Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 540: Tôi đến kiểm tra cậu một chút



Lý Phi Thiên nhíu mày, cất bước đi đến trước người Bạch Tiểu Thăng, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Bạch Tiểu Thăng nhếch hai chân lên rồi bắt chéo vào nhau, hai tay cũng phối hợp bưng lên một ly trà, không chút nào thèm để ý đến Lý Phi Thiên.

Thái độ ngạo nghễ này của hắn còn hơn Lý Phi Thiên không chỉ gấp mười lần!

Ba vị biểu thúc cùng ba vị biểu thẩm nhà họ Lý cũng nhíu mày trừng mắt, rất không hài lòng nhìn sang Bạch Tiểu Thăng, ở bên cạnh cũng có rất nhiều người đều muốn phát ra một tiếng quát lớn.

- Đây là nhà họ Lý chứ không phải là nhà các người, không có chỗ cho cậu làm càn!

Lý Phi Thiên nói bằng giọng nói lạnh lẽo.

- Nhà họ Lý.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng,

- Xương cốt cả người ông cậu Lý Văn Tôn vẫn còn rất tốt, ba vị biểu thúc cũng có thể làm chủ, từ khi nào lại đến lượt anh có thể đứng ngang hàng, ở trước mặt mọi người răn dạy khách? Đây chả lẽ là gia giáo của nhà họ Lý sao? !

Bạch Tiểu Thăng nói không nhanh không chậm, từng chữ nói ra rõ ràng hữu lực!

Sắc mặt Lý Phi Thiên đột nhiên thay đổi, sau đó cả người giống như bị nghẹn, á khẩu không trả lời được.

Người của nhà họ Lý đều rất tức giận, nhưng lại không thể nói gì.

Ba vị biểu thúc, biểu thẩm nhà họ Lý vốn muốn đi lên quát lớn nhưng mà thấy người của nhà họ Bạch ở bên kia đều đang nhìn sang, giờ nếu mấy người bên mình lại đi bắt nạt một người trẻ tuổi thì hơi có chút mất mặt!

Còn nữa, miệng lưỡi của tên tiểu tử này rất bén nhọn, nếu mà lại lấy Lý Văn Tôn để nói thì ai đi lên cũng là tự tìm phiền phức.

Một tới hai đi, người nhà họ Lý vậy mà không có ai nói câu nào.

- Còn nữa, tôi làm càn sao?

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt sang bức Thu Phong Sơn Thủy Đồ kia,

- Hay là anh cảm thấy nếu người khác biết nó không phải thật thì sẽ mất mặt!

- Cậu!

Vẻ mặt của Lý Phi Thiên đầy giận dữ, nhưng lại bị người khác kéo lại.

Chính là vị thiếu gia Chu Bình Chu kia.

- Phi Thiên, anh có thể để cho tôi nói hai câu không.

Chu Bình nâng kính mắt, khách khí nói.

Nhìn thấy là hắn, Lý Phi Thiên liền kiềm nén lửa giận của mình lại, gật gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút rồi mới lui sang đến bên cạnh.

- Không biết vị huynh đệ kia đối bức họa này, có cao kiến gì.

Chu Bình hỏi một cách khá lịch sự.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu liếc hắn một cái, vẻ mặt có chút hòa hoãn.

Lúc nghe Lý Phi Vân nói qua về người này, Bạch Tiểu Thăng từng cố ý cho Hồng Liên tra một chút.

Chu Bình này có cha là Chu Nhất Phát, người này cũng coi như lăn lội lâu năm trong quan trường, mặc dù chỉ là cấp phó xử nhưng mà từng làm liên tục dưới thời kỳ của ba vị thị trưởng, càng là đệ nhất thư ký của vị thị trưởng tại nhiệm năm nay, dạng người này có thể xưng là cây thường thanh.

Chu Bình, cũng coi như quan nhị đại (*).

(*) Quan đời thứ hai

Nhưng mà, nếu như hắn chỉ là con của thư ký thị trưởng thì còn không đủ để Bạch Tiểu Thăng phải nhìn thẳng vào. Dù sao Bạch Tiểu Thăng hiện giờ đã tiếp xúc đến cấp độ thị trưởng, bộ trưởng.

Khiến Bạch Tiểu Thăng cảm thấy hứng thú là Chu Bình này dựa vào năng lực của mình, tạo ra một chút thanh danh tại Giang Đô, thậm chí còn phát biểu trong mấy bài báo liên quan tới phương diện giám thưởng văn vật, ở chuyện này cũng đã nhận được rất nhiều sự tán thành.

Đồng thời, Chu Bình còn kinh doanh một công ty đồ cổ cũng rất có quy mô.

Bạch Tiểu Thăng từng được chứng kiến những con cháu nhà giàu ăn chơi như Doãn Đông Lôi, Trương Tuyên, Tưởng Phi Phàm, bây giờ lại được chứng kiến một nhân vật không giống mấy người kia thì tất nhiên sẽ nổi lên hứng thú.

- Vừa nãy tôi đã nói rồi, nếu không bây giờ để anh ta nói cho anh nghe đi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào Lý Phi Vân rồi nói.

Lý Phi Vân đi tới, nhỏ giọng đem những điều mà Bạch Tiểu Thăng nói kể lại cho Chu Bình cùng Lý Phi Thiên.

Hai người Chu Lý liếc nhau một cái.

Trong ánh mắt của Lý Phi Thiên ẩn ẩn có một tia biến hóa.

Mặc dù rất nhỏ bé nhưng vẫn bị Bạch Tiểu Thăng nhạy bén bắt được.

Chẳng lẽ Lý Phi Thiên đã sớm biết được bức họa này là hàng giả sao? Bạch Tiểu Thăng trong lòng hơi động.

Bằng vào kiến thức của Chu Bình, nếu đã giám thưởng qua thì chắc chắn không có khả năng không nhìn ra được chút manh mối nào.

Bạch Tiểu Thăng suy đoán không sai.

Bức tranh này là do Lý Phi Thiên mua lại để chúc thọ ông của mình, Lý Văn Tôn là loại người yêu thích nhưng mà cũng không hiểu biết nhiều.

Sau đó Chu Bình đã giám thưởng qua, tuy không nói ra công khai nhưng mà sau lưng vẫn nói chi tiết cho Lý Phi Thiên biết.

Lý Phi Thiên lúc đó rất tức giận, nhưng lại che giấu chuyện này đi.

Dù sao bức tranh này chợt nhìn thì cũng không khác với bản gốc lắm, nên cũng không cần vạch trần làm gì.

Chuyện này, trên dưới nhà họ Lý không có một ai biết rõ.

Chỉ là hắn không nghĩ tới tên tiểu tử họ Bạch này lại phơi bày ra.

Lý Phi Thiên cảm nhận được ánh mắt bốn phía xung quanh tập chung về mình, lập tức có chút tức giận.

Dù đúng là giả, nhưng cũng không thể thừa nhận!

Đặc biệt là không thể thừa nhận ở trước mặt người nhà họ Bạch!

Không chỉ là tiền tài, mà đây là mặt mũi!

Ánh mắt của Lý Phi Thiên nhìn Chu Bình đầy ẩn ý.

Chu Bình sau khi thấy thì vẻ mặt không thay đổi, chớp chớp mắt.

Thứ nhất hai bên là bạn bè, thứ hai công ty của hai người có rất nhiều chuyện hợp tác. Nên chuyện lần này nhất định phải giúp!

- Bạch tiên sinh nói là giả, nhưng tôi lại nói là thật!

Chu Bình nhìn Bạch Tiểu Thăng sau đó nói ra một cách khẳng định.

Người nhà họ Lý vây quanh thở dài ra một hơi, sau đó cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lời nói của chuyên gia so với lời của tên họ Bạch này thì đáng tin hơn nhiều!

Bạch Tiểu Thăng cười cười, hắn có thấy cử động vừa rồi của Lý Phi Thiên cùng Chu Bình.

Người sống một đời, trên phương diện xử sự làm người, có đôi khi mở mắt liền phải nói những lời bịa đặt, tất cả đều là do chữ lợi.

- Nếu anh và tôi đã có tranh luận, thế cũng không sao, bây giờ vừa vặn mượn bức tranh này, chúng ta tiện thể phổ cập kiến thức khoa học cho mọi người đi?

Bạch Tiểu Thăng cười,

- Nghe nói anh là cao thủ ở nơi này, vậy thì để tôi kiểm tra anh một chút nhé!

Một câu này của Bạch Tiểu Thăng làm cho mọi người xôn xao.

Cậu ta lại muốn kiểm tra Chu Bình?

Ngay cả Lý Phi Thiên đều có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

- Cái tên họ Bạch này bị điên rồi sao!

- Cậu ta có biết Chu thiếu là ai không, vậy mà lại muốn kiểm tra?

- Không biết trời cao đất rộng, tự rước lấy nhục!

Đám người không nhịn được nhao nhao lên tiếng.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên ẩn ẩn có chút lo sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Một bên khác.

Bạch Minh Hành đứng người dậy cất bước đi tới, Lý Thu Vân theo ở phía sau.

Những người khác của nhà họ Bạch cũng theo sau.

- Anh họ, đứa con trai này của anh đúng là không phải bình thường, lại muốn kiểm tra đại sư giám thưởng văn vật nổi tiếng gần xa của thành phố Thiên Thanh chúng tôi!

Tam biểu thúc của nhà họ Lý nhìn Bạch Minh Hành, khẽ cười một tiếng.

- Có phải vậy không, tôi ngược lại muốn nhìn một chút.

Bạch Minh Hành cười nhạt nói.

Con trai của mình ra sao thì trong lòng hắn biết rõ, Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể là người không biết trời cao đất rộng chứ, với lại chuyện ăn thiệt thòi thì đó cũng là người khác chứ không phải con hắn.

Kỳ thật Bạch Minh Hành đối nhà họ Lý cũng có chút oán khí, ở đây có nhiều người như vậy lại đều đứng chờ con trai mình trở thành trò cười.

Con trai, đừng khách khí! Cha thay con áp trận!

Bạch Minh Hành nói thầm trong lòng.

- Cậu muốn kiểm tra tôi? Được, mời ra đề đi!

Lông mày của Chu Bình nhăn lại, sau đó lập tức cười.

Hắn cũng có sự kiêu ngạo thuộc về chính mình, làm sao lại có thể không dám ứng chiến trước mặt mọi người chứ!

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, chỉ vào bức Thu Phong Sơn Thủy Đồ kia.

- Đây là một bức tranh sơn thủy truyền thống, quốc hoạ chúng ta coi trọng ý vị, cảnh giới, nhưng mà đó là những đồ vật huyền diệu khó giải thích, mỗi người có cảm ngộ khác biệt, dù nói ba ngày ba đêm cũng không thể thuyết phục được đối phương, thế nên chúng ta liền nói về phương diện kỹ thuật đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Xin hỏi, câu thơ trên tranh này như thế nào?

Chu Bình nhìn thoáng qua, sau đó nhàn nhạt cười nói,

- Thơ là hồn, họa là cốt của bức tranh. Nếu chúng hợp nhau thì càng tăng thêm sức mạnh!

- Tranh này là tranh năm nào, thơ này là thơ năm nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi tiếp.

- Từ hình tượng chỉnh thể cùng kỹ pháp mà xem thì giống của Tạ Tấn thuộc thời nhà Minh. Thơ làm về hoa cỏ nhưng lại ẩn chứa người ở bên trong, rừng lạnh không thấy ánh mặt trời thì có vẻ giống như Lưu Trường Khanh thời Đường, tuy nhiên phong cách lại thiên về triều minh hơn.

Chu Bình tràn đầy tự tin,

- Hai bên xác minh lẫn nhau, bức họa này ở trung kỳ của triều Minh! Mặc dù không có kí tên, nhưng vô luận từ kết cấu hay vẫn là họa bút, đều có thể xưng tác phẩm xuất sắc!

- Hay!

Bọn người Lý Phi Vân nghe thấy lời bình nước chảy mây trôi của Chu Bình thì không nhịn được phải kêu một tiếng hay.

Chu Bình cũng có chút đắc ý.

Nhưng hắn lại không đoán được, Bạch Tiểu Thăng đầy tiếc nuối lắc đầu, nhẹ giọng hỏi.

- Thế nước mực kia thuộc năm nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận