Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 579: Thành phố Lang Bắc hạng nhất?



Thoáng một cái, mấy ngày đã trôi qua.

Bạch Tiểu Thăng, Mục Bắc Thần hai bên đều đang khua chiêng gõ trống, kiếm đủ sức lực khai triển công việc.

Chớp mắt hôm nay đã là thứ năm.

Buổi sáng, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh mở cuộc họp gặp mặt, hiểu rõ một tý tiến độ các phương diện làm việc.

Hiểu xong cái này, Bạch Tiểu Thăng giật nảy mình, vậy mà so với dự đoán của mình còn nhanh hơn không ít!

Sáng ngày mai, thứ sáu này, giai đoạn thứ tư liền có thể toàn bộ hoàn thành, với lại bảo đảm chất lượng!

- Tốc độ này, đúng là hơi khoa trương!

Bạch Tiểu Thăng cũng nhịn không được kinh sợ.

- Mới đầu chúng ta cũng thật không dám tin tưởng, bất quá gặp nhiều, cũng thành thói quen, cái này có thể là tương đương với mấy cái truyền thông Trung Kinh nhân viên, tài nguyên đang làm việc. Toàn thành phố cũng đang giúp bận bịu, nghĩ như vậy, cũng liền có thể tiếp nhận!

Tống Nhất Minh cười nói.

- Lần này, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!

Lâm Vi Vi vô cùng phấn chấn.

Bạch Tiểu Thăng cũng có lòng tin mười phần.

Ba người nói chuyện một chút, Tống Nhất Minh, Lâm Vi Vi lúc này mới rời đi.

Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho Trương Manh.

Trong điện thoại, cậu đem tiến độ làm việc của truyền thông Trung Kinh nói rõ ràng, đồng thời đề nghị Quý Minh Dương thị trưởng xin chiều ngày mai trình báo.

- Các cậu sao làm nhanh như vậy?

Phản ứng đầu tiên của Trương Manh là không thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù trước đây, Bạch Tiểu Thăng có nói qua thời gian sẽ rút ngắn đến mười ngày nửa tháng, nhưng mà trước mắt, ngay cả mười ngày cũng chưa tới, đã đem giai đoạn thứ tư toàn bộ hoàn thành? Thật là không thể tưởng tượng nổi!

- Tiểu Thăng, cậu, cậu khẳng định chứ! Tới bước trình báo rồi sao?

Trương Manh thậm chí có chút lắp bắp muốn xác nhận lại.

Hoàn thành và có thể báo cáo, là hai việc khác nhau.

- Tôi khẳng định!

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

Đầu dây bên kia, Trương Manh rõ ràng im lặng một lát, hiển nhiên là do kinh hoảng.

- Được, tôi ngay lập tức đi tìm Quý thị trưởng báo cáo!

Trương Manh trước khi cúp điện thoại, từ đáy lòng nói với Bạch Tiểu Thăng một câu,

- Tôi thật là có chút khâm phục cậu!

Đặt điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng cũng thở phào một hơi, nhìn điện thoại di động nhịn không được cười lên.

- Kỳ thật, tôi cũng có chút bội phục chính mình.

Trung Kinh, phòng thị trưởng.

Cúp điện thoại, Trương Manh vội vã, xông thẳng đến văn phòng Quý Minh Dương.

Đây chính là cái tin tức vô cùng tốt, ý nghĩa bọn họ khả năng thành người đầu tiên đạt công ty gương mẫu cấp tỉnh danh hiệu thành phố địa cấp!

Trung Kinh kinh tế thứ nhất, vinh dự tự nhiên cũng là thứ nhất!

Trương Manh cùng Quý Minh Dương lâu như vậy, cũng có chút hiếu thắng đấu thắng.

Tới gần giữa trưa, Quý Minh Dương vừa xử lý xong một đống sự vụ, đứng dậy giãn gân cốt một chút, liền nghe đến hai tiếng tiếng đập cửa, trong miệng ông mới nói một nửa chữ "Vào", cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.

Trương Manh mặt mũi tràn đầy vui mừng hớn hở, đi tới.

- Lão Trương, định làm gì? Làm sao lại vui mừng như vậy?

Quý Minh Dương tò mò cười nói.

- Thị trưởng, việc mừng lớn a!

Trương Manh cười đến không khép miệng lại được, đi qua, đem lời nói của Bạch Tiểu Thăng nói rõ với Quý Minh Dương.

Quý Minh Dương thị trưởng cũng làm nhiều năm như vậy, sóng gió gì chưa thấy qua, sớm đã trầm ổn, vinh nhục không sợ hãi.

Nhưng lúc ông ta nghe thấy, Bạch Tiểu Thăng đem xét duyệt nội dung định ra chu kỳ mười ngày nửa tháng giai đoạn thứ tư, vài ngày thì làm xong! Với lại, ngày mai liền có thể đi trong tỉnh báo cáo!

Ông ta cũng có chút trợn tròn mắt.

- Nhanh như vậy! Cậu khẳng định chứ! Tới trình độ có thể trình báo rồi sao?

Quý Minh Dương nhịn không được hỏi.

Trương Manh cười khổ.

- Thị trưởng của tôi a, câu nói này, tôi cũng đã nói, một chữ không thiếu.

Trương Manh gật đầu,

- Khẳng định!

Quý Minh Dương cười ha ha,

- Tôi liền gọi điện thoại cho Phiền bộ trưởng!

Quý Minh Dương rất vui vẻ, lúc này liền hành động, trước gọi điện thoại cho bí thư của Phiền bộ trưởng.

Cú điện thoại này Quý thị trưởng chờ cho tới khi chuông reo xong cũng không có ai bắt máy.

- Không bắt máy, không lẽ là theo bộ trưởng đi họp?

Quý Minh Dương ngạc nhiên nói.

- Tôi thấy, có lẽ là vậy rồi, ngài liền chờ một tý. Tôi tin lát sẽ gọi lại cho ngài.

Trương Manh cười nói.

- Đúng đúng, chuyện tốt không sợ muộn, cậu nhìn xem tôi vui quá rồi cũng không còn tính nhẫn nại.

Quý Minh Dương tự giễu cười một tiếng,

- Trương Manh, chúng ta nói chuyện một chút những 'Công ty nhỏ gương mẫu' trong thành phố, trước mắt, có thể cho Trung Kinh mang đến không ít hiệu quả và lợi ích a! Nói đến, thật đúng là phải cảm tạ Bạch Tiểu Thăng!

Quý Minh Dương có chút hăng hái, cùng Trương Manh trò chuyện trong chốc lát.

Mắt nhìn thấy nhanh đến giữa trưa, muốn đi ăn cơm, Quý Minh Dương điện thoại bỗng nhiên vang lên.

- Ơ, có người gọi tới.

Quý Minh Dương trên mặt nở nụ cười, tiếp điện thoại, để bên tai,

- Tôi là Quý Minh Dương, Vương Bí thư, bộ trưởng có thời gian không!

- Quý thị trưởng, xin ngài đợi một tý, tôi đem điện thoại đưa cho Phiền bộ trưởng.

Phía bên kia trả lời.

Trực tiếp đưa cho Phiền bộ trưởng? Quý Minh Dương khẽ giật mình, thường ngày cũng là nghe rồi báo cáo lại mà.

Xem ra Phiền bộ trưởng ở bên cạnh, còn có thời gian.

- Quý Minh Dương, muốn tìm tôi sao.

Quả nhiên là giọng nói của Phiền bộ trưởng.

Quý Minh Dương cười nói,

- Phiền bộ trưởng, tôi có việc muốn nói với ngài a, công ty thành phố tôi—— truyền thông Trung Kinh, ngày mai có thể hướng trong tỉnh tiến hành giai đoạn báo cáo thứ tư!

Quý Minh Dương trong giọng nói, không khỏi tự hào.

- A! Các cậu giai đoạn thứ tư cũng xong, cũng muốn hướng trong tỉnh báo cáo?

Phiền bộ trưởng quả nhiên có mấy phần kinh ngạc.

- Vâng ạ.

Quý Minh Dương cười ha hả, bỗng nhiên phân biệt rõ, sững sờ,

- 'Cũng' ? Phiền bộ trưởng, lời này của ngài là có ý gì?

Phía bên kia, im lặng chốc lát.

- Quý Minh Dương, tôi thì không dối gạt cậu, vừa rồi, tôi vừa nghe báo cáo là của tập đoàn Thiên Chinh thành phố Lang Bắc, bọn họ củng lúc báo cáo giai đoạn ba, bốn, đã. . . Qua thẩm định!

Giọng nói của Phiền bộ trưởng tựa hồ có chút tiếc nuối.

Thành phố Lang Bắc, đã qua thẩm định!

Nụ cười trên mặt Quý Minh Dương cứng lại, ngẩn người tại chỗ.

Cái này liền là. . .

- Thiên Chinh truyền thông bọn họ, cầm tới tay danh hiệu công ty gương mẫu cấp tỉnh đầu tiên.

Phiền bộ trưởng nói chi tiết.

Quý Minh Dương cả người mơ màng.

Bên cạnh ông, Trương Manh lờ mờ nghe được nội dung cũng choáng váng cả mắt.

- Quý Minh Dương, cậu vẫn đang nghe chứ. Tôi hi vọng cậu, có thể nhìn thẳng vào lần chọn lựa này, một cái danh hiệu không đại biểu cho cái gì, Trung Kinh, còn có truyền thông Trung Kinh, không thể đem một cái hư danh xem nặng, từ đó làm cho lẫn lộn đầu đuôi! Ngày mai báo cáo, tôi vẫn còn muốn nghe các cậu không thể lơ là trong lúc này được!

Phiền bộ trưởng đang an ủi, cũng đang răn đe.

- Vâng, Phiền bộ trưởng, tôi đã biết. Tôi sẽ. . . sẽ xử lý tốt!

Quý Minh Dương đáp lại.

- Bạch Tiểu Thăng bên kia, cậu làm một chút tư tưởng, người trẻ tuổi, tâm tính nặng nề!

Phiền bộ trưởng cố ý căn dặn.

Trò chuyện kết thúc, Quý Minh Dương có mấy phần trầm mặc.

- Thị trưởng. . .

Trương Manh ở bên cạnh, nhịn không được có mấy phần lo lắng nói.

Trương Manh cũng rất không muốn tiếp nhận hiện thực này, nhưng lại không thể không tiếp nhận.

Với lại hắn tin, Quý Minh Dương tâm lý càng không tốt.

- Lần này, chúng ta sợ là. . . đã bỏ lỡ cơ hội trở thành công ty gương mẫu cấp tỉnh!

Quý Minh Dương thở dài một tiếng,

- Báo cho Bạch Tiểu Thăng một tiếng đi.

- Vâng.

Trương Manh có chút gian nan nói.

- Được rồi, vẫn là tôi đi thì tốt hơn!

Quý Minh Dương nghĩ nghĩ, lại ngăn trở Trương Manh.

Bạch Tiểu Thăng, lần này thật không phải cậu không đủ ưu tú! Quý Minh Dương hơi lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận