Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 583: Trần Trường Khoảnh có vấn đề!



- Sao thế, Trần tổng không thể mời tôi uống một chén trà sao?

Đối mặt với ánh mắt bối rối trong giây lát của Trần Trường Khoảnh, Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất tự nhiên, cười hỏi.

- A, nên thế, nên thế!

Trần Trường Khoảnh ngượng ngùng cười cười, sau đó đứng dậy.

Đối mặt với người đồng lứa Bạch Tiểu Thăng này, Trần Trường Khoảnh có một loại cảm giác "Sợ" từ trong lòng.

Hắn đã được chứng kiến quá nhiều thủ đoạn của người đàn ông này. Chính bản thân đều đã liên tiếp gặp khó, sau đó ngay cả chú hai của mình —— người phụ trách sản nghiệp tỉnh An Giang Trần Cửu Tranh cũng liên tục thất bại, nhiều lần bị kinh ngạc.

Những chuyện này đã tạo thành bóng ma tâm lý cho hắn!

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng muốn uống trà, Trần Trường Khoảnh liền rời khỏi bàn làm việc của mình.

Nhưng mà vẻ mặt của Trần Trường Khoảnh lại có chút không tình nguyện, hơi mất tự nhiên. Hắn không nhịn được liếc nhìn tập tài liệu bên trên bàn công tác của mình, chậm chạp không di chuyển.

Bạch Tiểu Thăng giống như không có chú ý tới sự do dự của hắn, tay phối hợp cầm điện thoại di động lướt xem tin tức, thỉnh thoảng hé miệng cười, giống như thấy được nội dung gì thú vị lắm, hoàn toàn không có chú ý đến Trần Trường Khoảnh.

Trần Trường Khoảnh lúc này mới yên tâm một chút, sau đó đi về phía khu ghế sô pha.

Bên kia có một bộ đồ uống trà.

- Trà ở chỗ tôi hi vọng Bạch tổng không chê.

Trong lúc nói chuyện, Trần Trường Khoảnh đổ nước vào ấm điện, giọng nói của hắn cũng đã khôi phục bình tĩnh.

- Sao có thể chứ, Trần tổng khiêm tốn rồi, trà của anh đều là tự mang đến, nhất định sẽ tốt hơn so với trong công ty.

Bạch Tiểu Thăng nói từ phía đằng sau.

Trần Trường Khoảnh cũng liếc mắt lại.

Hai mắt của Bạch Tiểu Thăng từ đầu đến cuối đều không có rời màn hình điện thoại.

Trần Trường Khoảnh quay đầu lại, sau đó chuyên tâm bày chén trà ra.

- Bạch tổng, hôm nay tại sao lại đến chỗ của tôi?

Trần Trường Khoảnh cũng không quay đầu lại, cất tiếng hỏi.

- Sao vậy, Trần tổng không chào đón tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Hay là Trần tổng cảm thấy, tôi hiện giờ quá thanh nhàn, hẳn là nên bận bịu không có thời gian ngồi mới là bình thường?

- Bạch tổng nói đùa rồi, tôi chỉ là một người rảnh rỗi phụ trách biên soạn văn hóa công ty thì sao dám bàn luận chuyện ngài bận rộn hay thư thái chứ.

Trong lời nói của Trần Trường Khoảnh có chút ý tứ tự giễu.

- Người rảnh rỗi sao.

Bạch Tiểu Thăng giống như đang nhấm nuốt hai chữ này, sau đó cười lên.

Trần Trường Khoảnh quay đầu nhìn sang, Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ đang nghịch điện thoại.

- Trần tổng không phải là người rảnh rỗi chứ.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm một tiếng, ý vị không rõ ràng.

Trần Trường Khoảnh không trả lời, chỉ nhìn vào ấm trà.

Cuối cùng, nước sôi rồi.

Trần Trường Khoảnh nhanh nhẹn cầm ấm trà, dùng cái kẹp bằng trúc gắp trà bỏ vào trong đó, sau đó rót nước sôi vào.

Đúng vào lúc này, Trần Trường Khoảnh nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng âm nhạc.

Hắn lại lần nữa quay đầu, Bạch Tiểu Thăng đã thu điện thoại di động lại rồi đứng người lên, sau đó có chút ít tiếc nuối cười nói đối với hắn,

- Gần đây có nhiều chuyện cần giải quyết, xem ra tôi không uống được chén trà này của Trần tổng rồi, để hôm nào khác nhé.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí còn cho hắn thấy vẻ mặt tiếc nuối.

Trà tốt, nhưng khách nhân lại muốn đi.

- Không có việc gì, Bạch tổng là người bận rộn mà.

Trần Trường Khoảnh cười một tiếng, ngược lại cũng có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Bạch Tiểu Thăng cười cười với hắn sau đó đi ra ngoài cửa.

Ánh mắt của Trần Trường Khoảnh sáng tối chập chờn, hắn đưa mắt nhìn theo Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài, sau đó vội vàng đóng cửa lại, đi về bàn công tác của chính mình để xem xét. Sau đó hắn phát hiện một tờ giấy A4 tại bên dưới chỗ ngồi của mình.

Trần Trường Khoảnh gấp gáp khom lưng nhặt lên.

Còn may là trang giấy này úp ngược lại!

Vừa lật qua hắn liền nhìn thấy phía trên có viết rất nhiều quỷ tranh phù chữ.

Cổ Thư!

Bút tẩu long xà, người bình thường coi như nhìn thấy cũng xem không hiểu, đây là biện pháp giữ bí mật của Trần Trường Khoảnh, nhưng mà Vu Thanh, Mộ Dung Yến đều có thể xem hiểu được!

Trần Trường Khoảnh liếc mắt nhìn cửa ra vào, sau đó đem trang giấy này nhét vào bên trong cặp văn kiện.

Bây giờ.

Bạch Tiểu Thăng đang trên đường đi về phòng làm việc của mình, khuôn mặt không biểu tình lướt xem điện thoại di động, bên trong có một bức ảnh.

Bên trong ảnh chụp có quỷ tranh phù chữ.

Trần Trường Khoảnh còn tưởng là tờ giấy đó rơi xuống đất nhưng không phải. Nó là do Bạch Tiểu Thăng thừa dịp lúc hắn pha trà đã rút từ bên trong tập văn kiện ra.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp vứt xuống đất.

Lúc đầu hắn thật sự dự định cùng vị Trần phó tổng này ôn chuyện cũ một chút, nhưng mà những biểu hiện trên mặt của lão Trần làm cho hắn đổi ý!

Với ánh mắt được rèn luyện ra từ hệ thống phân tích vẻ mặt trong cấp, Bạch Tiểu Thăng lập tức nhìn ra vấn đề.

- Trên này viết cái gì thế?

Bạch Tiểu Thăng nhìn ảnh chụp bên trong điện thoại di động, cười nói,

- Đúng là rất cẩn thận mà.

- Hồng Liên, phân tích những chữ này cho tôi!

Não người có lẽ sẽ không phân tích ra được, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng còn có Hồng Liên!

- Đang tiến hành phân tích, chữ viết thuộc phạm trù cổ thư, mô hình xuất ra từ trương chi chương thảo, sau đó tiến hành biến hóa mà thành, phân tích hoàn tất, có muốn chuyển hóa thành chữ giản thể không?

- Có.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Những chữ viết này bị chuyển hóa thành chữ giản thể, nhưng đều bị đứt quãng, ngôn ngữ lộn xộn không rõ ràng, làm cho người khác nhìn vào liền không hiểu ra sao.

- Tiến hành hợp lý hoá tổ hợp, bổ sung Logic hóa.

Hồng Liên chủ động nói.

Sau một lát, Bạch Tiểu Thăng đã thấy rõ.

- Trần Trường Khoảnh đang điều tra công việc chúng ta phân cho liên minh truyền thông?

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày,

- Nếu hắn muốn biết những thứ này, cũng không cần làm thành như vậy chứ, nội dung thu thập được lại ít như thế. . .

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng không thay đổi, sau đó cất điện thoại di động đi.

Chuyện này, hắn đã ghi nhớ ở trong lòng.

Trở về phòng làm việc của mình, Bạch Tiểu Thăng vừa mới ngồi xuống không lâu thì Lâm Vi Vi đẩy cửa bước vào.

- Anh Tiểu Thăng, anh đã trở về rồi sao. Vừa nãy em tới tìm anh, nhưng anh không có ở đây.

Lâm Vi Vi cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng vậy, anh vừa đi lòng vòng một chút.

Bạch Tiểu Thăng quan sát vẻ mặt của nàng, sau đó cười hỏi,

- Có chuyện gì không?

Lâm Vi Vi nhẹ nhàng gật đầu.

- Đoàn làm phim của bộ phim truyền hình bên kia, vừa gửi tin tức tới, trong đó nói muốn mời anh đến thị sát một chút. Anh xem. . .

Lâm Vi Vi biết rõ Bạch Tiểu Thăng gần đây rất bận, ngày mai sẽ phải tiến hành báo cáo giai đoạn thứ tư, nhưng lúc trình báo xong thì không phải sẽ có thời gian sao.

Bạch Tiểu Thăng gần đây đúng là rất mệt mỏi, mỗi ngày đều tăng ca, cuối tuần cũng ở lại công ty, chỉ nhìn qua cũng thấy được có chút tiều tụy.

Lâm Vi Vi nghĩ, nếu như lần này xong việc thì có thể để Bạch Tiểu Thăng buông lỏng một chút, việc đi thị sát phòng ban cũng coi như là nghỉ phép.

- Ừ, một tổng giám đốc như anh đúng thật là không chịu trách nhiệm, cho tới giờ cũng không có chú ý đến tiến độ bên kia.

Bạch Tiểu Thăng cười tự trách.

- Anh Tiểu Thăng, anh đừng nói như thế.

Lâm Vi Vi cười nói,

- Nhưng mà em cũng cảm thấy, nếu như sự tình công ty gương mẫu cấp tỉnh giải quyết xong thì anh cũng có thể buông lỏng một chút.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, nhưng cũng không vội đáp lại, chỉ cười nói với Lâm Vi Vi.

- Được rồi, chuyện này anh đã biết! Lúc sau, anh sẽ nói chuyện cùng bọn họ. Nếu muốn đi cũng sẽ mang em theo. Nói không chừng đến lúc đó chúng ta còn có thể làm diễn viên khách mời, bước lên con đường minh tinh.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói.

Lâm Vi Vi buồn cười,

- Không nghĩ tới anh còn có giấc mộng làm minh tinh. Thôi, sự tình em đã nói cho anh biết, em còn muốn đi làm việc khác nữa.

Lâm Vi Vi lui ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng giãn người một cái, sau đó không kìm được phải mỉm cười tự nói,

- Thị sát phòng ban sao? Đoàn làm phim hiện giờ chắc hẳn là đang ở cái thành phố cấp một kia, đang quay chụp ở bên trong thành phố Ảnh Thị, giờ mình tới xem một chút cũng không tệ!

- Nhưng mà, tất cả đều phải chờ đến ngày mai thôi!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được khẽ cười một tiếng,

- Ngày mai, chắc chắn sẽ là một ngày đặc biệt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận