Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 589: Trên đường gặp ăn hàng



Tại đường cao tốc của Thành phố Trung Kinh.

Tòa kiến trúc này đã có trước khi tàu cao tốc của thành phố Thiên Hà được xây dựng nhưng càng nhìn càng thấy sự ổn trọng bền chắc, với lại kiến trúc thiết kế lại có nét đặc sắc phi thường.

Bạch Tiểu Thăng bước lên quảng trường rộng lớn, hơi ngừng lại chậm rãi thưởng thức một phen, nhìn tổng quan đến chi tiết, hắn cảm nhận được sự quen thuộc của kiến trúc này.

Có một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, hai mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng lên khẽ mỉm cười.

Đích thị, đây là do Tống Giai đại sư năm năm trước thiết kế a!

Nói tới quan hệ của Tống Giai đại sư và Bạch Tiểu Thăng hiện tại vẫn như cũ cùng lão gia tử bảo trì mối liên hệ mật thiết.

Có đôi khi, còn thông qua Wechat cùng nhau nghiên cứu thảo luận giao lưu trao đổi thông tin liên quan tới chủ đề kiến trúc. “Thảo nào, lại có cảm giác quen thuộc đến thế” Bạch Tiểu Thăng khẽ gật gật đầu lầm bầm.

- Ngẫm lại, cũng đã nửa năm không gặp lão gia tử kia rồi, sắp xếp thời gian nhất định phải về Thiên Nam đi gặp lão một chút a.

Kỳ thật, Tống Giai đại sư chỉ tạm lưu trú ở một căn nhà thuộc Thiên Nam mà thôi, không nhất định sẽ gặp Lão ở thành thị đó, lão đầu thẳng đến hiện nay, còn tới lui ở trời nam biển bắc, tinh thần luôn sung mãn bận rộn, không vì tiền, chỉ vì yêu thích là dụng tâm truy cầu.

Đối với phần tính tình này, Bạch Tiểu Thăng đặc biệt bội phục.

Lần này ra ngoài, Bạch Tiểu Thăng chỉ mang theo một túi nhỏ hành lý vô cùng gọn gàng, chuẩn bị chút quần áo, nội y và đồ dùng sinh hoạt cá nhân cần thiết.

Đối với nam nhân mà nói ra ngoài thường thích hạn chế mang theo nhiều đồ vật, cái nào không cần thiết có thể không mang theo, tốt nhất vẫn là hai tay trống trơn, tới lui nhẹ nhõm.

Bất quá, chuyến đi này cũng phải mất vài ngày, Bạch Tiểu Thăng trước sau cũng phải có chút chuẩn bị.

Khi thấy Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng cười khổ, nhìn lại hành lý trên người mình mang theo hay không mang theo cũng như nhau, ít đến thương cảm. Nàng kia, ngoài một vali hành lý lớn, còn có một cái túi xách tay tạo hình độc đáo lủng lẳng bên vai. Hắn thầm nghi ngờ phải chăng trong cái vali đó còn chứa thêm 3 người như Lâm Vi Vi hay không.

- Ông trời của tôi ơi, em cái này là. . . Mang cái gì a?

Bạch Tiểu Thăng vội vàng đi tới kéo tay cầm, thuận tiện cười hỏi một tiếng.

- Không mang cái gì là cái gì.

Lâm Vi Vi lầm bầm.

- Hành trình chỉ có mấy ngày, cho nên em cũng chỉ mang theo ít quần áo nhẹ nhàng a.

Nói xong, nàng quăng cho Bạch Tiểu Thăng một cái nụ cười xán lạn.

Quần áo nhẹ dễ di chuyển. . .

Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.

Nghe nói, nữ nhân đi ra ngoài cùng chuyển nhà là như nhau.

Nguyên lai là thật. . .

Hai người thuận lợi vào cổng, kiểm tra, lên xe, tiến vào khoang tàu thương nhân.

Khoang thương nhân của tàu cao tốc rất thoải mái, trong xe rộng rãi chỉ có tám hàng chỗ ngồi, mỗi hàng có ba ghế.

Cửa sổ thủy tinh to tạo tầm nhìn khoáng đạt giúp cho hành khách dễ dàng quan sát cảnh vật hai bên khi di chuyển.

Đặc biệt là loại ghế sô pha này, vừa có thể ngồi để đọc sách cũng có thể kéo ngửa ra hình thành cái giường tạo tư thế thuận lợi cho người cần nghỉ ngơi, vô cùng thoải mái và dễ chịu.

Mặt khác, Bạch Tiểu Thăng để ý thấy, hai ghế trước sau có thể quay ngược lại đối diện với nhau để tiện trao đổi thông tin khi cần thiết mà không gây khó khăn vướng víu cho người sử dụng.

- Xem ra đây là khoang xe mới, có cách tân a.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ.

Hai người sau khi đi vào, lại có người lườm bọn họ một chút, trong ánh mắt là sự thận trọng và dè chừng.

Ngồi ở đây, ai cũng là thương nhân thành công, rất nhiều người ngồi trên ghế tay còn cầm bản bút ký hoặc là điện thoại tiến hành làm việc.

Hạng người trẻ tuổi như Bạch Tiểu Thăng, theo bọn hắn nghĩ, không thể là ông chủ được, lại bỏ không cả tháng tiền lương để ngồi Khoang thương nhân này, lại còn mang theo mỹ nữ nữa chứ, cô gái kia thái độ vẫn rất kính cẩn nghe theo, không sai biệt lắm đích thị là một bại gia tử.

Có người bên trong ánh mắt, thậm chí lộ ra sự nhàn nhạt khinh thường.

Bạch Tiểu Thăng mới không thèm để ý ánh mắt người bên ngoài như thế nào, thuận lợi tìm tới vị trí của mình và ngồi xuống.

Lâm Vi Vi đến ngồi bên cạnh hắn.

Trước mặt bọn họ cũng ngồi một đôi nam nữ, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi có lẽ niên kỷ cùng bọn hắn không sai biệt lắm.

Cô gái kia gương mặt tinh xảo, làn da rất trắng, quần áo đơn sơ giản lược, nhưng người biết hàng nhìn vào tuyệt không dám nói đây là đồ chợ rẻ tiền, cầm trong tay điện thoại đời mới mới nhất, giá thị trường cũng ngót nghét tám nghìn. Bên người để túi xách mà hãng thời trang nổi tiếng thế giới Channel mới ra mắt. Xem xét, thì đây là người phú quý phi phàm.

Nữ hài đang tạo dáng chụp ảnh đến quên trời quên đất.

Ngồi bên cạnh cô gái trẻ là một nam nhân anh tuấn bất phàm, với lại có phần có khí chất, quần áo trên người cũng tự nhiên toàn là hàng hiệu.

Giờ phút này nam nhân một đôi mắt mỉm cười, nhìn chăm chú nữ hài, trong ánh mắt mang theo vẻ truy cầu sâu sắc.

Bạch Tiểu Thăng chú ý tới bọn hắn.

Nguyên nhân rất đơn giản, vị trí bọn hắn đang ngồi ngay phía sau cũng ngồi một nam một nữ, hai người kia ánh mắt một mực dán lên trên hai người trẻ tuổi giàu có, thời thời khắc khắc chú ý đến họ như chờ đợi phân phó.

Chẳng lẽ là tùy tùng?

Bạch Tiểu Thăng đã nhìn ra, bên cạnh đôi nam nữ là người tùy tùng mà bọn hắn trước đó bố trí.

Người nhìn người, đây mới thật là phú nhị đại a! Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

- Anh Tiểu Thăng, em đi lấy nước nóng nhé.

Lâm Vi Vi đứng dậy nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, Lâm Vi Vi cầm cái chén lớn đứng dậy nhanh chóng ly khai.

Trước mặt, đôi nam nữ đang nói chuyện.

- Hiểu Á, cái thành phố Trung Kinh này có gì tốt, chỉ là cái địa phương nhỏ như cái lỗ mũi. Cùng với địa phương của chúng ta kia chính là cách biệt trời vực a, cũng không có đồ vật gì thú vị. Không bằng sau khi trở về, anh dẫn em đến biệt thự nhà anh tại Maldives có được hay không.

Người nam nhân cười nói.

Trong ngôn ngữ của hắn không chút nào mang ý khoe khoang, vì so gia thế thì bối cảnh của nữ tử này so với hắn chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn a.

- Không thích!

Nữ hài vừa thay đổi tư thế chụp vừa dứt khoát cự tuyệt, bên trong miệng còn hừ lạnh một tiếng.

- Trương Thiên Tắc, ta Trần Hiểu Á muốn đi chỗ nào chơi, còn cần ngươi phải chỉ dẫn sao! Ta chính là thích thành phố Trung Kinh đấy, ưa thích các món ăn ngon tại Trung Kinh này, Maldives ngươi nói có nhiều địa điểm ăn sáng ngon như ở Trung Kinh sao, có thịt muối Thanh Phong Trai sao, có hoa quả khô mứt hoa quả Phúc Vận Hào sao! Ta không thích tôm hùm hải sản, ta ưa thích những thứ này thôi!

Nguyên lai cô nương này là một người thích ăn vặt a.

Bạch Tiểu Thăng ở phía sau nghe được câu này, lập tức nhịn không được cười lên.

- Được được, Hiểu Á, em thích là tốt a.

Thanh niên gọi là Trương Thiên Tắc mỉm cười đáp.

- Nói đến những món đó, ta lại đói bụng rồi! Chúng ta mua cũng rất nhiều vật phẩm mang về, nhưng ngặt nỗi gia nhân ngươi mang tới đã sớm đưa về trước rồi! Nhưng mà ta hiện nay liền muốn ăn!

Trần Hiểu Á có chút không vừa lòng nói,

- Đều là lỗi tại ngươi, khơi gợi lên khiến ta thèm ăn.

Trương Thiên Tắc lập tức sững sờ, muốn khóc không được muốn cười cũng không xong, đây là tự rước họa vào thân a, hắn một mực có ý tốt mời cô ấy đến thiên đường quốc đảo chơi a sau tự dưng bây giờ lại thành gây hoạ rồi.

Ngay lúc này, hắn loay hoay tại chỗ tìm cho vị tiểu tổ tông này một ít đồ ăn vặt.

- Thế nhưng, hiện tại chúng ta lại không mang. . . Hiểu Á, nếu không em nhịn một chút, mấy giờ nữa là đến nơi. . .

Trương Thiên Tắc khổ sở khuyên nói.

- Ta chính là không nhịn được.

Trần Hiểu Á lầm bầm.

- Bằng không, anh sẽ cho người đi mua ngay lập tức? Ở bến tàu này, chắc hẳn có cửa hàng bán.

Trương Thiên Tắc nhanh chóng quyết định, chỉ vào một người nam nhân ngồi phía sau Bạch Tiểu Thăng.

- Nhất Đào, ngươi hiện tại liền đi cho ta, liệt kê những món quà vặt mà Trần tiểu thư muốn, sau đó đi mua cho cô ấy!

Lúc Trương Thiên Tắc âu yếm nhìn Trần Hiểu Á, ngữ khí vô cùng ôn nhu, lời lẽ an ủi nhẹ nhàng không có chút nào trái ý. Còn lúc ra lệnh cho tuỳ tùng thì như hai thái cực khác nhau lạnh lùng không có một tia nhân tình.

- Vâng, thiếu gia!

Người đàn ông gọi là Nhất Đào lập tức run bắn người lên, chuẩn bị đi.

Nhưng đoàn tàu đã khẽ rung lên, bắt đầu khởi hành.

Nhất Đào sắc mặt phát khổ, bất đắc dĩ ngước lên nhìnthiếu gia nhà mình. Trương Thiên Tắc cũng sững sờ, lập tức nở nụ cười làm lành, ngượng ngùng nhìn Trần Hiểu Á nói,

- Hiểu Á, em nhìn xem. . .

Trần Hiểu Á như hài tử bị cướp mất món đồ yêu thích, hầm hừ quay mặt qua chỗ khác, không để ý đến Trương Thiên Tắc nữa.

Trương Thiên Tắc cũng chỉ biết cười khổ.

- Tiểu thư, ta chỗ này còn có chút mứt hoa quả. . .

Chợt có thanh âm từ sau lưng bọn hắn truyền tới là người tùy tùng của Trần Hiểu Á rụt rè nói.

Đặc sản cũng không phải hoàn toàn gửi về trước, kỳ thật nàng một mực giữ cho tiểu thư nhà mình một phần, chỉ bất quá, tối hôm qua đến hiện tại, tiểu thư đã ăn sạch, ngay cả mứt hoa quả này cũng đã bị ăn còn lại chỉ có một ít.

Tiểu thư nhà họ cũng thật là trời cao chiếu cố, rõ ràng là một siêu cấp ăn quà vặt, vậy mà ăn bao nhiêu cũng không thấy mập lên. . .

. . .

Những người kia nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng cũng nghe vài câu, sau đó lấy điện thoại di động ra chơi.

Lâm Vi Vi đã trở về, nhìn Bạch Tiểu Thăng ngọt ngào cười một tiếng, đem trà đưa tới trong tay hắn. Sau đó khẽ đưa bàn tay nhỏ xinh vào trong túi lấy ra một hộp thiếc nhỏ tinh tế nhẹ nói,

- Anh Tiểu Thăng, anh có đói bụng không, đến ăn điểm tâm đi. Chính là quà vặt nổi danh của thành phố Trung Kinh chúng ta nha.

Lâm Vi Vi nói xong bật mở nắp hộp, kề mũi nhỏ tinh xảo khẽ hửi, cười nói,

- A! Thơm quá!

Bạn cần đăng nhập để bình luận