Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 544: Người này, thật đúng là không có ấn tượng gì



Một đường ngồi xe tới mọi người xác thực là rất mệt mõi.

Bạch Tiểu Thăng nằm ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác mới nghỉ ngơi trong chốc lát thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa phòng hắn.

Sau đó, ngoài cửa truyền đến giọng Bạch Phỉ

- Tiểu Thăng, Lý gia đã đãi tiệc rồi, bọn họ mời chúng ta qua đó.

Sáng sớm bảy giờ xuất phát, đi đường mất 3 giờ, đến nơi này đã mười giờ hơn, lại bận việc trong chốc lát, nghỉ một lát, lúc này đã là buổi trưa rồi.

Nghe Bạch Phỉ gọi như thế, Bạch Tiểu Thăng cũng thấy đói bụng.

Bạch Tiểu Thăng mở cửa đi ra ngoài, cùng những người khác cùng nhau vây quanh Lý Phượng Quan về tới đại viện.

Ba gian phòng chính bên kia bày ra bốn bàn, có người dẫn đường, theo thứ tự lớn nhỏ mà ngồi.

Trong đám tân khách có người nhà họ Bạch, cũng có những người quen đã sớm đi tới đây.

Mỗi một bàn đều có người Lý gia tiếp khách.

Tại bàn Bạch Tiểu Thăng ngồi, hắn thấy có Lý Phi Vân, Lý Phi Yến nhưng lại không thấy Lý Phi Thiên, cũng không thấy Chu Bình.

Bạch Tiểu Thăng lưu ý một tý những khác bàn, cũng không có hai người kia.

Không lẽ nói bởi vì thua bởi mình mà ngay cả tâm tư ăn cơm cũng không có? Bạch Tiểu Thăng tâm lý trêu chọc, cũng không có để ý đến.

Ít đi Lý Phi Thiên bọn hắn rõ ràng càng yên tĩnh hơn, tối thiểu nhất là ánh mắt Lý Phi Vân, Lý Phi Yến nhìn mình có nhiều kính sợ cũng sẽ không tự động kiếm chuyện nữa.

Bạch Tiểu Thăng thật sự cho rằng chính mình là một người rất tốt tính, không thích tranh đấu với người. . .

Đương nhiên, nếu như ý nghĩ này bị người bên ngoài biết rõ.

Coi như Bạch Phỉ, Bạch Nhiên, cũng sẽ nhịn không được trợn mắt trừng một cái.

. . .

Lý gia huấn luyện người giúp việc rất nghiêm chỉnh, tay nâng lấy từng món đồ ăn, bày biện ra trên bàn

Vịt nướng lu, thịt bò râu rồng, tôm nướng muối tiêu, cá chưng tiêu, thịt bò ướp rượu đỏ, cháo gà, chao dầu hoàng chưng trứng. . .

Từng đĩa thức ăn cực kỳ tinh xảo, sắc hương vị đều có.

Nghe nói là Lý gia nuôi đầu bếp làm đồ ăn.

Tại đằng sau căn biệt thự này, có một cái nông trường nhỏ, chim trứng thịt cá, hoa quả tươi tám phần là tự sản xuất để dùng riêng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách khí, nếm nếm, quả nhiên là ngon vô cùng, cảm giác cực tốt.

Trên bàn rượu Lý Phi Vân, Lý Phi Yến trước đây bị Bạch Tiểu Thăng tin phục, liên tiếp hướng hắn mời rượu kéo theo thế hệ trẻ tuổi Lý gia, bầu không khí ngược lại vô cùng hài hòa.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên tại hai bên của Bạch Tiểu Thăng, âm thầm cảm thán, lần này nếu không phải là có Bạch Tiểu Thăng đi theo, bọn hắn khả năng quả thực sẽ phải ăn một bụng tức giận, sẽ không thuận lợi như thế, lại càng không có loại đãi ngộ này.

Tại một bàn này, Bạch Tiểu Thăng nghiễm nhiên trở thành người tôn quý nhất.

Ăn xong cơm trưa, người Bạch gia trở về tiểu viện.

Bạch Tiểu Thăng trở về phòng ngủ bù, ngủ một giấc đến ba giờ chiều, lúc tỉnh lại có cảm giác thoải mái chưa từng có, cảm thấy cả người cũng sảng khoái mười phần.

Bạch Tiểu Thăng rời giường, đi ra bên ngoài đi bộ một phen lúc này mới phát hiện mọi người đi đâu hết rồi ngay cả bà nội Lý Phượng Quan cũng không ở trong phòng, hỏi một chút mới biết được mọi người đã đi đến nông trường phía sau.

Bạch Tiểu Thăng cũng đi lòng vòng, cảm giác quả nhiên phong cảnh hợp lòng người.

Cái này cũng khiến hắn nhớ tới chính mình từng có một cái mơ ước, cùng người mình yêu mua một tòa hải đảo, trồng mười dặm hoa đào, ngồi trên dốc núi ngắm nhìn biển cả, cánh hoa ở bên người rơi phất phới, nghĩ tới thôi cũng đã làm say lòng người

Chỉ bất quá, giấc mơ quả thực rất xa vời

- Còn có thời gian hơn hai năm, mình nhất định phải đi đến một độ cao đủ để có thể đón Tuyết Liên về!

Bạch Tiểu Thăng tức cảnh sinh tình, ở trong lòng lại lần nữa làm sáng tỏ cái phương hướng của chính mình.

. . .

Tại nông trường bên kia du ngoạn một phen, trời đã ngã về chiều, đám người mới quay trở về đại viện Lý gia.

Tiệc tối, đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng rốt cục phát hiện, bàn này của mình có thêm một người —— Lý Phi Thiên.

Lại nhìn Lý Phi Thiên, cả người hắn cũng lộ ra một cỗ có tâm mà phát, cảm giác tinh thần toả sáng, giống là có việc vui thật lớn.

Cái này khiến Bạch Tiểu Thăng rất là hiếu kỳ.

Bất quá, hắn cũng không có đi tìm hiểu làm gì.

Tiệc tối cũng rất phong phú không thua gì giữa trưa, với lại có càng nhiều rau quả, đặc sản miền núi các loại thức ăn chay rất tốt cho việc dưỡng sinh.

Trong lúc đó, Lý Phi Thiên bưng lên một ly rượu đỏ, thật hiếm thấy muốn cùng Bạch Tiểu Thăng uống một chút.

Một màn này khiến Lý Phi Vân, Lý Phi Yến, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên trừng lớn mắt.

Rõ ràng buổi sáng hai bên còn tranh cãi đỏ mặt, trong nháy mắt, Lý Phi Thiên vậy mà chủ động mời rượu, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

Những người này cũng rất khó hiểu.

Hẳn là có cái "Chuyện tốt" gì đó, không nhịn được phải khoe khoang với mình một phen nha. Bạch Tiểu Thăng âm thầm đoán một chút.

- Ngày mai, đệ nhất thư ký thị trưởng Chu Nhất Phát tiên sinh sẽ đích thân tới.

Lý Phi Thiên mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng, cũng là tuyên bố với những người ngồi trên bàn này.

Đám người sững sờ.

Lập tức, người Lý gia hưng phấn lên, thậm chí châu đầu ghé tai trò chuyện.

- Đại bí thư của thị trưởng đích thân tới, lợi hại!

- Tôi nghe nói vị đại bí thư này làm người cẩn thận, loại tiệc rượu tư này là rất ít khi tham gia!

- Vậy nhất định là nể mặt anh Phi Thiên rồi, dù sao thì công ty của anh ấy cũng đang tranh đoạt danh ngạch công ty gương mẫu cấp tỉnh...

. . .

Đám người Lý gia hưng phấn, cơ hồ nhảy cẫng.

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng vẫn như thường, nâng ly hướng về phía Lý Phi Thiên, nhấp một ngụm rượu.

Ngươi ngược lại ổn định, vậy tin tức kế tiếp này sẽ làm cho ngươi kinh ngạc!

Lý Phi Thiên nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt chớp động màu mè.

Hắn giữa trưa cùng Chu thiếu đi ăn ở bên ngoài, xế chiều đi gặp Chu Nhất Phát, người sau đối với hắn động viên một phen, còn thông báo sẽ mang đến một nhóm bạn bè trong giới kinh doanh, bàn giao một chút tin tức.

Lý Phi Thiên gõ gõ bàn, đám người yên tĩnh một tý, hắn tiếp tục nói.

- Ngày mai, Chu bí thư chẳng những đích thân tới, còn sẽ mang theo vài vị khách rất giỏi đến nhà chúng ta!

Người Lý gia lập tức trừng lớn mắt.

- Đều là các công ty lớn, bọn họ đến để nói chuyện hợp tác cùng chúng ta!

Trong giọng nói Lý Phi Thiên ngăn không được hưng phấn.

Lập tức, người Lý gia lại lần nữa xôn xao.

Ngay cả Bạch Phỉ, Bạch Nhiên cũng nhịn không được trừng lớn mắt, trong ánh mắt tràn ngập cực kỳ hâm mộ.

Công ty của Lý gia thay thành phố Thiên Thanh xin danh ngạch công ty gương mẫu cấp tỉnh, thị chính địa phương cũng thật hết lòng nâng đỡ!

Bạch Tiểu Thăng mặc dù là phó tổng truyền thông Trung Kinh là một công ty long đầu, công ty của hắn cũng danh ngạch công ty gương mẫu cấp tỉnh, nhưng mà cuối cũng công ty đó cũng không phải là công ty của mình, chuyện tốt cũng không tới trên đầu bản thân.

Nghĩ như vậy, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên nhịn không được có mấy phần nhụt chí.

Lý Phi Thiên thừa lúc chuyện đang còn nóng, cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Em họ Tiểu Thăng nha, trong đám khách quý ngày mai tới đây, cũng có người của Trung Kinh các ngươi tới à nha!

- Vậy sao?

Mí mắt Bạch Tiểu Thăng đẩy lên, nhìn về phía Lý Phi Thiên, lạnh nhạt cười một tiếng nói.

- Cái này cũng thật là đúng dịp, không biết là vị nào sẽ tới đây a?

Lý Phi Thiên nở nụ cười đắc ý, không vội trả lời mà quay qua nhìn đám người.

- Vị nhân vật đến từ Trung Kinh này, có thể nói là một vị tôn quý nhất trong toàn bộ khách quý ngày mai. Lúc tôi gặp Chu thư ký, ngài ấy nói nếu không phải là chính mình cùng đối phương là bạn bè nhiều năm, lại trùng hợp gặp dịp đối phương đi ngang qua Thiên Thanh, căn bản là sẽ không mời được!

Cả bàn người, ngăn không được hít vào một hơi, ánh mắt lom lom nhìn nhìn chằm chằm Lý Phi Thiên.

Có người kìm nén không được thúc giục

- Đến cuối cùng là ai sẽ đến a!

Ngay cả Bạch Phỉ, Bạch Nhiên cũng trừng mắt, chờ đợi.

Lý Phi Thiên thấy đã làm mọi người tò mò đủ, lúc này mới đọc lên một cái tên: Mưu Ngọc Thiên.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên sững sờ, cái tên này người ngoài có thể sẽ không biết, nhưng ngược lại là bọn hắn biết rõ, trong các đại gia tộc Trung Kinh, người đứng đầu Mưu Gia —— Mưu Ngọc Thiên, chân chính là lão đại!

Bao nhiêu năm trước, đã được xưng là doanh nhân đệ nhất Trung Kinh!

Hai người kinh hãi đến im lặng, sắc mặt của hai người bị Lý Phi Thiên để ở trong mắt, âm thầm đắc ý.

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, ở trong mắt Lý Phi Thiên là ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng bị rung động

Chỉ là, Lý Phi Thiên đã nghĩ sai. . .

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc lại là chuyện khác.

Mưu Ngọc Thiên a, mình giống như thực sự từng gặp qua.

Quý thị trưởng lấy ra 12 cái công ty bên trong Trung Kinh, giống như có hai nhà là của hắn, giờ đến phiên công ty của hắn mở rộng nha. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Từng tới gặp mặt mình? Lúc ấy, mình vội vã muốn đi tìm Quý thị trưởng báo cáo nên không có gặp. . .

Người này, thật đúng là không có ấn tượng gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận