Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 580: Ngươi không được chế giễu Bạch Tiểu Thăng!



Giữa trưa.

Tâm tình hiện tại của Bạch Tiểu Thăng đang rất tốt, gọi Tống Nhất Minh, Lâm Vi Vi đến, đi nhà ăn nhân viên ăn cơm.

Nhà ăn nhân viên cũng có "Nhã gian", là một gian nhỏ khoảng bốn người ngồi, có cửa thủy tinh. Ở bên trong đóng cửa lại ăn cơm, trò chuyện cũng không tệ...

Bạch Tiểu Thăng ngồi gần bên trong, bên trong mâm của hắn để thịt vịt nướng giòn, thịt nướng tiêu, một miếng bánh mì, một khối bánh nướng mới ra lò, còn có một bát canh trứng rong biển. Nhìn thật phong phú. Tâm tình tốt, khẩu vị tự nhiên cũng tốt lên.

Trong mâm của Tống Nhất Minh cũng có thật nhiều đồ ăn, nào là sườn non mềm, thịt hấp, rau xào thập cẩm, sứa trộn giấm.

Lâm Vi Vi thì đơn giản hơn nhiều, toàn là rau xanh, thức ăn còn không có món chính. Nàng không phải là người theo chủ nghĩa ăn chay, đây bất quá là ngày nàng giảm béo thôi.

Nhìn đồ ăn trên màn, Bạch Tiểu Thăng thèm đến nhỏ dãi, nhưng mà ngồi xuống chưa ăn được hai miếng thì điện thoại đã vang lên.

- Ai lại đi gọi vào lúc này chứ?

Bạch Tiểu Thăng không tình nguyện đặt đũa xuống, lấy điện thoại di dộng ra nhìn thoáng qua.

Nhìn thấy tên người gọi, Bạch Tiểu Thăng lập tức sững sờ

- Quý thị trưởng?

Cái này là số điện thoại riêng của Quý Minh Dương người bình thường sẽ không có được dãy số này.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian nghe điện thoại.

- Quý thị trưởng, ngài tìm tôi?

- Tiểu Thăng, đang làm gì đấy?

Giọng nói Quý Minh Dương ôn hòa.

- Ăn cơm ạ.

Bạch Tiểu Thăng mờ mịt trả lời.

Giờ này còn có thể làm gì nữa.

- Quý thị trưởng, ngài ăn cơm chưa, nếu như chưa ăn thì đến bên này của chúng tôi, món ăn của nhà hàng chúng tôi rất ngon a!

Bạch Tiểu Thăng cùng thị trưởng cười, nói ba hoa.

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh nhịn không được bội phục.

Nhìn xem đây còn là Bạch tổng của bọn hắn sao, như là biến thành người khác, có thể nói chuyện với thị trưởng như thế.

- Tiểu Thăng!

Quý Minh Dương giọng nói ngập ngừng, một tiếng gọi này mơ hồ lộ ra một chút trầm trọng

- Tôi có một việc muốn nói với cậu.

Bạch Tiểu Thăng nghe được có gì đó không đúng, nụ cười của hắn trong nháy mắt tắt hẳn.

- Quý thị trưởng trưởng, đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh mắt thấy sắc mặt Bạch Tiểu Thăng biến hóa, nghe hắn nói vậy, hai người lập tức liếc nhau cũng bỏ đũa xuống.

Hình như xảy ra chuyện lớn!

- Truyền thông Thiên Chinh thành phố Lang Bắc, bọn hắn một tiếng trước đã tiến hành báo cáo trong tỉnh, đã thông qua thẩm định!

Quý Minh Dương trầm giọng.

Nghe xong biểu lộ của Bạch Tiểu Thăng có một chút kinh ngạc, sau đó thì có vẻ hơi ngưng trọng.

Trong điện thoại, Quý Minh Dương tiếp tục nói.

- Bộ trưởng đã xác nhận qua, bọn họ là người đầu tiên lấy được danh ngạch công ty gương mẫu cấp tỉnh, cái này là ván đã đóng thuyền rồi. Mà chúng ta. . . Chúng ta. . .

Quý Minh Dương trầm ngâm, hắn không biết phải nói làm sao mới tốt.

Truyền thông Trung Kinh chỉ là tại trên mặt thời gian hơi thua bọn hắn nửa phần, chỉ thế thôi.

Bất quá trên kết quả, lại như trên trời và dưới đất.

Các công ty địa cấp thành phố khác, có lẽ trình báo xét duyệt chậm hơn, nhưng mà không sao, bọn họ đang phải xử lý các vấn đề lặp lại, các vấn đề cạnh tranh khác nhau, các ngành nghề trong tỉnh muốn làm ngành nghề gương mẫu, bọn họ chỉ cần thông qua được sát hạch, liền có thể có được danh ngạch!

Truyền thông Trung Kinh thì lại khác, coi như mình so với đại bộ phận các công ty khác ưu tú hơn, thế nhưng vậy thì như thế nào! Trong mười cái danh ngạch công ty gương mẫu cấp tỉnh, cái thuộc về ngành nghề truyền thông kia đã bị truyền thông Thiên Chinh cướp đi!

Không có một cái thuộc về truyền thông Trung Kinh!

Mà truyền thông Trung Kinh chỉ có thể trơ mắt nhìn một cái lại một cái, thậm chí những công ty không bằng mình, lại vượt qua mình, vinh dự lấy được từng cái danh ngạch.

Quý Minh Dương cũng không chịu nổi.

- Tiểu Thăng, ý của bộ trưởng là không để cho chúng ta quá coi trọng hư danh này, làm tốt chuyện của mình, mới là chuyện chính! Tôi hi vọng cậu không nên quá khổ sở.

Quý Minh Dương cảm thán.

- Ngày mai vẫn báo cáo như cũ, tôi hi vọng cậu. . . Có thể điều chỉnh tốt cảm xúc.

Dứt lời, Quý Minh Dương lẳng lặng chờ đợi Bạch Tiểu Thăng đáp lại.

Phẫn nộ, ủy khuất, rống to, kêu to….

Quý Minh Dương đã chuẩn bị xong tinh thần để đón điều tiêu cực đó.

Nói đến thực chất, Bạch Tiểu Thăng chỉ là một người trẻ tuổi, bất luận hắn có phản ứng như thế nào, ông cũng có thể hiểu được, đồng thời chuẩn bị tha thứ cho hắn.

- Quý thị trưởng trưởng, tôi đã biết.

Bạch Tiểu Thăng rốt cục mở miệng.

Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không cảm thấy có chút gợn sóng nào.

- Chúng ta đã họp chuẩn bị sẵn sàng, toàn lực đối mặt với báo cáo ngày mai.

Bạch Tiểu Thăng nói ra.

Không có ủy khuất, không có tức giận, chỉ có sự bình thản trước sau như một

Sự bình thản này, để Quý Minh Dương không nhịn được lớn tiếng khen hay.

- Thua người không thua trận, Bạch Tiểu Thăng, tốt lắm!

Quý Minh Dương nói.

Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng thấy Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh trừng trừng nhìn chính mình, lập tức cười một tiếng.

- Không có việc gì, ăn cơm thôi!

Bạch Tiểu Thăng chỉ nói một câu, sau đó im lặng không nói nữa, vùi đầu ăn như hổ đói.

Chỉ là một cái ngăn trở lại như thế nào!

Bạch Tiểu Thăng hắn ở trong trường đại học bị hãm hại, tại Thiên Nam bị ủy khuất, so với cái này nhiều hơn nhiều!

Điểm thất bại ấy có là cái gì!

Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh chần chờ liếc nhau, bọn họ không có nghe được Quý Minh Dương nói cái gì, cũng không có từ trong lời nói của Bạch Tiểu Thăng bắt được chút tin tức gì, chỉ là bọn họ biết rõ, đã xảy ra chuyện.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng không nói, bọn hắn cũng liền không hỏi.

Bạch Tiểu Thăng tuy đang ăn cơm, nhưng cũng có chút không yên lòng, hắn ánh mắt sáng tối chập chờn, nhưng không có một tia uể oải.

Tình huống xấu như thế này, hắn cũng không phải chưa có nghĩ qua.

Giờ này khắc này, tại Trung Kinh, thị phủ.

Quý Minh Dương ngồi tại chỗ ngồi của mình, trầm mặc không nói.

Trương Manh ở bên cạnh thở dài trong lòng, vào cái ngày báo cáo xong giai đoạn thứ ba, khi trở về xe, hắn còn nghĩ một khi thất bại phải làm thế nào, không nghĩ tới thật sự sẽ phát sinh.

Mặc dù lúc ấy nghĩ rất thông suốt, nhưng nước đã đến chân thế này, hắn cũng cảm thấy có chút tối tăm

Cố gắng lâu như vậy, nhìn thấy thành công trong tầm mắt, nhưng lại thua người nửa chiêu.

- Thị trưởng, ngài đừng lo nghĩ nữa, việc đã đến nước này, cũng như ngài nói với Bạch Tiểu Thăng, thua người không thua trận!

Trương Manh cũng không biết nên khuyên như thế nào.

Quý Minh Dương thở dài

- Tôi không sao, tôi chỉ bất quá là thay Bạch Tiểu Thăng có cảm giác bất công thôi. . .

Đang nói chuyện thì điện thoại của hắn vang lên.

- Tô Xu?

Quý Minh Dương cầm lấy nhìn, lập tức nhíu mày

- Nàng điện thoại tới làm cái gì?

Theo lễ phép, Quý Minh Dương vẫn nghe điện thoại

- Lão Quý, thế nào, tâm trạng bây giờ ra sao?

Thị trưởng Tô Xu cười nói trong điện thoại.

- Tâm tình không tệ, Tô Xu, bà tâm tình cũng rất tốt a! Chúc mừng các người!

Quý Minh Dương hừ lạnh một tiếng.

- Ôi, tạ ơn.

Thị trưởng Tô Xu ở trong điện thoại cười khanh khách lên

- Tôi cách một cái điện thoại, đều có thể nghĩ ra được ông đang có vẻ mặt như thế nào! Tôi nói Quý Minh Dương, thời điểm ông thua tôi còn thiếu sao, cũng không quan tâm cái này lần một lần hai!

- Bà là chuyên môn gọi tới chế giễu tôi sao?

Quý Minh Dương hừ lạnh một tiếng.

- Là thăm hỏi. . . Thuận tiện muốn nhìn một chút tâm tình hiện giờ của ông!

Tô Xu cười nói

- Lão Quý, tôi nói với ông, các người thua cũng không mất mặt Mục Bắc Thần bên này của tôi so với cái gì Bạch Tiểu Thăng kia của ông, lớn hơn mười tuổi! Lịch duyệt, kinh nghiệm, năng lực, cái gì cũng vượt xa hắn, ông nói cho tôi biết xem, ông dựa vào cái gì mà thắng, mấu chốt là ông đã chọn sai người!

Quý Minh Dương trầm mặc không nói, nửa ngày mới nghiêm túc nói ra.

- Tô Xu, bà chế giễu tôi, có thể! Nhưng mà cười nhạo Bạch Tiểu Thăng thì không được! Chớ coi là Mục Bắc Thần may mắn thắng một lần thì mạnh hơn Bạch Tiểu Thăng. Bà vĩnh viễn không thể biết rõ, dạng người như Bạch Tiểu Thăng có thể sáng tạo kỳ tích gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận