Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 547: Người Quen Ở Trung Kinh Muốn Chào Hỏi



Bàn tiệc của Lý Văn Tôn, ngoài ông ta ra còn có Dư Thanh Mai, Lý Phượng Quan, Chu Nhất Phát, Mưu Ngọc Thiên, Chu Bình và vị trí của Lý Phi Thiên tổng cộng mười người.

Sau khi nhà có khách quý, Lý Văn Tôn tạm thời điều chỉnh lại chỗ ngồi.

Vào lúc này, Chu Nhất Phát cùng Mưu Ngọc Thiên mỉm cười trò chuyện với nhau.

Chu Nhất Phát đứng lên mời rượu Mưu Ngọc Thiên khen ngợi rất nhiều, Mưu Ngọc Thiên cũng gật đầu liên tiếp để cho người Lý gia ở đây ai cũng vui hớn hở.

Dư Thanh Mai không thèm để ý đến Lý Phượng Quan.

Lần này là bà chủ động yêu cầu, Lý Văn Tôn cũng không nghĩ nhiều.

Nhìn thấy cuộc trò chuyện bên kia.

Dư Thanh Mai mỉm cười và chủ động lại gần, thấp giọng trò chuyện với Lý Phượng Quan.

m thanh chỉ có hai người nghe được, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người đang trò chuyện rất thân mật.

Thực tế, Dư Thanh Mai toàn đang nói những lời khó nghe!

- Phượng Quan à, cô nhìn thấy chưa, đây chính là một nhân vật lớn! Liệu ở Bạch gia cô đã gặp được người như thế này chưa?

Lời nói của Dư Thanh Mai tỏ ra khoe khoang.

- Bạch gia của em là một gia đình nhỏ, tự nhiên không thể quen được với những nhân vật lớn như vậy.

Trong dịp sinh nhật của anh trai mình, Lý Phượng Quan không muốn tranh chấp với ai cả.

- Những người bên ngoài lẫn bên trong mà cô nhìn thấy đều thể hiện sự lớn mạnh của Lý gia, đó là phúc khí mà tôi đem lại, con cháu của tôi đứa nào cũng có tài, đều làm ông chủ lớn hết!

Nụ cười trên gương mặt của Dư Thanh Mai càng lúc càng đậm.

- Đúng vậy, nhờ phúc khí của chị.

Lý Phượng Quan trả lời một cách thờ ơ và im lặng không nói nữa.

- Cô nhìn lại mấy đứa con trai cô xem, có đứa nào ra hồn sao, kể cả cháu của cô nữa. Chỉ có đứa tốt nhất là Bạch Tiểu Thăng...phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, chậc chậc, nghe qua giống như rất kêu, nhưng cậu ta sợ tư cách uống rượu cùng bàn với vị tiên sinh kia cũng không có! Haiz, đúng là nhà quê vẫn là nhà quê thôi.

Lời nói của Dư Thanh Mai càng lúc càng ngạo mạn.

Bà đã nhận nhịn trong rất nhiều năm, trong đầu bà luôn muốn làm cho Lý Phượng Quan nhục nhã một phen, tốt nhất là cô ta phải ngoan ngoãn lắng nghe lời bà nói.

Bây giờ là một cơ hội thật tốt.

Bà không tin vào lúc này, Lý Phượng Quan dám cùng bà cãi tay đôi.

Sắc mặt Lý Phượng Quan trắng bệch và bà cũng bắt đầu cảm thấy giận dữ, nhưng bà vẫn nhịn xuống.

Dư Thanh Mai còn muốn nói tiếp nhưng khuỷu tay của Lý Phượng Quan như vô tình hất chén nước trên bàn làm nước sôi đổ ra tung tóe.

Dư Thanh Mai hét lên đau đớn, khiến mọi người giật mình nhìn sang.

- Xin lỗi chị, em giờ già cả rồi đúng là vô dụng, lấy chén nước cũng không được, chị có nóng lắm không?

Lý Phượng Quan vội vã đưa qua một mảnh khăn lạnh cho Dư Thanh Mai.

Ngươi cố ý thì có!

Trước mặt mọi người, Dư Thanh Mai cười không nói gì. Nhưng trong lòng thì đang cười nhạo.

Toàn dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy, cô đúng là thấp kém.

Việc nháo nhào giữa hai người chỉ diễn ra trong một lúc.

Mọi người đều mỉm cười và không để ý đến nữa.

Chu Nhất Phát chỉ nhìn một chút, hắn đang bận nói chuyện với Mưu Ngọc Thiên.

- Mưu tổng, sự nghiệp của ông càng lúc càng phát triển trong những năm gần đây. Khi tôi gặp ông vào hai năm trước, lúc đó gia đình ông chỉ đứng ở top 5 gia đình hàng đầu ở Trung Kinh. Bây giờ gia đình ông đã là top 1. Thật lợi hại, lão Chu bội phục! Sớm biết thế tôi đã đi theo con đường kinh doanh.

Chu Nhất Phát mang theo lời nói nửa thật nửa giả cảm thán.

- Chu bí thư cứ hay nói chuyện cười. Ông là một cây cổ thụ trong lĩnh vực chính trị. Tự nhiên phải đi lên con đường chính trị. Làm doanh nhân thì có gì tốt, rủi ro rất lớn.

Mưu Ngọc Thiên mỉm cười, khiêm tốn nói.

- Nếu ông nói rủi ro lớn, nó vẫn chưa đủ. Giống như cha của ông, trong tay có hàng tá công ty kinh doanh, trụ cột kinh doanh vững chắc! Ở Trung Kinh chỉ cần dậm chân một cái thôi cũng làm rung chuyển cả Trung Kinh rồi.

Chu Nhất Phát cười ha ha nói.

Mưu Ngọc Thiên lắc đầu, trong ánh mắt của ông ẩn chứa vẻ kính sợ.

- Ông cũng không thể nói như vậy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tôi chỉ là người từng trải nên biết nhiều thứ! Ông anh không biết rõ ở Trung Kinh có một người chân chính là nhân vật lớn! Chỉ cần người này hắt hơi một cái, ai cũng phải run rẩy sợ hãi. Hai nhà Doãn gia với Trương gia vì đối chọi với người đó, cũng bị một trận thê thảm. Mà tôi quên ông chắc cũng không biết hai nhà này.

Mưu Ngọc Thiên cười một tiếng.

- Người này là nhân vật như thế nào mà lợi hại như vậy?

Chu Nhất Phát không tin,

- Dưới sự quản lý của thị trưởng Quý Minh Dương, ông ta có thể cho phép tồn tại loại người như vậy? Anh Mưu à, không phải anh đang đùa tôi đó chứ.

- Ha ha, nếu ông anh đã nói như thế, cứ coi như tôi với ông anh đang nói chuyện đùa đi.

Mưu Ngọc Thiên cười ha ha, ông không muốn nói nhiều hơn về người kia.

Tại vòng tròn bên trong Trung Kinh, đã bàn luận người ấy đủ nhiều.

Mọi người hiện nay ai cũng thống nhất ý kiến, gặp được người kia phải nhường hắn một bước, không thì bên mình có thể bị tổn thương thảm trọng mất.

Đôi mắt của Mưu Ngọc Thiên lúc sáng lúc tối, trong lòng thầm nói: Hai cái công ty của mình được liên minh truyền thông đẩy mạnh phát triển, mình càng không thể xảy ra xung đột với người đó. May mắn ở đây không phải Trung Kinh, đây là Thiên Thanh, không thể nào gặp họ Bạch ở đây! Mình đã xem một số khách quý ở đây, chẳng có ai họ Bạch cả!

Mưu Ngọc Thiên thở dài ra một hơi.

Không có gì khác, nếu mà bây giờ họ Bạch ngồi ở đây, hắn sẽ khẩn trương đến vỡ mạch máu mà đi theo ông bà mất.

Nhìn thấy dáng vẻ của Mưu Ngọc Thiên, Chu Nhất Phát biết hắn nói không hết sự việc, nhưng ông cũng không có hỏi tiếp.

Không bao lâu sau.

Lý Phi Thiên trở về, sau khi ngồi vào bàn tiệc, hắn cực kỳ lấy lòng Chu Nhất Phát và Mưu Ngọc Thiên, mời rượu hai người.

Dư Thanh Mai nhìn thấy cháu mình cũng nhận vật lớn cạn ly với nhau, càng cao hứng hơn, liên tục lảm nhảm bên tai Lý Phượng Quan.

Lý Phượng Quan cũng chẳng quan tâm đến bà ta.

Tuy nhiên, thực sự Bạch gia không bằng họ.

Lý Phượng Quan cảm thấy áy này, có vẻ như bà đã không tốt trong việc dạy dỗ các con để Bạch gia trở thành một gia đình bình thường.

Trong sân.

Mỗi bàn đi ra một người đại diện, chuẩn bị vào trong phòng mời rượu, dù sao người già thích được yên tĩnh, và có khách quý tới, cũng không thể làm ồn ào được.

Bàn tiệc của Bạch Tiểu Thăng, không ai làm thế, Bạch Tiểu Thăng vỗ vỗ bả vai Bạch Phỉ, cười nói,

- Anh Bạch Phỉ, em có việc muốn nhờ anh làm giúp.

- Anh sao?

Bạch Phỉ ngạc nhiên, sau lại nở nụ cười khổ.

Tiểu Thăng thực sự xếp việc vặt cho mình sao.

- Anh làm như thế, như thế, như thế…

Bạch Tiểu Thăng nói khẽ vào tai Bạch Phỉ một vài câu.

Đôi mặt của Bạch Phỉ đột ngột thay đổi, đôi mắt lập tức sáng lên nhưng hơi nghi ngờ, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Làm như thế có ổn không?

Bạch Phỉ hơi lo lắng hỏi.

- Không có vấn đề!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười với hắn và vỗ nhẹ vào vai hắn.

Người Lý gia nãy giờ cũng đủ uy phong, bây giờ đến phiên Bạch gia chúng tôi!

- Nếu cậu đã nói không sao, tôi sẽ làm như vậy!

Bạch Phỉ nói câu rất hào hùng.

Tiết mục mời rượu bắt đầu, mỗi người đại diện từng bàn nối nhau đi vào trong phòng mời rượu.

Thời gian bọn hắn đi vào cũng không lâu, tất cả chỉ là mời một chén rượu mà thôi, nói một câu chúc phúc, không tốn nhiều thời gian.

Về phía bên này, Bạch Phỉ đã đứng lên khỏi bàn Bạch gia và đi thằng vào trong phòng.

. . .

Bàn tiệc của Lý Văn Tôn, ai cũng mỉm cười nhìn từng người nối đuôi vào.

Lúc Bạch Phỉ đi đến, cũng không làm mọi người chú ý đến.

- Bạch gia Bạch Phỉ, chúc ông nội phước như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!

Bạch Phỉ lớn tiếng nói, uống một hơi sạch bách rượu trong chén.

Lý Văn Tôn khẽ gật đầu, vẻ mặt tươi cười, nhấp ly rượu coi như tượng trưng.

Họ Bạch?

Mọi người không ai nhận thấy khuôn mặt Mưu Ngọc Thiên hơi đổi.

Hiện nay hắn rất cảnh giác với cái họ này.

Nhưng còn may mắn, đây là Thiên Thanh.

Mưu Ngọc Thiên sau khi bình tâm, lại thấy Bạch Phỉ mỉm cười với hắn.

Ăn loèn rồi :))

Bạch Phỉ mời rượu xong không vội rời đi, mà từ từ đi đến Mưu Ngọc Thiên.

Mọi người ai cũng ngạc nhiên.

Lý Phi Thiên thậm chí hơi nhíu mày.

Người Bạch gia đang tính làm gì đây!

- Mưu tiên sinh, một người quen ở Trung Kinh, đang ở trong sân yêu cầu tôi đến chào hỏi ông một câu.

Bạch Phỉ bỗng nhiên nói.

Người quen ở Trung Kinh?

Mưu Ngọc Thiên hỏi một câu gần như vô thức,

- Là vị nào?

- Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Phỉ nói rất lớn tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận