Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 541: Vậy cậu tới chỉ bảo xem!



Mực là năm nào? Chu Bình sững sờ, có chút không hiểu.

Hắn là người học giám định đồ cổ, xem tranh nhìn ý nghĩa, cấu trúc, kỹ pháp1, xem thời đại của giấy. Coi thơ nhìn nội dung, bút pháp, lạc khoản2 có thể phân biệt rõ đến triều đại nhà Thanh, các kỹ pháp, các phong cách, hiểu nhiều không kể xiết, có thể gọi là học rộng tài cao, trong bụng rất có trí thức.

Nhưng mà hắn thật đúng là không có nghiên cứu qua mực. . .

1/ kỹ pháp: kỹ xảo và phương pháp.

2/ lạc khoản: phần đề tên ghi trên bức vẽ.

- Cái này có khác biệt sao!

Chu Bình nhịn không được hỏi.

- Cậu đúng là người ngoài nghề!

Bạch Tiểu Thăng từ đáy lòng thở dài.

Một câu, mọi người xôn xao.

Nói Chu Bình là người ngoài nghề? Tên này, cuối cùng lại kéo theo oán hận!

Còn có, mực không phải là màu đen sao, ngày dài tháng rộng, không phải đều như thế à, còn có thể dùng mắt thường phân biệt rõ sao, cho rằng mình là dụng cụ phân tích nguyên tố hóa học a.

Cái này không phải hung hăng quấy rối sao!

- Tôi chưa nghe nói qua, giám định bức tranh còn muốn phân biệt mực!

- Đơn giản liền là nói bậy bạ!

- Tên này, rốt cuộc có biết hay không a!

Đám người xôn xao, ngay cả mấy vị trưởng bối của Lý gia cũng cười lắc đầu, người của Bạch gia lập tức có mấy phần xấu hổ.

Bạch Minh Hành vẻ mặt không thay đổi, nhìn chăm chú con trai của mình.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên ngồi ở ghế sô pha, từ đầu đến cuối đều không có đứng dậy, đối với chỉ trích của đám người, khuôn mặt vẫn như cũ không đổi.

Cậu mặc dù không phân tích nguyên tố hóa học được, nhưng Hồng Liên có thể từ ánh sáng trên bức tranh, liền có thể phân tích được loại quang phổ của mực, cùng các triều đại so sánh, kiểm tra tin tức, vậy đơn giản dễ như trở bàn tay.

Bạch Tiểu Thăng, lã vọng buông cần*.

*: Điển tích “Câu cá chờ thời” của Khương Thái Công là một câu chuyện về đức tính kiên nhẫn của người làm việc lớn,

- Đời Minh chế tạo mực, có 4 nhà lớn, Trình Đại Ước, Phương Vu Lỗ, La Tiểu Hoa, Thiệu Cách Chi. Trình Đại Ước chế tạo mực tìm cách kéo dài, không câu nệ phương pháp như nhà Trần mà họ coi trọng cách điều chế dùng tài liệu. Minh Mạt là một trong bốn thư gia lớn. Hình đồng có khen mực của họ Trình là 'Kiên định mà có ánh sáng, đen mà có thể nhuận, liếm bút không nhựa cây, viết vào giấy không choáng . Tranh này dùng thì là mực của họ Trình.

- Cái này không đúng, giấy chứng nhận tranh này rõ ràng là triều đại nhà Minh!

Chu Bình sau khi chấn động về việc Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ các loại mực, lập tức cười lạnh.

Bạch Tiểu Thăng cố làm ra vẻ bí ẩn, còn không phải cho hắn giám định bằng thêm một số xác minh.

- Không sai, ngươi chính mình cũng thừa nhận!

Lý Phi Thiên cười nói.

- Không vội, hãy nghe tôi nói hết lại kích động.

Bạch Tiểu Thăng không vội không chậm nhìn Lý Phi Thiên một chút, cười khẽ nói.

Lý Phi Thiên hừ một tiếng.

- Đời nhà Thanh chế tạo mực có bốn nhà lớn Tào Tố Công, Uông Tiết Am, Uông Cận Thánh, Hồ Khai Văn, thơ sử dụng mực, liền là Tào Tố Công tác phẩm mực đắc ý Tử ngọc ánh sáng.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Tranh vẽ là mực nhà Minh, Thơ là mực nhà Thanh.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

- Thiên Thanh cũng có nhà hiểu về mực, không tin có thể gọi tới xem xét.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Hoặc là đi kiểm tra, tôi đã dám nói như thế, tất nhiên có niềm tin!

Bạch Tiểu Thăng rõ ràng, không sợ nghiệm chứng.

Đám người im miệng không nói, đã nói như vậy, mọi người không tin cũng phải tin!

- Coi như vậy đi, thì tính sao, tranh truyền từ nhà Minh đến nhà Thanh, lại từ người đời sau viết thơ, không thể chứng minh được tranh này có vấn đề!

Lý Phi Thiên lớn tiếng nói.

- Không sai!

- Đúng rồi.

Đám người đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng cười không nói, mắt nhìn Chu Bình.

Chu Bình nhìn chăm chú bức tranh kia, bỗng nhiên cười khổ, nhìn Lý Phi Thiên lắc đầu.

- Lần này là tôi không đúng, tôi nhìn sai!

Chu Bình bỗng nhiên nói.

Chu Bình vậy mà nhận sai!

Lý Phi Thiên mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi,

- Chu thiếu, lời nói này của cậu là thế nào, hắn còn không có chứng minh rõ ràng tranh này có vấn đề. . .

Lý Phi Thiên, nói không được nữa.

Chu Bình đưa tay chỉ bức tranh, hấp dẫn ánh mắt của hắn, Lý Phi Thiên thấy rõ về sau cũng trợn tròn mắt.

Thơ cùng tranh có chồng lên.

Tranh đè thơ.

Nguyên lai, Chu Bình giải thích là viết thơ vẽ tranh là một cái "Đầu đề" tranh sơn thủy. . .

Hiện tại xem ra, toàn sai.

- Thơ nhà Thanh, bị tranh nhà Minh đè ở phía dưới, bức tranh này nó còn có thể đáng giá tiền sao.

Bạch Tiểu Thăng trịnh trọng nói.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên nhịn không được cười ra tiếng.

Người của Lý gia, ai cũng trợn mắt há mồm.

Ngay cả mấy vị chú, thím của Bạch Tiểu Thăng cũng không còn gì để nói, người của Bạch gia ngược lại vui mừng.

Bạch Minh Hành nhếch lên một vòng cười, tâm trạng tốt lên.

- Kỳ thật tranh là thật, thơ cũng là thật, đơn giản là nguyên bản để lộ hai phần, người chế tạo cảm giác phần thứ hai tranh vẽ vần thơ cùng một chỗ, giá trị sẽ cao, cho nên liền ghép lại, nào có thể đoán được vẽ rắn thêm chân*! Bất quá lấy ra treo ở chính giữa đường, cho người ta nhìn cũng không tệ lắm.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

*vẽ rắn thêm chân: làm việc vô ích

- Ngươi!

Lý Phi Thiên tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Hắn chưa hề nghĩ tới, trình độ của Bạch Tiểu Thăng tại phương diện đồ cổ lại uyên bác đến như thế, tư duy càng là giảo quyệt, từng bước một dụ dỗ khiến cho bọn hắn mất mặt trước mặt mọi người!

- Tất cả giải tán đi, tản đi đi!

Chú hai của Lý gia đúng lúc lên tiếng, đem người vây xem đưa đi, đưa người của Bạch gia đi đến một gian phòng khác ngồi.

Nhà trên có Bạch Tiểu Thăng còn ở đó nữa nói không chừng lại gây loạn.

Đám người Bạch Minh Hành cũng không nói gì, trực tiếp rời đi.

Bất quá trong mắt người của Bạch gia, cũng ẩn ẩn có hai điểm sảng khoái.

- Vị Bạch huynh đệ, cậu tựa hồ đối với đồ cổ rất có kiến giải, chúng ta đến giao lưu trao đổi một chút, như thế nào?

Chu Bình đến gần một chút, mỉm cười, đưa tay tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt cười một tiếng cũng đứng lên nắm lấy sau đó dùng tay làm dấu mời,

- Được, mời ngồi!

Vị Chu Bình Chu thiếu, trước mặt mọi người mất đi mặt mũi, vẫn không kiêu không gấp, chịu ngồi xuống cùng người làm tổn thương mặt mũi của mình trò chuyện một chút.

Chỉ riêng phần bình tĩnh này, Bạch Tiểu Thăng liền có mấy phần khen ngợi.

Xem ra bên trong những cái "thế hệ sau" kia, cũng có một ít nhân vật tài giỏi.

Chú hai của Lý gia nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng một chút, dẫn người ly khai.

Lý Phi Thiên mặt trầm xuống, âm thầm liếc Bạch Tiểu Thăng một chút sau đó cũng quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thăng cùng Chu Bình ngồi đối diện nhau, hai người đều là mặt mỉm cười.

- Tôi ưa thích đồ cổ, thuở nhỏ tìm tòi, nghiên cứu hai mươi năm, không biết rõ Bạch huynh đệ tiếp xúc bao lâu.

Chu Bình cười nói.

- Không lâu.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai.

Hắn muốn nói vừa nãy mình cũng không biết, nếu mà nói như vậy vị Chu thiếu này có bị điên luôn không.

Không phải tôi mạnh bao nhiêu là do cậu không có Hồng Liên hỗ trợ, Bạch Tiểu Thăng trong lòng trêu ghẹo nói.

- Bạch huynh đệ quá khiêm tốn, không lâu mà có thể uyên bác như thế? Vậy tôi ngược lại phải xem thử xem!

Ánh mắt Chu Bình chớp lên, sau đó cười một tiếng,

- Tôi ở chỗ này còn có mấy cái vấn đề nhỏ, cũng muốn xin cậu chỉ bảo một ít.

- Sao? Vậy cậu hỏi đi!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Chu Bình chau mày chút ít, chính mình khiêm tốn, vị họ Bạch cùng trang lứa này ngược lại rất không khiêm tốn!

Vậy tôi ngược lại muốn xem bên trong bụng của cậu, có bao nhiêu trí thức!

Chu Bình âm thầm hừ lạnh một tiếng, nụ cười trên mặt lại không giảm.

. . .

Lý Phi Thiên đi qua chào hỏi ông và bà của mình, thuận tiện thấy Lý Phượng Quan.

Lúc đi ra, hắn kinh ngạc nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng ngồi bên kia lại có một đám người xúm lại xung quanh.

Cái tên họ Bạch này, lại đang làm gì đây a!

Lý Phi Thiên lập tức phẫn nộ, bước tới.

Lý Phi Vân, Lý Phi Yến dẫn một đám người, thấp giọng nghị luận chỉ trỏ, thỉnh thoảng phát ra một loạt tiếng kinh ngạc.

Không giống là cãi nhau với họ Bạch a. . .

Lý Phi Thiên nghi ngờ, đi qua nhìn thấy tình hình bên trong, lập tức có chút không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Tiểu Thăng ở bên trong như là đang giảng bài, miệng lưỡi lưu loát. Hắn chính là đang giảng phương pháp phân biệt đồ sứ, bọn nhỏ Lý gia nghe đến như si như say.

Chu Bình còn khoa trương hơn, nâng điện thoại di động ghi âm lại, một bên nghe một bên viết trong cuốn sổ tay.

Giống như đang làm bút ký!

Tình huống là như thế nào vậy!

Lý Phi Thiên có chút bối rối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận