Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 568: Tôi cảm thấy hắn hẳn là quen biết tôi



Cuối cùng lại thất bại, kết quả này bất kể là người nào đều sẽ không nghỉ tới!

Toàn trường im lặng, trên mặt mọi người đều đầy vẻ tiếc nuối, thậm chí có người còn ẩn ẩn vẻ tức giận.

Tấm màn đen, tuyệt đối có tấm màn đen!

Trên mặt phấn của Mạc Hân cũng phủ đầy sương, tức giận đến hàm răng ngà nghiến ken két.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng một cái sau đó cười trấn an một chút.

- Được rồi, đừng nóng giận, con gái mà nóng giận nhiều quá sẽ sinh ra nếp nhăn đó. Kết quả đã có rồi cô có sinh khí cũng không có làm được gì đâu.

- Thế nhưng, bọn họ quá khi dễ người khác rồi! Em không nghĩ tới Vũ Sĩ Nhất bọn hắn ngay trước nhiều người như vậy, cũng không có một chút kiêng kỵ không nói lý do không công nhận cho em!

Sau khi Mạc Hân phẫn hận xong lại có mấy phần ảo não, nàng cuối cùng đã đánh giá thấp những người vô sỉ này rồi.

Không cần nói nữa, Kim Đại Lục nhất định là bị Vũ Sĩ Nhất mua chuộc!

- Có thể bọn họ hành xử như vậy là do quy tắc bên trong quyền lợi thì sao.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Vậy chúng ta cứ như vậy mà từ bỏ sao?

Mạc Hân đặc biệt không cam lòng.

- Từ bỏ?

Bạch Tiểu Thăng lặp lại hai chữ này, nhếch miệng hiện lên một vòng ý cười, hắn nhìn về phương hướng mà Vũ Sĩ Nhất, Kim Đại Lục rời đi, nhìn thoáng qua, trong nụ cười tươi còn chứa một vòng hàn ý,

- Trong từ điển của tôi, không có hai chữ này! Vừa lúc tương phản. Hiện tại tôi mới chính thức đối với cái công nhận này có hứng thú.

Mạc Hân nhìn biểu lộ của Bạch Tiểu Thăng, lập tức an tâm hơn rất nhiều, nàng cũng hung hăng hướng phía đó trừng mắt.

Lần này, coi như là do nàng chủ quan!

Nguyên do là nàng thấy trước mặt nhiều người như vậy lại bằng vào năng lực của Bạch Tiểu Thăng sẽ có thể được chứng nhận dễ như trở bàn tay. Coi như không có một phiếu của Vũ Sĩ Nhất thì cũng sẽ không sao.

Nhưng thật không nghĩ tới Vũ Sĩ Nhất vậy mà lại chơi một màn như thế, đón đầu mua một vị điều tửu sư cao cấp!

Nếu mà mình vận dụng nhân mạch của mình thì tên Vũ Sĩ Nhất kia tính là thứ gì chứ, Vũ Gia của các ngươi còn không phải sẽ ngoan ngoãn rụt đầu lại sao!

Mạc Hân âm thầm suy nghĩ, nàng bắt đầu tính toán.

Bên này, hai người đang nói chuyện.

Bên kia, Phùng Sĩ Kiệt đem người chủ trì gọi tới, cùng hắn thì thầm một phen.

Người chủ trì liên tiếp gật đầu, quay người trở lại đài, hướng những người tham gia cất giọng nói.

- Vừa rồi, Phùng Sĩ Kiệt tiên sinh ủy thác cho tôi, ở đây nói với mọi người một tiếng, xin mọi người tạm lưu lại Trung Kinh ba, năm ngày, chúng tôi gần đây còn có hoạt động, thời gian cụ thể chúng tôi sẽ thông báo trên Wechat của tất cả mọi người!

Ba trăm người ở hiện trường nhất thời khẽ giật mình, lập tức nhao nhao gật đầu.

Mọi người đều đã tới đây, chờ thêm ba, năm ngày cũng chẳng sao!

Phùng Sĩ Kiệt cùng Trương Phi Độ, Đường Tiểu Kỳ lên tiếng chào hỏi, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng. Cười một tiếng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Bạch tiên sinh có thể cùng tôi nói chuyện một chút không?

Bạch Tiểu Thăng đối với Phùng Sĩ Kiệt có ấn tượng cũng rất tốt nên lúc này gật đầu đáp ứng.

Phùng Sĩ Kiệt dùng tay làm dấu mời sau đó tự mình đi trước, Bạch Tiểu Thăng cùng Mạc Hân đi theo sau.

Phùng Sĩ Kiệt mang theo hai người Bạch Tiểu Thăng một đường đi đến một nơi yên tĩnh. Đến nơi ông ấy quay người cùng Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Bạch tiên sinh tôi rất thưởng thức rượu của cậu, thơ và cố sự của cậu tôi cũng đồng dạng rất thưởng thức. Tôi cảm thấy uống loại rượu này xong tôi như trải qua cực hạn của chính mình.

- Cảm ơn ngài.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Tôi không rõ ràng cậu cùng Vũ Sĩ Nhất, Kim Đại Lục có mâu thuẫn gì với nhau, tôi cũng không muốn biết là ai đúng ai sai, càng không muốn làm người hoà giải. Bất quá, rượu này lại không được công nhận, tôi thật không cam tâm!

Phùng Sĩ Kiệt nói thẳng.

Hắn đã từng là một người điều tửu sư, đối với cocktail cũng có một loại yêu quý.

- Không biết Phùng tiên sinh, ngài muốn làm gì?

Bạch Tiểu Thăng dò hỏi.

Vừa rồi, Phùng Sĩ Kiệt để người chủ trì nói với những người tham gia lưu lại theo tôi thấy nhất định là hắn muốn làm gì đó.

Mặc dù nói, Bạch Tiểu Thăng cũng có biện pháp triệt để giải quyết chuyện này, nhưng mà thủ đoạn đó không tiện nói ra. Đối với hắn thì cũng không quan trọng, nhưng Mạc Hân về sau còn muốn lăn lộn ở bên trong vòng tròn này nên hắn không thể làm ẩu được.

Bạch Tiểu Thăng không muốn ảnh hưởng đến nàng.

Trước mắt, Phùng Sĩ Kiệt đã chịu chủ động hỗ trợ, Bạch Tiểu Thăng cũng không ngại nghe một chút.

- Tất cả trường hợp xin chứng nhận đều có quy định, nếu muốn một lần nữa xin chứng nhận thì thời gian không thể thấp hơn một năm!

Phùng Sĩ Kiệt nói,

- Bất quá, hiện tại nếu đem hội nghị chứng nhận thất bại lần này dở bỏ thì hoàn toàn không có vấn đề gì nữa.

- Nhưng nếu làm như vậy thì chúng ta cũng không thể tìm những người khác để thay thế lá phiếu trên tay của Vũ Sĩ Nhất, Kim Đại Lục.

Mạc Hân nhịn không được nói một câu.

- Không sai.

Phùng Sĩ Kiệt gật đầu.

Sau đó, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói tiếp.

- Cho nên, thời gian kế tiếp, chúng ta cần phải giải quyết bọn hắn một chút! Vũ Sĩ Nhất nếu như khó làm, Kim Đại Lục cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần, cho hắn đủ chỗ tốt là được!

Phùng Sĩ Kiệt thân là một vị phó hội trưởng, ngay cả loại lời này cũng nói được, đủ thấy hắn thật sự để ý tới loại rượu này.

Bất quá, Bạch Tiểu Thăng nhìn thái độ của hắn, cảm thấy hắn giúp mình chỉ là tiện tay thôi, điều hắn muốn chính là lấy lòng Mạc Hân.

Xem ra trong giới điều tửu sư nhất định không đơn giản. Bạch Tiểu Thăng âm thầm suy nghĩ.

- Lúc này tên Kim Đại Lục hẳn là còn ở nơi này, nói không chừng hắn đang ở văn phòng của anh hắn.

Phùng Sĩ Kiệt nói.

- Anh của hắn?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

- Anh của hắn chính là tổng giám đốc của chỗ này.

Phùng Sĩ Kiệt trả lời nghi vấn của Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy sao!

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên một lát, sau đó chậm rãi cười.

Nguyên lai còn có cái tầng quan hệ này! Vậy liền đơn giản rồi!

Lúc này.

Kim Đại Lục đang rất ngông nghênh, ngồi ở trên ghế sô pha trong văn phòng của anh trai hắn. Hắn đã ngồi đây cũng được vài phút rồi.

Tổng giám đốc cao ốc quốc tế Mộ Thiên Trung Kinh - Kim Đại Ngọc, đang bận xử lý một phần văn kiện trong tay.

Xử lý tốt văn bản tài liệu trong tay, Kim Đại Ngọc mới ngẩng đầu lên nhìn em của mình cười một tiếng.

- Sao thế mọi việc đã xong rồi sao?

- Đã xong.

Kim Đại Lục uể oải cười nói.

- Đơn giản. Chỉ là một công việc nhỏ đáo hố cho một người bạn đồng hương ở Trung Kinh thôi.

- Có đúng không.

Kim Đại Ngọc cũng không quan tâm lắm cười một tiếng, đứng dậy tự rót một ly trà, tùy ý hỏi.

- Cái gì mà đồng hương ở Trung Kinh, cũng trong vòng tròn của các ngươi đúng không.

Kim Đại Lục nhún vai,

- Không phải chính thức, bất quá rất có thể sẽ được vào, hắn làm ra một loại cocktail mới, xem ra là người có chút tiền.

- Có đúng không? Người đó tên gì, để xem anh có quen biết không?

Kim Đại Ngọc cười hỏi, sau đó vừa uống một hớp rượu vừa đi qua.

- Hình như gọi là Bạch Tiểu Thăng.

Kim Đại Lục không thèm quan tâm, thuận miệng trả lời.

- Phốc!

Kim Đại Ngọc vừa uống một ngụm rượu nghe xong cái tên lập tức phun ra, cả người cũng choáng váng gấp gáp hỏi lại.

- Em nói tên gì?

- Ai nha. . . Anh phun hết rượu lên người em rồi này.

Kim Đại Lục thay đổi sắc mặt, la lên một trận,

- Là tên họ Bạch!

- Có phải là người này không?

Kim Đại Ngọc lập tức bổ nhào vào cái bàn bên cạnh, lật một tấm ảnh đưa cho em của mình xem.

Đây chính là ảnh chụp của Bạch Tiểu Thăng!

- Đúng vậy, là ai thế. . . Làm sao trong tay anh lại có ảnh chụp của người ta?

Kim Đại Lục khẽ giật mình.

- Ta kháo, thật sự là hắn sao! Hắn mà lại đến chỗ này của ta sao!

Kim Đại Ngọc lấy tay đập vào đầu mình, sau đó trừng lớn hai mắt nhìn Kim Đại Lục,

- Mày nói mày chơi hắn ta sao? !

- Đúng.

Kim Đại Lục hoàn toàn không hiểu vì sao anh ruột của mình lại kích động như thế.

- Con mẹ nó chứ. . . Mày hại chết tao rồi!

Kim Đại Ngọc hận không thể cho em của mình một bạt tai.

Tên Bạch Tiểu Thăng kia là người có thể chọc vào được sao!

Giờ phút này.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp mang theo Mạc Hân, Phùng Sĩ Kiệt đi thẳng đến văn phòng của Kim Đại Ngọc.

- Có người quen tại Trung Kinh vậy thì dễ làm rồi.

Bạch Tiểu Thăng hiện giờ rất vui vẻ.

- Cậu có ý gì? Cậu biết anh của hắn sao?

Phùng Sĩ Kiệt ngạc nhiên hỏi.

- Tôi không biết hắn, bất quá, tôi cảm thấy hắn hẳn là quen biết tôi!

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng cười một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận