Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 560: Cùng người đẹp đi du lịch Trung Kinh



Nam tử hán đại trượng phu phải nhất ngôn cửu đỉnh!

Sau khi Mạc Hân cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng yên lặng để di động xuống.

Thế này không ổn, mình vừa mới từ Thiên Thanh trở về Trung Kinh, đã bảo là ngày hôm sau sẽ đi làm rồi. Nhưng ngày đi làm đầu tiên lại chạy ra ngoài dạo phố cùng với một cô gái trẻ. Chuyện này nếu mà để cho người khác phát hiện ra thì một tổng giám đốc như mình làm sao có thể phục chúng, làm sao có thể lãnh đạo cấp dưới nữa chứ!

Bạch Tiểu Thăng đúng là khóc không ra nước mắt.

- Cho nên thời điểm gọi điện thoại ngàn vạn lần không thể phân tâm, bằng không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Bạch Tiểu Thăng thở dài một tiếng.

Hắn tất nhiên không thể gọi lại cho Mạc Hân rồi từ chối nàng, nên chỉ đành ném điện thoại đi, ngã xuống giường không quan tâm đến chuyện này nữa. Hắn quyết định trước đó cứ ngủ một giấc thật ngon, không thể tự làm khổ mình.

Một giấc ngủ này của Bạch Tiểu Thăng kéo dài đến gần bữa tối mới bị mẹ hắn gõ cửa đánh thức.

Lúc ăn cơm tối, Bạch Minh Hành còn cố ý nói một chút chuyện.

Trong thời gian Bạch Tiểu Thăng ngủ, nhà họ Lý gọi đến liên tiếp mấy cuộc điện thoại. Có cuộc gọi cho bà nội Lý Phượng Quan, cũng có cuộc gọi cho cha hắn.

Trong đó toàn là nói những lời xin lỗi về chuyện ngày hôm nay, hi vọng nhà họ Bạch có thể bỏ qua chuyện cũ.

Còn gọi cho bản thân hắn thì ngược lại một cuộc cũng không có.

Xem ra, nhà họ Lý lựa chọn sách lược đánh vu hồi.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được phải nhàn nhạt cười một tiếng.

- Lần này, ngay cả bà mợ Dư Thanh Mai của con cũng chủ động gọi điện thoại tới, hạ tư thái xuống rất thấp, thái độ cũng rất mềm mỏng xin bà nội con không để bụng hiềm khích lúc trước.

Bạch Minh Hành có chút vui vẻ, cười nói,

- Bà của con nói với cha, bà mợ con chưa từng có tư thái cùng với giọng điệu nhún nhường như thế.

Bạch Tiểu Thăng khẽ lắc đầu,

- Nhà họ Lý cứ ở trước mặt lặp đi lặp lại một lần, đúng là có thể kéo xuống da mặt!

- Còn không phải nể mặt con cùng với lợi ích mà của con có sao.

Bạch Minh Hành nhìn con trai mình một chút, cười nói,

- Đến cùng cũng là do con trai cha có tiền đồ! Để bọn họ phải chạy tới nịnh bợ chúng ta. Bà con nói, về sau vẫn luận thân tình, mọi người vẫn là thân thích. Nếu họ có thỉnh cầu gì thì con muốn làm như thế nào thì làm như thế, không cần bởi vì bà mà bó tay bó chân!

Bà nội nhìn rất thoáng.

- Vâng!

Bạch Tiểu Thăng chỉ nói một chữ.

- Con của mẹ giờ là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, có thể nói chuyện ngang hàng với thị trưởng, hiện giờ cũng coi như là sự nghiệp có thành tựu!

Lý Thu Vân ở bên cạnh cười nói.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì rất đắc ý, sau đó đang muốn khiêm tốn một chút.

Không ngờ, Lý Thu Vân tiếp tục nói,

- Nên giờ có phải là lúc cần cân nhắc một chút về vấn đề cá nhân hay không? Con chừng nào thì mới kết hôn thế! Lúc nào muốn có con! Về phần cô bé Dương Thiến Nhi, nếu con cảm thấy không thích hợp thì chúng ta cũng không ép buộc con, nhưng kiểu gì con cũng phải đưa về cho chúng ta một người con dâu đó!

Lý Thu Vân tha thiết nhìn con trai.

Nụ cười trên mặt của Bạch Tiểu Thăng lập tức cứng lại, quay sang liền thấy hai mắt của cha hắn Bạch Minh Hành cũng đang nhấp nháy, nhìn chăm chú vào chính mình.

Tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình cũng có thể rơi vào hoàn cảnh lớn tuổi độc thân cẩu bị ép kết hôn. . .

Bạch Tiểu Thăng tâm lý có chút phát khổ.

- Cái đó, cha mẹ hai người cứ từ từ ăn nhé, con đã ăn no rồi, con về phòng trước, đang còn một phần kế hoạch không có làm xong. . .

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian kiếm cớ, chuồn.

Nếu như để người bên ngoài biết được một người uy chấn Thiên Thanh, rong ruổi Trung Kinh như Bạch Tiểu Thăng lại bị bức hôn thì không biết sẽ có cảm tưởng gì. . .

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, lúc Bạch Tiểu Thăng đang ăn bữa sáng thì nhận được điện thoại của tiểu Phùng.

Xe, đã đến.

Bạch Tiểu Thăng chào hỏi cha mẹ một câu rồi đi xuống lầu, sau đó nhanh chóng tìm tới xe của chính mình để trở về truyền thông Trung Kinh.

Sau khi đến công ty, Lâm Vi Vi là người đầu tiên chạy đến báo cáo với hắn.

Ba ngày này dù Bạch Tiểu Thăng không ở đây nhưng dưới sự cố gắng của mấy người trợ lý thì tất cả công việc trong công ty đều tiến hành đâu vào đấy.

Bạch Tiểu Thăng lật xem báo cáo, cũng cảm thấy rất hài lòng.

Sau đó, hắn xử lý công việc một chút, lúc cảm thấy cũng gần đến giờ rồi liền cho gọi Lâm Vi Vi tới.

- Vi Vi, giờ anh có chút việc cần phải đi ra ngoài một chuyến, công ty bên này nhờ mọi người nhìn chằm chằm, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh nhé!

Bạch Tiểu Thăng cười nói với nàng.

- Vâng, anh đi đi.

Lâm Vi Vi gật đầu, có chút nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

- Thế nào lại có cảm giác anh Tiểu Thăng có điều gì đó đang giấu diếm nhỉ. . .

Lâm Vi Vi rất nghi ngờ nói.

Bạch Tiểu Thăng đi xuống lầu, cũng không có dùng xe của mình mà đi đến ven đường vẫy một chiếc taxi, rồi chạy thẳng đến sân bay.

Đến sảnh chờ, hắn thuận lợi đón được Mạc Hân.

Gặp lại Mạc Hân, thấy nàng có mái tóc dài đen nhánh giống như thác nước, càng phụ trợ cho làn da trắng nõn của mình. Trên người nàng là một bộ quần áo màu trắng, bên dưới là một bộ quần jean màu xanh đậm.

Quần áo rất đơn giản, nhưng khi mặc trên người nàng lại càng làm nổi bật khí chất nữ thần yên tĩnh, dẫn đến sự chú ý của rất nhiều nam tính đang đi tới đi lui.

Bạch Tiểu Thăng đến gần mới phát hiện vị tiểu thư này dù là rất đơn giản nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái, trên lưng con đeo thêm một cái ba lô nhỏ.

- Cô không có hành lý sao?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc hỏi.

Không phải nói, phụ nữ lúc đi xa thì nhất định phải bao lớn bao nhỏ, mang đến mức tràn đầy sao?

Nhưng mà vị này, làm sao lại không có cái gì, mà vẫn chỉ đi có mỗi một người, ngay cả vị bạn tốt kia của nàng cũng không đi cùng.

- Tôi đã gửi vận chuyển rồi, họ sẽ đưa trực tiếp đến khách sạn nơi tôi ở. Còn không phải vì đã hẹn anh trước, để anh cùng tôi đi dạo phố sao! Thế thì tôi còn cần hành lý làm gì.

Mạc Hân cười hì hì nói.

Đúng là đơn giản.

Bạch Tiểu Thăng cười,

- Vậy được, chúng ta đi thôi!

Đón được Mạc Hân, sau đó bắt xe taxi rồi hai người đi thẳng đến nội thành.

Đến nơi mà Bạch Tiểu Thăng yêu cầu, hai người xuống xe.

Bạch Tiểu Thăng làm người dẫn đường, mang theo Mạc Hân một đường du ngoạn, đi dạo một cái di tích cổ của thành phố.

Nhân văn điển cố, những tin đồn thú vị đều được Bạch Tiểu Thăng kể. Những câu chuyện sinh động kia kết hợp với di tích cổ trước mắt làm cho Mạc Hân kinh hô liên tục.

Trong lúc đó, mặc kệ là ở trên đường phố hay vẫn là đi qua ngõ hẻm, Bạch Tiểu Thăng luôn luôn có thể tìm tới những quán quà vặt mỹ vị chính tông nhất ẩn tàng ở trong góc.

Ăn mỹ vị, đi dạo di tích cổ, nghe một anh đẹp trai kể lại những câu chuyện cho mình.

Trên đường đi Mạc Hân luôn cười tươi như hoa, trong lòng thì ngày càng đắc ý.

Nhưng mà, ở trên đường lớn những người đàn ông khi nhìn thấy nữ thần Mạc Hân thanh thuần như nước lại rất có phong phạm, liền quăng tới những ánh mắt giết người cho Bạch Tiểu Thăng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ đã đến trưa.

Bạch Tiểu Thăng mời Mạc Hân đến một quán nhỏ chuyên làm những món ăn chính tông của địa phương, làm cho Mạc Hân hô ngon không ngừng.

- Anh làm sao lại quen thuộc với tuyến đường du lịch như vậy, em thấy anh cũng không giống người có nhiều thời gian để đi du ngoạn, chẳng lẽ anh muốn chuyển nghề, không làm tổng giám đốc nữa mà làm người dẫn đường.

Mạc Hân trêu chọc nói.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, gật gật đầu, vẻ mặt chân thành nói,

- Có khả năng.

Vẻ mặt Mạc Hân tràn đầy không tin.

Kỳ thật, ở hai giờ trước thì Bạch Tiểu Thăng còn đối với những cái này hoàn toàn không biết gì cả, sở dĩ có thể làm được những chuyện như vừa rồi hoàn toàn là dựa vào năng lực kiểm tra rất cường đại của Hồng Liên. Nói là mang theo Mạc Hân đi du ngoạn, kì thực chính bản thân hắn cũng lần đầu tiên đi dạo chơi như vậy.

- Đúng rồi, một lát nữa tôi muốn đi một chỗ.

Mạc Hân cười nói,

- Tôi nghe nói tổng của hàng của cửa hiệu lâu đời Dục Thiên Hương nằm ở Trung Kinh, tôi muốn đi xem một chút!

Dục Thiên Hương là một cửa hiệu son phấn bột nước lâu đời, đã có lịch sử trên trăm năm, nó đang là nhãn hiệu được liệt vào trọng điểm bảo hộ cấp quốc gia, nhiều lần thu hoạch được những giải thưởng lớn trên quốc tế.

- Được, cô nếu có mục đích thì càng dễ làm hơn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Ăn cơm nghỉ trưa một lát, hai người liền chạy tới tổng cửa hàng của Dục Thiên Hương.

Bây giờ, bên ngoài của Dục Thiên Hương.

Một người đàn ông cao, chân dài, khuôn mặt rất có tinh thần, hai mắt nhìn bảng hiệu rồi cất bước đi vào.

- Xin chào Ngài, tiên sinh, ngài có gì cần trợ giúp ạ?

Nhân viên cửa hàng tiến lên nghênh đón.

Một người đàn ông đơn độc đi đến cửa hàng đồ trang điểm, không thể không làm cho người ta có chút hiếu kỳ.

- Có mặt hàng nào tốt thì cô giới thiệu cho tôi một chút, tôi muốn tặng người.

Người đàn ông này nhàn nhạt nói.

- Vâng, mời ngài tới bên này.

Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình.

Người đàn ông này cất bước đi cùng, bên trong miệng còn dùng thanh âm mà chỉ chính mình mới có thể nghe được, trầm thấp nói.

- Mạc Hân rất ưa thích những thứ này, chờ lúc về mình tặng nó thì chắc cô ấy cũng không thể lại từ chối!

Bạn cần đăng nhập để bình luận