Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 593: Đến Lâm Hải



Thời điểm Trương Thiên Tắc lại lần nữa đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, có loại cảm giác không được tự nhiên, trong lòng càng là lộ ra kinh hãi.

Người này đồng trang lứa với mình, làm sao lại lợi hại như thế!

Chỉ bằng vào gương mặt chính mình, liền có thể suy đoán ra những sự tình kia. . .

Trương Thiên Tắc thà rằng tin là có, sợ hãi Bạch Tiểu Thăng nói ra sự thật ngay trước mặt Trần Hiểu Á.

Vài ngày trước, một cô người mẫu trẻ tuổi không có qua đào tạo bài bản có chuyện cùng hắn. Trương Gia là tài cao thế lớn không giả nhưng mà chuyện này hơi muốn lộ ra phong thanh, vậy hắn còn dám theo đuổi Trần Hiểu Á sao? Đơn giản nằm mơ! Người Trần gia, không thể cho phép hắn như thế!

Cô người mẫu trẻ cũng là có âm mưu, liền muốn dựa vào chuyện này trèo cao.

Trương Thiên Tắc uy hiếp dụ dỗ, hao phí hết một phen công phu mới giải quyết xong.

Hắn vốn vô cùng chột dạ, Bạch Tiểu Thăng nói một mạch lừa dối, khiến hắn trước loạn trận cước, sợ hãi, không còn dám đắc chí.

- Làm sao rồi, tại sao không nói nữa.

Trần Hiểu Á trừng đôi mắt to ngập nước, nhịn không được hỏi.

Nàng rất ngạc nhiên.

Bạch Tiểu Thăng đến tột cùng đã tính ra cái gì, cũng chưa nói rõ ràng, trương thiên tắc thì bị dọa thành như thế.

- Ha ha, không có gì, thật không có gì cái đó chỉ là một chút phiền phức nhỏ với lại cũng đã qua rồi, nói lại không thoải mái, không cần phải nói! Bạch đại sư, ngươi lợi hại, ta có chơi có chịu!

Trương thiên tắc cười nói, nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lộ ra một tia kính sợ.

Trần Hiểu Á còn muốn hỏi, nhưng Trương Thiên Tắc vội vàng từ bên kia cầm lấy một cái "Ô mai xốp giòn điểm thịt vịt tơ cuốn", cười nói,

- Hiểu Á, đến thử một chút đi.

- Tốt lắm!

Trần Hiểu Á mừng khấp khởi nói.

Cái gốc rạ này vừa để xuống, liền không hỏi tới nữa.

Trương Thiên Tắc còn có chút lo lắng, nhịn không được hướng Bạch Tiểu Thăng cười ha hả hỏi một câu,

- Đại sư ngài không cần xem tiếp chuyện của tôi nhé!

- Không có, yên tâm đi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Hắn cũng không có tính toán, căn bản cũng không xem được gì, nhưng họ Trương có chơi có chịu, hắn cũng liền coi như thôi.

Bất quá, thật ra hắn cũng tò mò, không biết rõ cuối cùng có thể từ chỗ Trương Thiên Tắc moi ra cái gì đó, nhưng không có cơ hội. . .

Trương Thiên Tắc một mặt cảm kích.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế càng hài lòng.

Lần này ra tay coi như không tệ, thuận tiện còn kiếm lời 20 ngàn đồng.

Lâm Vi Vi mặt mày cũng hớn hở, nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt còn lộ ra một tia khâm phục.

- Đại sư, nếu không ngươi cũng nhìn cho tôi một lần?

- Đúng vậy a, cũng xem cho tôi một chút a, 10 ngàn xem cùng nhau nếu chính xác thì số tiền đó cũng đáng.

- Hãy xem riêng cho tôi với!

Bên cạnh có hành khách không nhịn được nói.

Những người không toa tàu này có mấy người là người kinh doanh rất giàu có.

Người có tiền đến trình độ nhất định, liền bắt đầu ưa thích những thứ này, tin vào số mệnh.

- Không có ý tứ các vị, tôi xem tướng cho người khác, mỗi ngày có số lần nhất định, vừa vặn cũng đã sử dụng hết rồi, xin lỗi mọi người nhiều nhé.

Bạch Tiểu Thăng cười trả lời mọi người.

Đám người nghe xong mặt mũi tràn đầy vẻ tiếc nuối, trở lại chỗ ngồi của mình.

Có tiền cũng không được, 10 ngàn cũng không tính là to lớn, người này mới là đại sư!

Ánh mắt Trương Thiên Tắc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, lại lần nữa tin mấy phần.

- Không biết rõ, tài năng hiện tại của Bạch đại sư là ở đâu tu được?

Trương Thiên Tắc cười hỏi.

Tu được? Lâm Vi Vi nghe xong xém chút nữa cười phun thức ăn trong miệng ra.

- Để cho cậu chê cười rồi, chút thủ đoạn này của tôi chỉ bất quá là da lông, từng theo một vị cao nhân học hai ngày mà thôi, không tính được coi là đại sư.

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt nói, gương mặt không đổi sắc,

- Hiện nay cái môn xem tướng, xem phong thủy cho người ta như thế này cũng cần phải có đủ danh tiếng, còn có, càng già càng nổi tiếng, tiên phong đạo cốt mới có thị trường. Tôi hiện nay không lấy nghề này mà sống, tôi còn có công việc khác.

- Vậy sao, thật đáng tiếc!

Trương Thiên Tắc tựa hồ còn có một chút tiếc hận, sau đó cười một tiếng,

- Bất quá, anh Bạch cái nghề tay trái này so với nhiều đại sư cũng lợi hại hơn rất nhiều!

Thật đúng là tin mình sao. . .

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngừng ngạc nhiên, đột nhiên vẻ mặt hiện lên ý cười, cao thâm mạt trắc.

Tiếp đó, đám người ăn quà vặt, tùy ý trò chuyện tất cả chủ đề.

Trương Thiên Tắc phát hiện con người Bạch Tiểu Thăng lại có học thức kinh người, bất luận cái gì chủ đề gì đều có thể nhận biết, với lại kiến giải bất phàm. Lại thêm đối phương còn có thể tính ra chuyện xấu của chính mình, hắn cũng đối xử với Bạch Tiểu Thăng khách khí hơn rất nhiều.

Loại người đại năng như thế này hẳn đáng kết giao!

Đáng tiếc a, hắn biết rõ việc bí mật của mình. . . Có lẽ nên ít gặp nhau mới tốt. . .

Trương Thiên Tắc vô cùng tiếc nuối, đối với Bạch Tiểu Thăng hạ quyết tâm dù tôn trọng nhưng vẫn phải giữ khoảng cách.

Hàn huyên hai giờ, Lâm Vi Vi mang tới những thứ quà vặt hơn phân nửa đều bị Trần Hiểu Á ăn hết.

Cô gái thon thả này có khẩu vị thật kinh người, Lâm Vi Vi nhìn thôi cũng cảm thấy âm thầm líu lưỡi.

Cho tới cuối cùng, mọi người ai cũng có chút hơi mệt.

- Hiểu Á, không bằng em ngã người nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi. Hiện tại là giữa trưa, là thời gian thích hợp nhất để có một giấc ngủ đẹp cùng thoải mái.

Trương Thiên Tắc thừa cơ đề nghị.

Đối mặt với Bạch Tiểu Thăng hắn luôn có loại cảm giác không được tự nhiên.

Trần Hiểu Á cũng đồng ý.

Nhất Đào lập tức đi gọi người phục vụ đến, đem chỗ ngồi điều chỉnh lại như cũ.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi cũng vui vẻ quá rồi phải nghỉ ngơi một tý.

Những cái quà vặt bỗng nhiên này, từ mười giờ hơn ăn, một mực ăn vào đã mười hai giờ, tạm thời coi như cơm trưa.

Bạch Tiểu Thăng cũng có thói quen nghỉ trưa, trước mắt cũng quả thật có chút mệt mỏi, lúc này đem đồ vật thu dọn sau đó ngã người xuống chỗ ngồi nằm ở phía trên cảm thụ một tý, vẫn là rất thoải mái.

Trong bất tri bất giác, Bạch Tiểu Thăng liền tiến vào mộng đẹp.

Một giấc ngủ ngon vô cùng.

Vất vả trong những ngày này, tựa hồ cũng hóa thành giấc ngủ.

- Anh Tiểu Thăng, dậy đi.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng bị Lâm Vi Vi đánh thức.

Hắn có gắng mở to đôi mắt tèm nhem, ngáp một cái thật to, đứng dậy duỗi lưng một cái.

Sau khi ngủ xong một giấc thật thoải mái.

- Đã đến chỗ nào rồi?

Bạch Tiểu Thăng thấy mọi người cũng bắt đầu đi ra ngoài, nhịn không được hỏi.

- Đã đến nơi!

Lâm Vi Vi nói.

Vị trí xung quanh cũng đã trống.

Hàng phía trước, Trương Thiên Tắc và Trần Hiểu Á cũng không thấy đâu.

- Hai người bọn họ còn có người đi cùng cũng xuống xe rồi, cô Trần Hiểu Á còn nhờ em hướng anh chuyển một tiếng cám ơn!

Lâm Vi Vi vừa thu dọn hành lý vừa nói.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế cũng đứng lên giúp cô ấy.

- Anh có biết không, nha đầu kia cũng ưa thích anh, còn muốn mang anh về nhà làm khách.

Lâm Vi Vi cười một tiếng trêu ghẹo Bạch Tiểu Thăng.

- Trương Thiên Tắc kia rất bối rối, một bên khuyên một bên tranh thủ thời gian mang cô ta đi, giống như chỉ sợ anh thật sự đồng ý.

Lâm Vi Vi hướng ngoài cửa sổ nhìn một chút, ngón tay chỉ về một hướng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang, lờ mờ còn có thể nhìn thấy bóng lưng của bọn họ.

Còn có một màn như thế, chính mình vậy mà không biết rõ, ngủ đến là thật!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười lên.

Chưa kịp cùng họ Trương cùng cô gái họ Trần kia tạm biệt, Bạch Tiểu Thăng cũng không cảm thấy điều gì, ngược lại chỉ là tình cờ gặp gỡ, gặp mặt một lần mà thôi.

Hai người cầm đồ vật của mình lên và xuống xe.

Vừa xuống xe, Lâm Vi Vi nhận được điện thoại nói là xe của đoàn làm phim đã đến.

Bọn họ ra đường cao tốc đứng, Cao Đại Chí tiến lên đón. Phía sau hắn, còn có Triệu Tiểu Huỳnh, Cao Á đi theo.

Vị trí trên xe có hạn, ngoại trừ lái xe những người khác cũng không có đến.

- Bạch tổng, đi đường vất vả rồi!

Đã lâu không gặp, bây giờ nhìn thấy Cao Đại Chí vui tươi hớn hở, thần thái sáng láng.

- Không, Cao tổng giám mới là người vất vả, anh nhìn anh cùng đoàn làm phim đều đã gầy đi kìa!

Bạch Tiểu Thăng cười trêu chọc mọi người một câu.

Triệu Tiểu Huỳnh, Cao Á mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng chạy tới nhiệt tình chào hỏi, giúp đỡ Lâm Vi Vi mang đồ lên xe.

Xe ở bên ngoài là một chiếc MPV, Buick GL 8.

Lái xe chào hỏi Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng lịch sự gật đầu chào hỏi lại một chút.

Đám người lên xe, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy hiếu kỳ với nơi mà mình sẽ đến, hắn muốn ngồi vào vị trí phụ lái Cao Đại Chí cũng không có phản đối.

Chiếc MPV này một đường chạy thẳng về thị trấn Thanh Bắc của thành phố Lâm Thần.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng cười hỏi một câu,

- Gần nhất đoàn làm phim quay chụp tiến triển thuận lợi chứ?

Cao Á trả lời thì Triệu Tiểu Huỳnh âm thầm kéo kéo nàng, cắt ngang lời nàng muốn nói.

Cao Đại Chí vội vàng cười nói,

- Dạ. . . Hết thảy đều thuận lợi!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn hắn từ kính chiếu hậu một lúc sau đó mới nói.

- Vậy là tốt rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận