Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 577: Biết hay không quá khoa trương



Trên đường trở về Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng cùng Quý Minh Dương đều có chút trầm mặc, hai người đều đang mang tâm sự riêng.

Trương Manh cũng hiểu được đại khái tính nghiêm trọng của vấn đề, nhịn không được cũng lo lắng theo.

Cố gắng lâu như vậy mắt thấy sắp thành công không ngờ lại bị người khác đoạt giải quán quân, tư vị này xác thực không dễ chịu chút nào.

Trương Manh nhìn Bạch Tiểu Thăng xuyên qua kính chiếu hậu.

Vị tổng giám đốc tuổi trẻ này, đã rất xuất sắc!

Trước mắt chỉ cần nhìn những chuyện mà Bạch Tiểu Thăng đã làm, chẳng những siêu viễn hơn những người cùng thế hệ, thậm chí ngay cả những thương nhân có danh tiếng tại Trung Kinh chỉ sợ cũng khó có thể cùng hắn sánh vai. Làm đến loại tình trạng này hắn đúng thật là hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đệ nhất trong giới kinh doanh của Trung Kinh!

Nếu như cuối cùng bị thua, cũng chỉ có thể nói là vận may chưa có hoặc đối thủ quá mạnh!

Kỳ thật đối với Trung Kinh mà nói, lần tranh đoạt danh ngạch cho công ty gương mẫu cấp tỉnh này bọn họ đã tìm ra được phương hướng phát triển cho thành thị kiểu mới cũng được phí trên tỉnh công nhận, đạt được rất nhiều chỗ tốt!

Như vậy cũng rất tốt rồi!

Đối với truyền thông Trung Kinh và Bạch Tiểu Thăng mà nói, bọn hắn đã nắm giữ vững chắc địa vị công ty truyền thông cự long tại Trung Kinh. Tại giới truyền thông Trung Kinh hoàn toàn xứng đáng là công ty đi đầu cho các công ty khác noi theo thậm chí còn sẽ được lưu vào sử sách.

- Coi như hiện tại có thua, thì chúng ta cũng đã đạt được đủ nhiều!

Trương Manh âm thầm suy nghĩ.

Bất quá mắt thấy Bạch Tiểu Thăng một đường trầm tư, suy nghĩ đối sách, đối với phần kiên nhẫn chấp nhất này của hắn,Trương Manh lại càng thêm kính nể.

Trương Manh làm sao biết được Bạch Tiểu Thăng là do nhận được nhiệm vụ, vì hai mươi điểm thưởng nên không muốn thua!

- Thị trưởng, Tiểu Thăng, tôi cảm thấy hai người suy nghĩ quá nghiêm trọng rồi! truyền thông Thiên Chinh của thành phố Lang Bắc bên kia, coi như cuối cùng báo cáo cùng một lúc với chúng ta, thì cũng chưa chắc bọn họ có thể vượt qua được chúng ta!

Trương Manh an ủi một câu.

- Huống hồ, đây chỉ là một cái danh ngạch công ty gương mẫu cấp tỉnh, chỉ là hư danh mà thôi, cho dù có lấy không được, cũng không cần quá mức xoắn xuýt lên như thế! Còn có, Quý thị, Tiểu Thăng cũng đã làm rất tốt rồi.

Cũng chỉ có Trương Manh đã ở cùng Quý Minh Dương nhiều năm mới đám há miệng nói bậy như vậy.

Kỳ thật, hắn đã sớm nhịn không được muốn giải vây cho Bạch Tiểu Thăng, muốn cho cậu ấy một bậc thang leo xuống.

- Ừm.

Quý Minh Dương không quan tâm gật gật đầu theo phản xạ sau đó giật mình bừng tỉnh, cười một tiếng nói.

- Trương Manh a, cậu đang thay Bạch Tiểu Thăng cầu tình sau. Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, còn không rõ ràng tính tình của tôi sao! Mọi thứ chỉ cần mình cố gắng hết sức, đùng thực lực của chính mình để tranh tài một cách công bằng thì thua cũng không hề có cảm giác mất mặt. Tôi đang phiền muộn không phải là chuyện của Bạch Tiểu Thăng mà là tôi đang nghĩ đến việc trong tỉnh đang chuẩn bị phê chuẩn mấy cái chính sách mới. Tôi đang nghĩ xem phải triển khai công việc như thế nào.

Thì ra là thế.

- Là tôi nghĩ sai rồi.

Trương Manh áy náy cười một tiếng.

- Bất quá cũng cảm ơn cậu nhắc nhở tôi, Tiểu Thăng à, liên quan đến cái hư danh công ty gương mẫu cấp tỉnh này, cậu thật sự cũng không cần quá xoắn xuýt ở trong lòng, cậu. . .

Quý Minh Dương nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng an ủi một câu.

- Quý thị trưởng!

Quý thị trưởng còn chưa nói hết đã bị Bạch Tiểu Thăng ngắt lời.

Bạch Tiểu Thăng tựa hồ không có nghe được bọn họ vừa rồi nghị luận cái gì, chỉ là như vừa nghĩ xong chuyện gì nên vội vàng lên tiếng.

- Liên quan tới nội dung của giai đoạn thứ tư, tôi vừa mới suy nghĩ một chút, kỳ thật thay mạch suy nghĩ mới ngược lại còn đơn giản hơn so với trước. Dựa theo mạch tư duy mới, phương pháp mới có lẽ chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể hoàn thành!

Nguyên lai Bạch Tiểu Thăng căn bản không có xoắn xuýt vấn đề thắng bại, mà là toàn lực suy nghĩ cho giai đoạn tiếp theo nên triển khai như thế nào.

- Nhanh như vậy sao!

Liên quan tới thời gian hoàn thành, Quý Minh Dương có chút giật mình.

Trương Manh cũng đồng dạng giật mình.

Giai đoạn thứ tư, Bạch Tiểu Thăng muốn rút ngắn xuống còn mười ngày nửa tháng, sẽ không quá khoa trương chứ!

- Tôi một mực đang nghĩ tới một vấn đề.

Tinh thần của Bạch Tiểu Thăng hiện tại rất tỉnh táo đưa ra phân tích của mình.

- Giai đoạn thứ tư, trong đó có rất nhiều việc phải làm, nhưng đều không phải hạch tâm, lại không liên quan đến cơ mật, chúng ta cứ cấm đầu vào làm không bằng tìm 'Ngoại viện' hỗ trợ. Phải biết rằng thành phố của chúng ta có rất nhiều công ty truyền thông! Tài nguyên lớn như vậy vì sao chúng ta lại không tận dụng! Chúng ta có thể thành lập một bộ phận chuyên xử lý các vấn đề sau đó giao cho các công ty truyền thông khác hỗ trợ!

- Như vậy cũng được sao?

Trương Manh nhịn không được trừng lớn mắt hỏi một câu.

- Cách làm lúc đầu của chúng ta, giống như là xây một ngôi nhà mọi chuyện chúng ta đều phải tự lực cánh sinh, nhưng mà hiện tại, chúng ta có người, có tài nguyên, hoàn toàn có thể đem ý nghĩ của chúng ta, đồ đạc của chúng ta nhờ sự giúp đỡ của ngoại lực, cái này cũng không tính là không tuân theo quy định!

Bạch Tiểu Thăng trình bày.

- Cái gọi là công ty gương mẫu có nghĩ là công ty có thể cắm rễ trong ngành nghề đó, làm mẫu cho ngành nghề. Nhưng tương tự, cũng có thể là lợi dụng tài nguyên của ngành nghề!

- Tôi ủng hộ ý nghĩ của cậu, chúng ta có thể thử một chút!

Quý Minh Dương vừa dùng tay đánh nhịp vừa nói.

Mắt nhìn thấy hai vị ngồi đằng sau cao hứng. Trương Manh cũng không nhịn được cười một tiếng.

Vấn đề mà hắn lo lắng tựa hồ cũng không phải là vấn đề.

Hai vị này cũng không phải là nhân vật bình thường!

Trương Manh đã triệt để yên tâm, an tâm hoàn thành tốt vai trò lái xe của mình.

Một đường tiếp tục đi, Bạch Tiểu Thăng cùng Quý Minh Dương lại lần nữa trò chuyện thay đổi một ít cái mạch suy nghĩ này, Quý Minh Dương đề nghị phải gặp và thảo luận vấn đề hợp tác với lãnh đạo của các công ty mà mình muốn hợp tác.

Sau khi về tới Trung Kinh, Trương Manh dưới sự yêu cầu của Quý Minh Dương trước tiên đưa Bạch Tiểu Thăng về truyền thông Trung Kinh trước.

- Cậu cứ buông tay đi làm, không cần cân nhắc thắng thua, tôi sẽ ủng hộ cậu!

Trước khi xuống xe Bạch Tiểu Thăng, Quý Minh Dương dặn dò hắn một câu.

Lãnh đạo lần này thật là toàn lực duy trì!

- Yên tâm đi Quý thị trưởng, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, xuống xe.

Đưa mắt nhìn xe Quý Minh Dương rời đi, Bạch Tiểu Thăng vội vàng đi vào công ty cao ốc, trở lại phòng làm việc của mình.

- Anh Tiểu Thăng đã về rồi sao!.

Lâm Vi Vi đang ở trong phòng làm việc, nhìn thấy hắn thì cười chào hỏi.

- Vi Vi, đi gọi Tống Nhất Minh đến đây! Lần này, chúng ta phải chơi một trận lớn!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hưng phấn nói.

Lâm Vi Vi nhìn hắn mang theo thần sắc kích động, vội vàng gật đầu, đi tìm Tống Nhất Minh.

Một lát sau, hai người tới văn phòng của Bạch Tiểu Thăng.

- Vi Vi, lão Tống các ngươi nhìn xem đây là cái gì!

Bạch Tiểu Thăng đem một trang giấy đưa cho bọn hắn.

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh nghi ngờ tiến lên nhận lấy tờ giấy, hai người nhìn một chút, đôi mắt lập tức trừng lớn.

Cái ý nghĩ này của Bạch Tiểu Thăng quá kinh người rồi, hắn là đem truyền thông liên minh xem như công ty bên ngoài của truyền thông Trung Kinh, đem những nội dung không phải trọng yếu lại rườm rà của giai đoạn thứ tư bới mốc ra, để cho mấy người kia giúp đỡ hoàn thành, sau đó truyền thông Trung Kinh phụ trách tổng hợp lại.

- Ông trời của ta, ngài cái này là muốn xem giao đoạn thứ tư như một chiếc xe ôtô, để cho người khác giúp đỡ sản xuất linh kiện, chúng ta bên này chỉ cần lắp rắp lại, đồng thời phụ trách bộ phận phần mềm?

Tống Nhất Minh nhịn không được nói một câu.

- Cái thí dụ này rất đúng tôi chính là có ý tứ này!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Như vậy thời gian mà chúng ta cần sẽ được rút ngắn rất nhiều!

Lâm Vi Vi nhịn không được sợ hãi cùng thán phục.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.

- Mục Bắc Thần lần này cùng chúng ta là so về tốc độ. Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian so với hắn vì thế hiện tại chúng ta không thể thua!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh liếc nhau, gật gật đầu.

- Được rồi tôi sẽ lập tức tổ chức phân tích, các nội dung có thể chia ra để làm.

- Tôi sẽ đi tìm kiếm những công ty tương quan để họ chuẩn bị làn này mọi người phải cùng nhau tăng ca rồi.

Hai vị này cũng là chiến ý tràn đầy.

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh vội vàng lui xuống, đi làm chuyện của mình.

Bạch Tiểu Thăng thì ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ.

- Đối phó với Mục Bắc Thần loại người này, không thể chỉ dùng một loại phương pháp. . . Không biết bên này chúng ta làm ra động tĩnh như thế thì bao lâu sẽ để Mục Bắc Thần biết được, hắn biết được rồi sẽ làm thế nào?

Ngày thứ hai.

Mục Bắc Thần đang ngồi tại trong phòng làm việc của mình, xem xét nội dung giai đoạn xét duyệt thứ tư của truyền thông Thiên Chinh, vừa xem hắn vừa nhíu mày.

Công việc sơ bộ đã hoàn thành, nhưng xác thực vẫn còn tồn tại vấn đề không nhỏ.

Đối với hắn kết quả này không thể nào tiếp thu được.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên có người gửi đến một tin tức.

Mục Bắc Thần nhìn thoáng qua tên người gửi tới, khẽ nhíu mày, mở tin nhắn ra xem xét.

Thấy rõ nội dung hắn, bỗng nhiên trừng lớn mắt,

- Bạch Tiểu Thăng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận