Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 563: Ai tính toán ai



Sau khi Bạch Tiểu Thăng về truyền thông Trung Kinh, thấy từ giờ đến lúc tan việc còn có một khoảng thời gian nữa, cho nên đi thẳng đến những bộ phận liên quan đến giai đoạn thứ ba là xét duyệt nội dung, đi lòng vòng, hỏi thăm tiến độ, hỏi xem cần công ty hỗ trợ thêm cái gì.

Lâm Vi Vi cũng đi theo phụ trách ghi chép.

Nhận được quà của Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi trở nên có tinh thần hơn rất nhiều, phải nói là thần thái sáng láng, để các công nhân viên không nhịn được phải nhìn thêm mấy lần, đều cảm thấy được hôm nay Lâm trợ lý đặc biệt khác biệt, gợi cảm còn mang theo vẻ vũ mị.

Ngược lại, Bạch Tiểu Thăng không có phát hiện ra điều gì khác thường cứ đi thẳng một đường, vừa đi vừa dặn dò Lâm Vi Vi.

- Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ thì nặng nề nhưng cũng phải chú ý không để mọi người phải quá vất vả. Trên nguyên tắc, về các vấn đề tăng ca, anh không phải rất ủng hộ. Trong thời gian làm việc, liền làm tốt việc ở trong kế hoạch là được rồi!

Theo Bạch Tiểu Thăng thấy thì tiến độ của bọn hắn đã có thể nói là kinh người, tốc độ nhanh là một chuyện, quan trọng hơn là chất lượng của mỗi một hạng công việc, nhất định phải có cam đoan.

Trong vấn đề này, người là yếu tố mấu chốt.

Công việc mà làm liên tục thì thể xác tinh thần sẽ ở trạng thái mệt nhọc, sẽ không có cách nào để làm tốt công việc.

- Được rồi.

Lâm Vi Vi gật đầu, nhớ kỹ.

Tuần sát xong các bộ môn, Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi trở về phòng làm việc của mình.

Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống nghỉ ngơi, Lâm Vi Vi rót cho hắn chén hồng trà.

- Đúng rồi, Vi Vi. Gần đây, Trần Trường Khoảnh đang làm cái gì?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nghĩ đến người kia, hỏi.

Đã rất lâu không có chú ý đến hắn.

Từ lúc lần trước, triệt để đánh bại Trần Trường Khoảnh, Tống Trường Không liên hợp, tin tức về Tống Trường Không đều không có, sau khi Trần Trường Khoảnh phái hắn đi học lại văn hóa của công ty, thậm chí hai người cực ít chạm mặt, một lần gặp gỡ gần nhất, đó còn là lúc mà Tô Xu thị trưởng, Quý Minh Dương thị trưởng đến thị sát.

Cảm giác đều đã qua rất lâu.

- Mấy ngày anh không ở đây, Trần Trường Khoảnh lại có đi qua, đi lòng vòng các nơi. Hắn đi qua chỗ Lỗ Nhiên hai lần, đối với những cái độc quyền nghiên cứu phát minh kia cảm thấy rất hứng thú. Lần thứ nhất hắn đi thì em không biết, Lỗ Nhiên biết được hắn là phó tổng, cho nên trò chuyện không ít. Tuy nhiên, về sau em biết nên dặn dò Lỗ Nhiên phải giữ bí mật, lần thứ hai thì Trần Trường Khoảnh không hỏi nhiều nữa.

Lâm Vi Vi trả lời.

- Hắn đi qua chỗ Lỗ Nhiên...

Bạch Tiểu Thăng dùng ngón tay gõ nhẹ nhàng lên cái chén, trầm ngâm không nói.

Trần Trường Khoảnh chung quy vẫn là cháu của Trần Cửu Tranh.

Trần Cửu Tranh lại là người phụ trách sản nghiệp của tập đoàn ở khu thuộc tỉnh của Trung Hoa!

Trần Cửu Tranh đã gặp không may ở chỗ hắn mấy lần vậy mà hiện tại lại không có hành động gì...

Mặc dù yên tĩnh rất tốt, nhưng quá mức yên tĩnh thì luôn cảm thấy có chút không bình thường!

Bạch Tiểu Thăng trong lòng có chút cảnh giác.

Tuy nhiên, người ta không động, hắn cũng không thể chạy đi hỏi là bước kế tiếp ngươi chuẩn bị đối phó ta như thế nào!

Chỉ có thể trước đề phòng.

- Vi Vi, em làm rất đúng! Tìm cơ hội nói cho các chủ quản phụ trách sự vụ, nếu Trần Trường Khoảnh tiếp xúc nội dung trọng yếu thì kêu bọn hắn hãy từ chối, nếu như Trần Trường Khoảnh kiên trì thì bảo hắn tới tìm anh!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Đối với một vị phó tổng tới nói, cách làm này triệt để coi như là không có!

Năm đó việc mà Tống Trường Không không dám làm hay không có làm được, Bạch Tiểu Thăng đều thực hiện được.

Không biết Tống Trường Không biết sẽ có suy nghĩ gì.

Từ đó mà nói, Trần Trường Khoảnh cũng tính toán hắn không ít, dù không có chiếm được lợi thì đó cũng là tiểu nhân, đối với tiểu nhân thì phải lấy lòng tiểu nhân để phỏng đoán.

- Được, em biết rồi!

Lâm Vi Vi nghiêm túc gật đầu, mỗi lời đều nhớ kỹ.

- Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là tranh giành vị trí xí nghiệp kiểu mẫu, dựa theo tiến độ này so với dự đoán của anh lại càng nhanh hơn... Anh lại cảm thấy như cuộc chiến thời trước đều có thể nghe được tiếng trống trận ầm ầm, tiếng vó ngựa vang lên!

Bạch Tiểu Thăng ngửa dựa vào trên ghế ngồi, tay nâng hồng trà, chậm rãi uống.

- Mục Bắc Thần, hai chúng ta không liên quan thù oán, hoàn toàn đều là vì xí nghiệp của mình, vì thành phố của mình nên không thể không đối đầu nhau!

Giờ này khắc này.

Ở Lang bắc thị, truyền thông Thiên Chinh.

Mục Bắc Thần đi giám sát, tuần tra nội dung giống như Bạch Tiểu Thăng.

Khác với tính cách rộng rãi của Bạch Tiểu Thăng, Mục Bắc Thần lại có tính cách vô cùng cực đoan như loài sói.

Như là một con sói liều mạng.

- Tôi không quản các người dùng biện pháp gì, cũng không quản các người phải thức mấy đêm, ngay cả chết thì các người cũng phải làm công việc tốt cho tôi!

Lúc Mục Bắc Thần hạ tử mệnh lệnh cũng vô cùng vô tình.

- Nếu mà làm tốt, đối với chủ quản phụ trách, tôi sẽ thăng chức tăng lương, đối với nhân viên làm việc, ta sẽ thưởng lớn. Nếu ai dám từ chối, đừng trách tôi không khách khí. Chọc tới tôi, các người muốn tìm việc cũng phải chuyển sang thành thị khác!

Mục Bắc Thần nói được làm được, hắn dùng cả ân lẫn uy, ân là tiền, uy là đe dọa.

Các phòng từ chủ quản cho tới nhân viên đều nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng.

Mặc kệ là vì tiền hay là vì tiền đồ, những người này đều phải liều lĩnh, tiến vào trạng thái liều mạng.

Nói về độ điên cuồng thì vượt qua truyền thông Trung Kinh rất nhiều.

- Cuối tuần năm, tôi muốn các cô, các cậu làm xong tất cả công việc! Không cầu thập toàn thập mỹ, nhưng cần nhanh và chính xác!

Mục Bắc Thần hạ tử mệnh lệnh.

Tuần sát hoàn tất, Mục Bắc Thần trở về phòng làm việc của mình.

Phụ tá của hắn là Liễu Nguyệt nhịn không được nói.

- Tiến độ của truyền thông Trung Kinh, chúng ta rõ như lòng bàn tay, cuối tuần ba một chút, bọn hắn sẽ hoàn thành giai đoạn thứ ba, đồng thời mở ra giai đoạn công việc thứ tư. Mà chúng ta, thứ sáu liền đem đem giai đoạn thứ tư sơ bộ hoàn thành ! Tuy nhiên, vẫn phải cần mười ngày để hoàn thiện, nếu quá mức thô ráp mà đưa đến trong tỉnh cũng không thể nào nói nổi. Coi như chúng ta mất hẳn mười ngày thì bên truyền thông Trung Kinh kia cũng vẫn chưa kết thúc giai đoạn thứ tư, chúng ta dẫn trước bọn hắn, căn bản không cần lo lắng!

- Một tuần!

Nghe Liễu Nguyệt nói xong, mặt của Mục Bắc Thần không chút thay đổi nói.

- Đến lúc đó, tôi cho thời gian một tuần là nhiều nhất để đảm bảo chất lượng!

Liễu Nguyệt nghĩ một chút rồi gật đầu.

- Được thôi, để phía dưới tiếp tục liều mạng!

Truyền thông Thiên Chinh nắm giữ lấy tiến độ của đối thủ, Mục Bắc Thần đều không có chút lơ là mà lại cẩn thận như vậy, Liễu Nguyệt không nghĩ Bạch Tiểu Thăng bên kia có bất kỳ khả năng xoay người nào!

Sau khi Liễu Nguyệt rời khỏi đây, Mục Bắc Thần nhìn văn phòng, rồi cười lạnh.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu căn bản không hiểu rõ đối thủ của cậu! Lần này, cậu sẽ triệt để thua cuộc tranh giành vị trí xí nghiệp kiểu mẫu cấp tỉnh thôi!

- Nhưng cậu cho rằng thua liền kết thúc rồi à? Không, đó mới là màn bắt đầu thôi!

- Lần này cậu thua thì sẽ bị thua lần tiếp theo! Tương lai, câuh sẽ phát hiện, truyền thông Trung Kinh sẽ là mục tiêu bị hạ gục, cậu sẽ mất đi hết thảy, thậm chí là thị trường ở Trung Kinh!

- Tôi muốn cậu dần dần thất bại, lần lượt đánh nát tự tin của cậu, lấy đi tất cả địa vị hay vinh quang hay toàn bộ mọi thứ của cậu. Ha ha ha!

- Tuy nhiên, đây không phải là ân oán cá nhân, hoàn toàn là cậu tự làm tự chịu, là cậu không biết trời cao đất dày!

Mục Bắc Thần lẩm bẩm, nụ cười dữ tợn hở ra như một con sói khát máu.

Bạch Tiểu Thăng đang ở trong tính toán của một con sói mà vẫn chưa biết!

Bạn cần đăng nhập để bình luận