Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 557: Chỉ là một trò đùa



Lái xe của Bạch gia vừa lái xe ra khỏi khu biệt thự, ở ngã tư đầu tiên liền phải dừng lại bởi đèn đỏ.

Người của Bạch gia ở trong xe không nói một lời nào, hoàn toàn không giống như lúc tới cười cười nói nói cũng không còn vẻ náo nhiệt nữa.

Điều này khiến cho chú lái xe cảm thấy tò mò và phải thông qua gương chiếu hậu để nhìn về phía sau mình. Ngay cả hắn đều cảm thấy tò mò, làm sao người nhà này đi đến nhà người họ hàng mà lại thành ra dáng vẻ như vậy.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Ngược lại là nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng trấn định, bình tĩnh, hoàn toàn không có giống như người ngồi ở phía sau xe. Nhân lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, hắn xích lại gần và hỏi nhỏ.

- Ê nhóc, mấy người bị họ hàng coi thường có phải không?

Lái xe đón người từ Bạch gia rồi đưa đến Lý gia, biết được chuyến này Bạch gia là đi chúc thọ, cũng được chứng kiến tình trạng của hai nhà, cho nên mới biết để hỏi chuyện.

- Cũng có thể coi là như thế.

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt nói.

- Này, chuyện này thì cũng hay gặp mà. Gia đình chú cũng bình thường nhưng có người họ hàng giàu có, cho dù mình có thật lòng đến mấy thì người ta cũng cảm thấy chướng mắt . Tuy nhiên thế thì có cái quái gì đâu, ai giàu ba họ, ai khó ba đời , thời gian xoay chuyển. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Nói không chừng về sau sẽ có lúc bọn họ phải cầu xin mình giúp đỡ.

Chú lái xe khuyên nhủ.

Bạch Tiểu Thăng cười, cũng không có tiếp lời.

Chú lại xe nói xong cũng không được bao lâu thì điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng vang lên.

Bạch Tiểu Thăng cầm lên nhìn thì thấy là số của Lý Phi Thiên, trước đây hai người đã trao đổi qua số điện thoại.

Lúc này, không phải Lý Phi Thiên không nên bồi đang tiếp Đới thị trưởng sao? Tại sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho mình?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên cười nói.

- Chú, chú nói có đạo lý đó.

- A?

Chú lái xe sững sờ.

Lời nói kia hắn cũng nói được một lúc lâu rồi, sao giờ người thanh niên này mới nhận ra là có đạo lý.

- Luôn có lúc phải cầu mình giúp đỡ!

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp ấn từ chối không tiếp, quay đầu về phía sau nói lên.

- Người Lý gia gọi tới, đều không nghe. Bà nội, bà cũng đừng nghe điện!

Trong xe, người của Bạch gia nhân đang trong trại thái buồn bực, thình lình nghe Bạch Tiểu Thăng nói câu này không khỏi quay lại nhìn nhau.

Lý gia gọi điện tới? Muốn từ chối không nhận? Vậy là có ý gì?

Quả nhiên, điện thoại của Lý Phượng Quan vang lên, rồi ngay sau đó điện thoại của Bạch Minh vang lên.

- Không nghe, nghe Tiểu Thăng nói!

Lý Phượng Quan quả quyết nói.

Bạch Minh cười rồi trực tiếp từ chối không nhận điện.

- Chú qua cái này đèn xanh đèn đỏ rồi nhìn ở bên đường có chỗ nào dừng xe rồi dừng lại.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- A, thế nào?

Chú lái xe kinh ngạc.

- Không có gì, một lát nữa có khả năng là sẽ đi chỗ khác.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

Hắn suy đoán là có thể Đới thị trưởng biết hắn ở, muốn gọi hắn đi tâm sự, tuy nhiên mình tuyệt không có khả năng quay lại Lý gia, muốn nói chuyện phiếm liền hẹn chỗ khác.

Đến tận đây, ngay cả Bạch Tiểu Thăng đều không nghĩ tới, Đới thị trưởng sẽ đích thân bắt xe đuổi theo hắn.

- Đi.

Chú lái xe vui vẻ gật đầu, tìm kiếm chỗ đậu xe.

Còn không tìm được vị trí, điện thoại Bạch Tiểu Thăng lại vang lên, lần này là một số lạ lẫm.

- Alo.

Bạch Tiểu Thăng nhận điện.

- Tiểu Thăng, đi đến chỗ nào rồi?

Lại là giọng của Đới thị trưởng.

- Chúng tôi đang trên đường.

Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên mắt nhìn ra cột mốc ngoài của sổ rồi báo chi tiết.

Lái xe đã dừng hẳn.

- Vậy hả, mọi người dừng xe lại, xe của tôi lập tức tới ngay, tôi muốn hàn huyên với cậu một hai câu.

Đới thị trưởng cười nói.

- Tôi nói cậu đến Thiên Thanh cũng phải để cho tôi tận tình địa chủ hữu nghị, làm sao không có chào hỏi mà lại muốn đi luôn!

Đới Danh Thành lại muốn tới trò chuyện với hắn!

Bạch Tiểu Thăng lấy làm kinh hãi, tuy nhiên lập tức cười.

- Được, chúng tôi bây giờ đang ở...

Bạch Tiểu Thăng miêu tả kỹ càng một chút địa điểm dừng xe.

- Thế nào Tiểu Thăng?

Trong xe, Bạch Minh đi nhô đầu ra đến, dò hỏi.

- Là một người bạn, một lát muốn tới đây, cháu muốn cùng hắn trò chuyện hai câu.

Bạch Tiểu Thăng hời hợt nói.

Bạch Minh đi gật đầu, trở về toa xe, đi nói lại với người của Bạch gia.

Cũng không chờ quá lâu thì xe của Đới Danh Thành cũng đến.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy liền xuống xe, mỉm cười đi tới.

Đới Danh Thành và Chu Nhất Phát cũng xuống xe, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, hắn cũng cười.

- Bạch Tiểu Thăng, chắc là tôi phải mời cậu ăn một bữa cơm, hoặc là uống ly cà phê chứ.

Đới thị trưởng cười nói.

- Không cần khách khí như vậy, Đới thị trưởng, đều để ngài đưa tiễn thật là thụ sủng nhược kinh đó!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, đưa tay lên bắt tay, rồi lại cười lên tiếng chào hỏi.

Chu Nhất Phát nở nụ cười, sâu trong mắt có một tia kinh dị.

Trước đây, hắn cảm thấy mình đã xem trọng Bạch Tiểu Thăng, nhưng xem ra hắn vẫn đánh giá thấp Bạch Tiểu Thăng, đánh giá thấp địa vị của Bạch Tiểu Thăng ở trong mắt Đới thị trưởng!

Bạch Tiểu Thăng này có cơ hội nhất định phải kết giao, mình cũng muốn khuyên bảo Chu Bình!

Chu Nhất Phát thầm nghĩ trong lòng, còn muốn để Chu Bình không đi gần với người của Lý gia!

Lý gia ở trong mắt của Đới thị trưởng cũng được chào đón như vậy.

- Tôi chủ yếu là muốn hàn huyên với cậu hai câu.

Đới thị trưởng đưa mắt bốn phía nhìn một cái rồi cười.

- Nơi này cũng khá ổn, xe ít, không khí cũng còn tốt, chúng ta đi đi?

Đới thị trưởng nói, Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu.

- Lão Chu, cậu cũng không cần đi theo.

Đới Danh Thành đối với Chu Nhất Phát nói.

- Vâng.

Chu Nhất Phát gật đầu, trong mắt có chút cổ quái.

Đới thị trưởng là muốn nói chuyện riêng với Bạch Tiểu Thăng?

Bạch Tiểu Thăng theo Đới Danh Thành, dọc theo dải cây xanh chậm rãi đi, vừa đi vừa nói.

- Lần này, còn muốn cảm ơn cậu đó, Bạch tổng, nếu không phải cậu, Thiên Phúc Tài Quản mầm họa lớn tựa như bom đồng dạng chôn xuống, không chừng lúc nào bạo, hậu quả sẽ thiết tưởng không chịu nổi.

Đới Danh Thành mở miệng chính là cảm ơn.

- Sự tình giải quyết ra sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Giải quyết, trong tỉnh lãnh đạo đều đã biết, đồng thời thông cảm chúng ta sai lầm.

Đới Danh Thành nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Bạch Tiểu Thăng hơi trầm ngâm, cười.

- Không nghĩ tới ngài nhanh như vậy báo lên trong tỉnh, là sợ tôi nói với Quý thị trưởng nói, Quý thị trưởng sẽ làm báo cáo sao?

Bạch Tiểu Thăng đầu óc phản ứng rất nhanh.

Đới Danh Thành cười ha ha.

- Trên tình cảm mà nói, ta càng muốn tin tưởng lão Quý, cũng tin tưởng cậu.

Câu nói này, nói rất khéo léo.

- Cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Lần trước, chúng ta nói về phát triển Thiên Thanh, rất nhiều điều còn không có triển khai, lần này cậu đã đến, cũng nhìn thấy thành thị diện mạo, có cảm xúc gì không, nói thử xem?

Đới Danh Thành cười hỏi.

Lần trước, Bạch Tiểu Thăng cho hắn rất nhiều ý kiến.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười, trước ở văn phòng Quý Minh Dương chưa nói xong chủ đề hàn huyên trò chuyện.

Đới Danh Thành nghe rất chân thành.

Trò chuyện một chút, đề cập trong tỉnh xí nghiệp kiểu mẫu bình chọn, Bạch Tiểu Thăng đột nhiên hỏi.

- Đới thị trưởng, ngài cảm giác được bên ngài muốn cái danh ngạch này, có tác dụng không?

- Ý cậu là gì?

Đới Danh Thành nửa cười nửa không, nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tôi nói đùa một câu là có phải là ngài đã đảm đương quá nhiều phương diện.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Tôi biết ngài một lòng vì Thiên Thanh tốt, ở điểm này ngay cả Quý Minh Dương thị trưởng cũng đối với ngài khen ngợi có thừa! Cái hư danh này thật ra đối với Thiên Thanh không có tác dụng gì lớn. Cái này ngài không phủ nhận phải không? Cho nên tôi muốn hỏi một câu —— nếu như điều kiện phù hợp, danh sách Thiên Thanh này... nhượng được không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười ở giữ, vẻ mặt bình tĩnh như trước.

Nếu có người thứ ba ở đây, nói không chừng sẽ bị câu nói này làm cho trợn mắt hốc mồm! Ngay cả loại sự tình này đều có thể nói bậy!

Đới Danh Thành thu lại nụ cười.

- Cậu đang nói đùa!

- Ngài coi như tôi đang nói đùa sao.

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả.

Đới Danh Thành nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, cũng cười,.

- Thật buồn cười, vậy tôi cũng mở câu trò đùa ——

- Ngài nói đi.

- Điều kiện gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận