Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 543: Tin tức tốt mà Chu Bình mang đến



- Ngày mai mới là đại thọ của ông cậu, chúng tôi lại đến sớm hơn, chắc hẳn Lý gia lớn như vậy sẽ có chỗ cho chúng tôi ở chứ.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, cười hỏi Lý Phi Vân đang đứng bên cạnh.

- Có, có chứ.

Lý Phi Vân gật đầu không ngừng.

Bạch Tiểu Thăng thân là phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, hơn nữa vừa rồi lại thể hiện ra học thức không gì sánh kịp, đến mức ngay cả anh họ Lý Phi Thiên của mình cũng bị làm cho khó khăn. Sự cường hãn đó làm cho Lý Phi Vân cũng không nhịn được phải sinh lòng kính sợ đối với Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi hơi mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, sau đó lại nhìn Lý Phi Thiên.

- Cậu!

Lý Phi Thiên nhất thời chán nản.

Người ta không muốn trò chuyện nữa, thì hắn tự nhiên không thể ép buộc được.

Nhưng mà trong lòng hắn vẫn có cảm thấy rất khó chịu, vừa bại bởi Bạch Tiểu Thăng, hắn còn chưa cầm về mặt mũi đâu.

Chu Bình không đồng tình nhìn hắn một chút, đối với người bạn này của mình thì hắn rất hiểu rõ, nhưng cũng không có biện pháp gì để giúp cả.

- Cậu lại nghe tôi nói một vấn đề, chỉ một cái thôi, cũng không làm chậm trễ quá nhiều thời gian đâu, ba năm phút đồng hồ là được, chả nhẽ cũng không thể. . .

Lý Phi Thiên vẫn như cũ không cam lòng nói.

- Để lần sau đi!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng giống như đang an ủi trẻ con vậy.

Người ở bên ngoài cũng không nhịn được phải liếc sang.

Cửa phòng phát ra một tiếng "Kẽo kẹt", mở ra.

Lý Phượng Quan, Lý Văn Tôn, Dư Thanh Mai nối đuôi nhau đi ra, vẻ mặt của ba vị trưởng bối này coi như bình thản, không đến mức trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ, nhưng có vẻ cũng không tệ lắm.

- Phượng Quan, em ngồi xe đường dài vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, anh để bọn nhỏ dẫn em đi nghỉ ngơi nhé.

Vẻ mặt của Lý Văn Tôn đầy vẻ hiền lành nói, sau đó ngẩng đầu nhìn sang mấy người con cháu đứng ở bên kia, giơ tay khẽ vẫy,

- Phi Yến, đến đây, mang bà cô của con đi nghỉ ngơi.

- Vâng.

Lý Phi Yến nhu thuận gật đầu, sau đó đi qua.

Bạch Tiểu Thăng mang theo Bạch Phỉ, Bạch Nhiên cũng vội vàng đi theo.

Một bên khác, người Bạch gia cũng đi tới, đi cùng bà nội.

Lý Phi Thiên trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng theo đám người rời đi, sắc mặt thay đổi lúc xanh lúc trắng.

Nhưng mà sau đó, hắn bị Chu Bình kéo sang bên cạnh.

- Phi Thiên, vị thân thích này của anh rất ghê gớm đó, hiểu biết rất rộng, ngay cả tôi cũng mặc cảm không bằng.

Chu Bình cảm khái một tiếng.

- Anh cố ý chọc giận tôi sao!

Lý Phi Thiên hừ lạnh một tiếng.

- Đương nhiên không phải.

Chu Bình cười nói,

- Anh giờ đang quá nóng giận rồi, việc tìm về mặt mũi có thể bàn bạc kỹ hơn mà. Tôi lần này đến đây có mang theo một tin tức tốt đó.

Tin tức tốt? Lý Phi Thiên khẽ giật mình, có chút không hiểu.

- Ngày mai cha tôi tới tham gia thọ yến của Lý lão tiên sinh.

Chu Bình không nhanh không chậm nói.

- Anh nói, chú Chu Chu Nhất Phát của tôi muốn tới sao? !

Lý Phi Thiên kinh hãi, sau đó rất vui mừng.

Cha của Chu Bình là Chu Nhất Phát, thư ký của thị trưởng!

Trước đây, Lý Phi Thiên cũng đã tự mình đến mời, cũng nhờ bạn tốt Chu Bình hỏi qua, nhưng mà, thái độ của Chu Nhất Phát bên kia vẫn một mực là từ chối cho ý kiến.

Một mặt, hắn thân là thư ký của thị trưởng, công việc rất bận bịu, thời gian cũng ít, tham gia bất kỳ một hoạt động nào thì đó cũng đại biểu cho một loại thái độ, có rất nhiều ánh mắt ở bên đang nhìn chằm chằm vào.

Nếu có thể mời được hắn thì vị trí của Lý gia càng vững chắc hơn một chút.

Lý Phi Thiên rất vui vẻ, thậm chí quên đi sự không vui mà Bạch Tiểu Thăng mang tới.

- Còn nữa, cha tôi còn kéo tới một chút nhân vật có sức ảnh hưởng trong giới thương nghiệp từ các thành phố địa cấp khác, nhưng mà chuyện có thể thành hay không, thì phải xem bản sự của anh vào ngày mai rồi.

Chu Nhất Phát cường điệu nói.

Chu bí thư lại còn kéo tới một chút nhân vật có tiếng trong thương giới ở thành phố khác, còn có thể hợp tác?

Lý Phi Thiên sau khi chấn kinh thì quá vui mừng.

- Chu thiếu, tôi làm sao để có thể cảm tạ anh, cảm tạ chú Chu đây!

Lý Phi Thiên đang rất vui.

- Anh đó, giờ nên tập trung làm chút chuẩn bị đi, ngày mai nếu có thể cầm xuống những đại lão thương nghiệp kia mới tốt.

Chu Bình cười nói.

Lý Phi Thiên tranh thủ thời gian mang Chu Bình đi uống trà nghỉ ngơi, sau đó quay lại tìm ông nội Lý Văn Tôn để báo cáo tin tức tốt này.

Sự u ám mà người Bạch gia mang đến cho hắn bị quét sạch sành sanh.

Một bên khác.

Lý Phi Yến mang theo người của Bạch gia đi tiểu viện đằng sau, căn nhà của Lý gia là Tứ Hợp Viện, hai bên có bốn cái tiểu viện nhỏ, không gian lịch sự tao nhã, sạch sẽ gọn gàng.

Đúng là to lớn, xa xỉ!

Người Bạch gia không nhịn được có chút hâm mộ, nếu phải nói về tòa nhà lớn này của Lý gia, thì chỉ hai chữ: Tráng lệ!

Sau khi đi vào Viện Tử, bên trong có mấy người giúp việc trên mặt mang theo nụ cười tiến lên đón.

Lý Phi Yến nghiêm túc bàn giao một chút, sau đó xoay mặt ngọt ngào cười đối với Lý Phượng Quan,

- Bà cô, ngài ở tại viện này thêm hai ngày, nếu có gì cần thì có thể nói với bọn họ.

Mặc dù xem thường Bạch gia, nhưng mà Lý Phượng Quan lại là em gái của ông nội, nên Lý Phi Yến không dám thất lễ.

- Được rồi, cám ơn con, cô gái nhỏ.

Lý Phượng Quan hòa ái cười nói.

Lý Phi Yến lại gật đầu cười đối với mấy vị trưởng bối, lúc nhìn sang Bạch Tiểu Thăng thì cố ý nói,

- Em họ Tiểu Thăng, nếu em cần gì thì cũng có thể nói cho bọn họ, nếu mà bọn họ không xử lý được thì có thể tìm chị!

Lý Phi Yến hiện giờ đã nhìn bằng con mắt khác đối với Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, phó tổng của truyền thông Trung Kinh, cộng thêm việc học rộng tài cao, lại còn rất đẹp trai nữa, nếu không phải hai bên là thân thích thì không chừng phương tâm của Lý Phi Yến đã nảy mầm rồi.

- Vậy cảm ơn chị họ Phi Yến rồi.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Lý Phi Yến cười một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Người của Bạch gia chen chúc theo Lý Phượng Quan đi vào trong, sau đó tỏa ra bốn phía đi dạo.

Đi dạo được một lúc, người của Bạch gia đều sợ hãi thán phục với viện tử này, sau đó cũng rất hài lòng.

Bạch Tiểu Thăng thì ngồi trò chuyện cùng Lý Phượng Quan một hồi.

Bạch Nhiên đem việc Bạch Tiểu Thăng chiến thắng Lý Phi Thiên và Lý Phi Vân, sau đó làm chấn kinh Chu Bình nói cho bà nội nghe, Lý Phượng Quan thì ngồi một chỗ mỉm cười gật đầu.

- Cháu của bà rất có tiền đồ!

Lý Phượng Quan chỉ nói một câu này thôi, bên trong ánh mắt đều là từ ái, hoàn toàn không có khuyên nhủ Bạch Tiểu Thăng phải thu liễm, phải ẩn nhẫn.

- Nhưng mà, bà còn muốn ở lại đây ba bốn ngày, Tiểu Thăng, nếu con sốt ruột thì có thể về Trung Kinh trước, dù sao con thân là phó tổng, công việc chắc chắn sẽ rất nhiều.

Lý Phượng Quan nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Xem bà nói kìa, phó tổng thì sao chứ, còn không phải là cháu của bà sao, bà ở lại vài ngày thì con cũng ở chỗ này thêm mấy ngày.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Những năm này, hắn ở bên ngoài ít về. Giờ về lại thấy bà nội ngày càng già, trên đầu cha mẹ cũng đã hiện lên rất nhiều tóc trắng rồi.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy có chút thương cảm.

Bây giờ, có thể ở cùng với người nhà, dù cho là ở chỗ này thì hắn cũng cảm thấy rất tốt.

Lý Phượng Quan nhìn cháu trai, trong lòng thấy rất vui mừng, cũng rất kiêu ngạo.

Bạch gia có con cháu như thế làm cho nàng cũng cảm thấy tự hào.

Cùng bà nội trò chuyện trong chốc lát, mắt thấy bà đã mệt mỏi, ba người Bạch Tiểu Thăng liền lui ra ngoài, riêng phần mình đi về phòng riêng nghỉ ngơi một chút.

Bạch Tiểu Thăng dành thời gian gọi điện thoại cho Lâm Vi Vi, hỏi tình huống của công ty, sau đó lại thông báo bản thân có thể phải ba bốn ngày nữa mới trở về, căn dặn nàng nếu có biến gì thì tùy thời có thể liên hệ chính mình.

- Anh Tiểu Thăng, anh cứ yên tâm đi, bây giờ tất cả các công việc đã đi vào quỹ đạo, đồng thời ở bên này lại có đoàn trợ lý tinh anh bọn em trông giữ thì sẽ không có việc gì đâu! Anh cứ yên tâm bồi bà nội đi!

Lâm Vi Vi nói câu an ủi ở trong điện thoại.

Có cô gái này ở đó, Bạch Tiểu Thăng đúng là yên tâm không ít.

Đặt điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng nhìn quanh bốn phía một chút, nhịn không nói thầm,

- Không biết ở Trung Kinh có biệt thự như thế này không nữa, chờ đến sau này mình tất nhiên sẽ mua một căn cho người nhà!

Loại biệt thự Tứ Hợp Viện này chiếm diện tích rất to lớn, nếu tại Trung Kinh đoán chừng phải cần tới ba bốn chục triệu.

Bạch Tiểu Thăng hiện giờ cũng mua được, nhưng mà bây giờ vẫn chưa tới thời điểm nên hưởng thụ, mà nếu ngay lập tức xuất ra một khoản tiền lớn như thế, thì việc giải thích cũng là một vấn đề. . .

Thôi để tính sau!

Bạch Tiểu Thăng tạm thời gác lại ý nghĩ này.

- Bây giờ đã đủ ầm ĩ rồi, hi vọng Lý Phi Thiên, Lý Phi Vân đạt được đầy đủ giáo huấn đừng có lại đến trêu chọc mình!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Nhưng mà, có thể sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận