này, nhìn sơ cũng có vài phần khí thế.

Người bên phải, chắc là người được mọi người đồn đại, con trai của thư ký thị trưởng, người chuyên giám định đồ cổ,mặc dù trẻ tuổi, nhưng con mắt của hắn lại rất sắc bén, giống như đã được rèn luyện sau nhiều lần xem xét đồ cổ.

- Lý thúc, con chỉ là một đứa con cháu, lại để thúc phải ra tận cửa đón, thúc làm con xấu hổ quá!

Chu Bình áy náy nói với những vị trưởng bối Lý gia, tên này nhìn qua rất lịch sự.

Cậu nghĩ rằng đó là một tên phú nhị đại, nhưng không ngờ lại khác xa như vậy.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Trong miệng Lý Phi Thiên, Chu Bình nhắc đến đá trắng núi ông, đá trắng lão nhân, chỉ là Tề Bạch Thạch, một bộ Tề Bạch Thạch có giá trị không nhỏ, người này cũng chơi sang gớm!

So với thứ đồ đó, thì lễ vật bọn họ đem đến cũng chẳng khác gì rác rưởi.

Tuy nhiên Bạch Tiểu Thăng cũng không cảm thấy gì, sớm biết Lý gia là bộ dáng này, chắc cậu cũng không mua bộ ấm trà kia, tùy ý mua đôi dép lào tặng cũng được.

Lý Phi Thiên đi tới, vừa nhìn vào, liền thấy được người của Bạch gia, lúc nhỏ hắn cũng đến Bạch gia, tự nhiên biết được, nhưng vừa nhìn qua hắn lại phớt lờ làm bộ không quen. Nhưng khi quay mặt, hắn lại thấy được một người trẻ tuổi đang ngồi ở trên ghế sofa, bên cạnh hắn còn có một người nam và một người nữ ngồi cạnh.

Thấy bọn hắn bước vào cũng không thèm nhìn, cũng chẳng đứng dậy chào đón, đúng là kiêu ngạo.

Lý Phi Thiên không nhịn được nhíu nhíu mày.

- Người kia là ai?

Lý Phi Thiên chỉ Bạch Tiểu Thăng.

- Hắn là người của Bạch gia Bạch Tiểu Thăng!

Lý Phi Vân không quên đổ dầu vào lửa,

- Vừa rồi, hắn còn nói bứa tranh treo tường Thu Phong Sơn Thủy Đồ là giả.

- Đúng là đồ nhà quê.

Lý Phi Thiên khinh thường nói.

Trong ánh mắt Chu Bình lại lóe lên ánh sáng.

- Treo một thứ đồ giả ở phòng chính, nhưng lại không biết, cũng chẳng biết ai mới là đồ nhà quê.

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh một tiếng.

Dưới ánh mắt của mọi người, cậu cũng chẳng thèm nể mặt mũi Lý Phi Thiên.

Lý Phi Thiên đột nhiên cau mày.

Lý gia, chưa tới lượt một tên Bạch gia quê mùa lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận