Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 585: Nghịch chuyển không thể ngờ



Bạch Tiểu Thăng, Quý Minh Dương đi đến Tỉnh phủ, đến văn phòng của bộ trưởng Phiền, khi đến trước cửa văn phòng thì bị Vương Tự chặn lại.

- Quý bộ trưởng, các ngươi đến không đúng lúc rồi, Phiền bộ trưởng đang cùng Thiên Thanh Đới bộ trưởng nói chuyện đã hơn 10 phút đồng hồ.

Vương Tự lại cười nói.

- Hay là tôi mang các ngươi đến phòng hội nghị chờ nhé.

Quý Dương Minh ngạc nhiên nói:

- Lão Đới, không lẽ hắn cũng tới làm báo cáo hay sao?

Vương Tự nhếch miệng cười nói nhỏ:

- Quý thị trưởng, ngài đang đùa à. Ngài tưởng đây cũng giống như Trung Kinh các ngài sao? Tô Xu thị trưởng không cần đến một nữa thời gian cũng đã báo cáo xong toàn bộ. Cũng chỉ có các ngài mới như vậy mà thôi! Đã vậy giai đoạn thứ hai, giai đoạn thứ ba báo cáo lại ít đi.

Lúc nói chuyện trong lời nói của Vương Tự mang theo chút kính nể, nhìn Quý Minh Dương bên cạnh Bạch Tiểu Thăng còn gật gật đầu mang theo ánh mắt bội phục.

Có thể chỉnh đốn khảo sát tốt như vậy thì hai cái công ty không có một cái nào là không nổi bật, để cho Phiền bộ trưởng khen ngợi không dứt cũng chỉ có hai người trước mắt, trong đó thứ nhất lại là Bạch Tiểu Thăng. Người này không những được khen ngợi nhiều nhất mà nhìn qua còn trẻ hơn Mục Bắc Thần đến 10 tuổi. Đến cả Vương Tự cũng đối với Bạch Tiểu Thăng có mấy phần khâm phục.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng cũng mang theo thiện ý cười một tiếng với Vương Tự, vị bí thư này cũng vô cùng hiền hòa, tính tình không kiêu ngạo không vội vàng làm cho hắn cũng cảm thấy mười phần thiện cảm.

- Không phải đến báo cáo hay sao?

Quý Minh Dương cười tự chế giễu, lắc lắc đầu thầm nghĩ mình cũng cả nghĩ quá rồi.

Không phải thành phố nào cũng có “ Yêu Nghiệt” như Bạch Tiểu Thăng vậy, hắn lại có cảm giác mình cực kì may mắn.

- Thôi vậy, chúng ta đi đến phòng hội nghị trước đi.

Quý Minh Dương gật đầu nói:

- Lão Đới mới nói chuyện 10 phút đồng hồ sợ là cũng phải mất một thời gian nữa đi.

Vương Tự lại cười nói:

- Chuyện này cũng chưa chắc, bây giờ đến thời điểm hai ngài hẹn Phiền bộ trưởng còn có 20 phút chắc cũng không lâu nữa đâu.

Quý Minh Dương gật gật đầu, hai người bọn họ đi theo Vương Tự đến phòng hội nghị chờ đợi.

Ngay lúc đi được tầm 10m thì cửa phòng làm việc của Phiền bộ trưởng mang theo tiếng “Kẹt Kẹt” mở ra.

Đới Danh Thành đi ra nhìn thấy bọn người Quý Minh Dương đi xa liền kêu lên một tiếng:

- Lão Quý.

Quý Minh Dương ngừng bước lại đi về phía Đới Danh Thành.

Đới Danh Thành cười đón bọn người Quý Minh Dương, Quý Minh Dương cũng hơi kinh ngạc nói:

- Ngươi cùng Phiền bộ trưởng nói chuyện nhanh như vậy sao?

Vừa rồi hắn nghe Vương Tự nói Đới Danh Thành chỉ mới vào phòng mười mấy phút mà thôi.

Chút thời gian này thì có thể nói được công việc gì chứ…

- Chúng ta có ít chuyện đơn giản, lại nói không mất quá nhiều thời gian.

Đới Danh Thành trên mặt có chút trầm ngâm không rõ ý gì cười nói.

Lúc nói chuyện hắn nhìn sáng phía Bạch Tiểu Thăng , Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn hắn cười chào lại:

- Đới Thị Trưởng.

Đới Danh Thành cười nói với hắn:

- Bạch Tiểu Thăng, lần trước ở Thiên Thanh, trò chuyện thật vui vẻ. Mấy ý kiến cậu đưa ra cho chúng ta cũng rất tốt, bên tôi cũng đang nghiên cứu và có thể chuẩn bị đưa vào áp dụng!

Bạch Tiểu Thăng là phúc tinh cũng đồng thời là cái thiên tài, mạch suy nghĩ nhanh nhẹn, linh hoạt, tầm nhìn xa, lại lấy góc độ Thiên Thanh thành phố cho mấy cái ý kiến rất là hay, mang tính xây dựng rất nhiều.

- Các ngươi quen nhau hay sao, lại còn ở Thiên Thanh nói chuyện với nhau?

Quý Minh Dương có chút hiếu kỳ cười nói.

- Chuyện này kể ra khá là dài, một thời gian trước Bạch Tiểu Thăng đến chúc thọ người thân ở Thiên Thanh lại vừa vặn gặp nhau.

Đới Thiên Thanh cười nói.

Nghe vậy Quý Minh Dương cũng cười trêu ghẹo nói:

- Vậy ngươi được Tiểu Thăng nhà chúng ta cho bao nhiêu đề nghị? Chúng ta nhất định phải thu tiền phí!

Đám người lại ha ha cười lên.

- Nói cái gì mà lại vui vẻ như vậy.

Phiền bộ trưởng từ phòng làm việc đi ra mang theo vẻ mặt tươi cười nói, chắc là tâm tình cũng không tệ.

- Bộ Trưởng.

- Phiền bộ trưởng.

Bốn người lại đồng thanh lên tiếng.

Phiền bộ trưởng mỉm cười gật gật đầu nhìn Quý Minh Dương, Bạch Tiểu Thăng nói:

- Các ngươi đã tới, thời gian cũng không còn nhiều lắm, tinh thần cũng rất tốt vậy bây giờ chúng ta sẽ đi, cũng không cần thiết phải nghỉ ngơi.

- Vâng.

Bọn người Quý Minh Dương cười nói, Phiền bộ trưởng dẫn đầu đám người rời đi. Đới Danh Thành lại đi đường khác.

Nhưng trước khi đi hắn vỗ nhẹ vai Quý Minh Dương nói nhỏ:

- Lão Quý, cố gắng lên.

Quý Minh Dương cũng gật gật đầu không quá để ý cho lắm.

Lần báo cáo này cũng là trong nhiều lần báo cáo có quy mô lớn nhất.

Phiền bộ trưởng, Vương bí thư, hai vị cấp bộ còn có hơn mười vị ủy viên cấp cao cùng đi, lúc này kể cả Quý Minh Dương cũng mang hai phần khẩn trương cùng hồi hộp.

Lúc này hắn lại cười tự diễu một tiếng nghĩ:

- Danh ngạch cũng đã mất, mình còn hổi hợp làm gì chứ?

Nghĩ lại hắn cũng thả lỏng tâm tình, Bạch Tiểu Thăng thì lại khá là ung dung không thấy nét khẩn trương nào trên mặt của hắn.

Một lần này báo cáo kéo dài từ 1h30 chiều đến 3h30 chiều. Sau hơn 2h đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng dõng dạc báo cáo, phương án của bọn hắn rất có tính sáng tạo cũng như đảm bảo được chất lượng. Khi biết được công trình không đến mười ngày thời gian đã hoàn thành thì tổ lãnh đạo cũng vô cùng ngạc nhiên với kết quả trên.

Bạch Tiểu Thăng có đầy đủ kiến thức chuyên sâu, cũng như tận dụng được tất cả các tài nguyên xây dựng một công ty.

Loại hình này mang đến cho người ta một cái nhìn mới mẻ.

Tất nhiên cũng mang đến một ít tranh luận.

Ngay sau đó cũng có lãnh đạo đưa ra một vài nghi vấn, Bạch Tiểu Thăng cũng không vội vàng, chậm rãi giải đáp từng vấn đề.

Hắn bình tĩnh trả lời, cử chỉ tự tin khiến đám người liên tiếp gập đầu.

- Người thanh niên này cũng lợi hại, tố chất tâm lý rất tốt.

- So với biểu hiện của Mục Bắc Thần Lang Bắc thành phố đã khiến chúng ta giật mình, với mỗi vấn đề ngẫu nhiên đều trả lời thì cũng không tốt đến như vậy, trả lời rất có sức thuyết phục rõ ràng, rành mạch.

- Là một nhân tài hiếm có, công ty cũng rất là tốt.

Các lãnh đạo cũng là tán thưởng không ngớt.

Thậm chí có người còn cảm giác công ty truyền thông Trung Kinh còn tốt hơn so với các công ty cấp tỉnh ở trên.

- Thật là tiếc nuối! Hôm qua danh ngạch lại bị công ty truyền thông Thiên Chinh cầm đi mất.

- Thật đáng tiếc, một cái công ty tốt như vậy lại bước chậm nửa bước…

- Đúng vậy, thật đáng tiếc…

Rất nhiều lãnh đạo cảm thán, lại tiếc nuối.

Quý Minh Dương tâm tình đang tốt đẹp nghe đến đây lại có cảm giác khó chịu.

Bạch Tiểu Thăng thì vẫn bình tĩnh giải đáp vấn đề cuối cùng.

- Tốt, mọi người trước hết không nên ồn ào, ai còn có vấn đề gì không?

Lúc này Phiền bộ trưởng lên tiếng.

Lãnh đạo hai bên cũng lặng im lúc này mọi người cũng không còn vấn đề đặt ra.

Theo quy trình, truyền thông Trung Kinh đã thông qua, nhưng lại không thể tuyên bố công ty thông qua xét duyệt, chỉ vì danh ngạch đã hết.

Cả đám người lúc này rơi vào trầm mặc.

Phiền bộ trưởng lại ghé gần Vương bí thư nói gì đó, chỉ thấy ánh mắt Vương bí thư sáng lấp lánh lên.

Phiền bộ trưởng lại cất cao giọng nói:

- Vậy ta tuyên bố, công ty truyền thông Trung Kinh thông qua xét duyệt! Lấy được trọng điểm công ty cấp tỉnh.

Câu nói này vang vọng rõ ràng lại khiến toàn trường sững sờ.

Thậm chí lúc này Quý Minh Dương cũng trừng mắt nhìn Phiền bộ trưởng, ông ta còn tưởng mình nghe nhầm.

Một bên Vương bí thư lại cưới nói:

- Tôi còn một cái tin tức muốn tuyên bố, vừa rồi thị trưởng Thiên Thanh - Đới Danh Thành gặp Phiền bộ trưởng trình đơn từ bỏ danh ngạch…

- Phiền bộ trưởng đã phê duyệt thông qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận