Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 545: Vị trí hẻo lánh nhất



Tiệc tối kết thúc, Lý Phượng Quan lại cùng anh trai Lý Văn Tôn, chị dâu Dư Thanh Mai trò chuyện một chút.

Bạch Tiểu Thăng vẫn một mực chờ đợi.

Lý Phi Thiên thừa cơ lại khoe khoang một phen, đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thăng cũng không có nói gì cả.

Dù sao, hắn cùng với Mưu Ngọc Thiên thật không quen biết.

Còn Lý Phi Thiên thì thấy, Bạch Tiểu Thăng đã bị tin tức này làm cho rung động, dù sao đó cũng là người đệ nhất trong giới kinh doanh của Trung Kinh!

Dù nói gì thì Mưu Gia cũng là một đại gia tộc của Trung Kinh, điều này không thể bàn cãi được!

Mặc dù ở một cái thành phố kiểu gì cũng sẽ có tàng long ngọa hổ, có chút đại nhân vật không muốn làm náo động, nhưng mà ở mặt ngoài thì Mưu Ngọc Thiên được công nhận là người đệ nhất của Trung Kinh.

Đây là thanh danh, là giá trị!

Thấy Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm không nói, Lý Phi Thiên cảm thấy mục đích khoe khoang đã đạt đến, nên cũng đi.

Hắn còn phải đi an bài mấy thợ quay phim, chụp ảnh tốt để ngày mai có thể quay chụp cảnh hai bên bắt tay, uống rượu.

Những thứ này đều là tài nguyên!

Thực chất, Lý Phi Thiên là người có đầu óc thương nhân bất phàm, hiểu được cách lợi dụng tất cả, cũng giỏi vận dụng những tài nguyên có thể dùng.

Hắn vừa đi, Bạch Tiểu Thăng liền thở dài một hơi, cảm thấy tai mình cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút.

Mưu Ngọc Thiên sao?

Bạch Tiểu Thăng cười cười, âm thầm lắc đầu.

Cũng không biết người này có con trai hay không, có khả năng bị chính mình gặp được, có khả năng bị chính mình đánh hay không.

Về phần ngày mai có thể gặp mặt một lần, có khả năng uống một chén hay không, thì tùy duyên đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không phải rất quan tâm.

Chờ lúc bà nội Lý Phượng Quan đi ra, Bạch Tiểu Thăng mang theo Bạch Phỉ, Bạch Nhiên cùng bà nội trở về nơi ở.

Trong phòng.

Lý Văn Tôn vẫn như cũ rất cảm thán.

Người vừa già đi, liền trở nên rất khác biệt với trước kia, ít đi lòng tranh đấu cùng tâm lý đề phòng, càng thêm khát vọng sự ôn nhu. Cùng với em gái trò chuyện về những việc khi còn bé làm hắn cảm thấy trong lòng có chút ấm áp cùng hoài niệm.

Dư Thanh Mai không nói một câu nào, tự rót cho mình chén trà nóng rồi nhấc lên uống một chút.

- Thanh Mai, bà lần này vậy mà lại không cãi vã cùng Phượng Quan, đúng là để cho tôi ngoài ý muốn, bà nhìn thoáng rồi sao?

Lý Văn Tôn bỗng nhiên nghĩ đến điểm này, không khỏi tò mò hỏi.

Qua hai lần nói chuyện với nhau, Dư Thanh Mai không xen vào quá nhiều, cũng không nhiệt tình lắm, nhưng mà cũng không cãi nhau cùng với Lý Phượng Quan.

Cái này không giống với tính tình của nàng, nếu như nói nàng nhìn thoáng rồi thì Lý Văn Tôn lại không quá tin tưởng.

Dù sao, trước khi Lý Phượng Quan đến, Dư Thanh Mai còn ngăn cản hắn ra nghênh đón mà.

- Ông thật sự cho là tôi ăn no không có việc gì, lúc nào cũng phải nhao nhao cùng với cô ấy sao?

Dư Thanh Mai hừ lạnh một tiếng,

- Tôi chỉ thấy khách nhân bây giờ đã tới không ít nên cho ông chút mặt mũi thôi!

Lý Văn Tôn cười ha ha một tiếng.

- Còn nữa, nhà chúng ta ngày mai có nhiều việc vui đến cửa rồi!

Dư Thanh Mai xoa bàn tay, không ngăn được sự hưng phấn trong lòng,

- Ông làm đại thọ, đó là một việc vui, đúng không? Nhìn tình hình của ông thì chắc còn có thể sống lâu thêm nhiều năm nữa, đó lại là một việc vui nữa! Ngoài ra, thư ký của thị trưởng cũng đến nhà chúng ta, đó cũng là việc vui. Chiều nay, tôi còn nghe Phi Thiên nói, thư ký thị trưởng còn mang theo mấy người, trong đó có một phú hào của Trung Kinh đó! Ông nhìn xem, từng chuyện từng chuyện vui như vậy nhồi nhét vào trái tim của tôi, thì tôi tại sao phải nhao nhao không thoải mái cùng em gái ông ở trong ngày này chứ!

- Bà nghĩ như vậy là được, người một nhà mà, ân ân oán oán đã qua nhiều năm rồi, bây giờ chúng ta cũng đã già, sao không đem ân oán hóa giải đi.

Lý Văn Tôn cười nói.

Dư Thanh Mai lườm hắn một cái, sau đó cười lạnh nói,

- Hóa giải? Ông nói nhẹ nhàng thế! Tôi cũng không có rộng lượng như ông. Nhưng nếu cô ta không trêu chọc tôi thì tôi cũng không đi trêu chọc cô ta làm gì.

Lý Văn Tôn cười khổ lắc đầu.

Xem ra tính tình người bạn già này của mình là không sửa nổi, thôi cứ như vậy cũng được rồi.

Lý Văn Tôn không có chú ý tới thời điểm Dư Thanh Mai nói ra những lời này, trong đôi mắt của nàng còn lóe lên tia sáng.

Nàng đây ẩn nhẫn, mà không phải là rộng lượng.

Hoàn toàn là do câu nói sẽ xả giận thay bà nội của Lý Phi Thiên!

Ngày mai ngay trước mặt tất cả tân khách, sẽ khiến cho người Bạch gia mất hết mặt mũi!

Dư Thanh Mai đang ẩn nhẫn, cũng rất chờ mong!

Đối với chuyện này, Lý Văn Tôn hiển nhiên không biết.

. . .

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng rời giường rửa mặt như thường lệ.

Bữa sáng được người giúp việc đưa tới.

Bữa sáng có bốn loại cháo, đậu phụ, bánh quẩy, trứng cuốn, còn mấy loại thức nhắm nữa, cũng coi như có chút phong phú cùng tinh xảo.

Người một nhà Bạch gia ngồi vây quanh bàn dùng điểm tâm.

Tới gần mười giờ sáng, Lý gia bắt đầu lần lượt có khách đến nhà.

Trong chủ viện của Lý gia đang rất náo nhiệt, giọng nói truyền đến tận trong này.

Lần này, Lý gia làm tiệc ngoài trời tại đối diện của tòa tiểu viện này.

Mặc dù nói là ngoài trời, nhưng vẫn rất nghiêm túc, lớn từ bàn ghế, nhỏ như bát đũa đều được dốc lòng chuẩn bị, có người chuyên môn phụ trách, không có chút tì vết nào.

Nghe nói, lần này Lý gia không định tổ chức lớn, quy mô so với những năm trước thì nhỏ hơn rất nhiều, tất cả bày ra có mười tám bàn.

Người Bạch gia yên tâm đợi tại tiểu viện của mình, chờ người ta an bài.

Đến gần giữa trưa, rốt cục có người giúp việc đi tới mời Lý Phượng Quan cùng người Bạch gia đi đến chỗ ngồi.

Đám người Bạch Tiểu Thăng chen chúc theo sau Lý Phượng Quan đi đến phía đối diện, bọn họ vừa đi vào liền phát hiện bàn ghế ở đây đã được sắp xếp xong rồi.

Bên trong phòng chính có hai bàn, còn sót lại thì sắp xếp ở trong viện.

Lý Phượng Quan tất nhiên là vào trong nhà.

Sau đó chờ lúc người giúp việc chỉ vị trí cho bọn họ, thì người Bạch gia lúc này mới phát hiện, vị trí của bên mình là một bàn hẻo lánh nhất ở đây, nói đúng hơn là ở trong góc.

Với lại, bên cạnh bàn của mấy người Bạch Minh Hành chính là nơi được chuẩn bị sẵn cho mấy người tiểu bối Bạch Tiểu Thăng.

Đây rõ ràng là coi thường!

Nhà bác cả, chú ba, chú tư của Bạch gia lập tức có chút không vui, không nhịn được phải nhìn nhau một cái, ngay cả Lý Thu Vân cũng nhíu mày lại.

Bạch Minh Hành thì trầm mặc không nói, sau đó trực tiếp ngồi xuống, chỉ vào vị trí chủ vị, nói với bác cả của Bạch Tiểu Thăng,

- Anh cả, anh ngồi chỗ đó đi.

- Sao thế được, chúng ta thật sự ngồi ở chỗ này sao?

Bác cả của Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nói.

- Không muốn ngồi thì anh đi nói với bọn họ, rồi được vào phòng trong.

Bạch Minh Hành cười một tiếng,

- Quên đi thôi, cũng không sao cả.

Mọi người thấy không còn cách nào khác, lúc này mới ngồi xuống.

Ở bàn bên cạnh, Bạch Tiểu Thăng lẳng lặng nhìn một màn này, mày hơi nhíu lại, nhưng sau đó lại giãn ra, vẻ sắc khôi phục như thường.

Bàn này của hắn, ngoại trừ bản thân cùng Bạch Phỉ, Bạch Nhiên, còn lại đều là người có thứ hạng thấp trong thế hệ trẻ tuổi của Lý gia, ngoài ra còn có một chút thế hệ trẻ tuổi bên trong tân khách nữa.

Bạch Tiểu Thăng thân là phó tổng của truyền thông Trung Kinh nhưng cũng không nhận được lễ ngộ đặc thù gì, không cần nói được vào nhà, mà ngay cả ghế quan trọng ở bên ngoài cũng không có.

- Đúng là quá đáng!

Bạch Nhiên không nhịn được nhỏ giọng hừ một tiếng.

- Chị Nhiên, chị tức giận cái gì chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Tôn ti cao thấp, lại không phải việc người khác có thể an bài. Chị cứ chờ xem, Bạch Tiểu Thăng em ngồi ở chỗ nào thì chỗ đó sẽ là ghế khách quý!

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nói ra câu nói này, cả người liền tản ra một cỗ khí thế mạnh mẽ.

Bạch Nhiên không nhịn được phải gật gật đầu.

Mà đến bây giờ, khách khứa cũng đến gần hết rồi.

Một lát sau, các vị trí trong viện đều đã ngồi đầy bảy tám phần, gần như đã đủ quân số.

Tiệc rượu cũng chính thức bắt đầu.

Bỗng nhiên, cửa ra vào của viện tử có người hô to một tiếng,

- Chu tiên sinh đến, khách quý đến!

Sau một tiếng hô to này, người Lý gia dẫn đầu đứng lên, các tân khách đang ngồi cũng nhao nhao đứng dậy.

Chỉ có Bạch Tiểu Thăng vẫn ngồi ở nơi đó không nhúc nhích, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo.

- Người đệ nhất giới kinh doanh của Trung Kinh chúng ta tới rồi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận