Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 594: Phiền phức của đoàn làm phim



Nơi đây là một trong những thành thị cấp một uy tín lâu năm trong nước.

Lái xe về hướng bắc khoảng ba giờ, có một cái trấn nhỏ gọi là trấn Thanh Bắc.

Trước đây nơi này chỉ là một địa phương vô danh, nhưng hiện tại nó đã nổi tiếng khắp trong nước.

Nguyên nhân là nơi này đã được xây thành một tòa thành phố điện ảnh nổi tiếng xa gần, thành phố điện ảnh Thanh Bắc. Là một nơi tập hợp các chức năng quay phim truyền hình điện ảnh, du lịch, nghỉ phép, nghỉ hưu, ngắm cảnh làm một thể đồng thời cũng là danh lam thắng cảnh cấp A của quốc gia.

Người đứng đầu thị trấn truyền hình điện ảnh nhỏ này là tập đoàn Thanh Bắc, tính gộp lại họ đã đầu tư vào đó 3 tỉ rưỡi để mô phỏng xây dựng mấy cái vườn ngự uyển của các triều đại, rất là chân thật. Còn có nhiều chỗ quay chụp đặc sắc của khu vực Nam, Bắc, hai phòng quay chụp hiện đại cực lớn. Theo quy mô mà nói, nơi này là thành phố điện ảnh lớn thứ hai trong nước, và lớn thứ tư Châu u.

Đoàn làm phim truyền thông Trung Kinh đến thành phố Thanh Bắc đã được hai tuần.

Mặc dù bọn họ quay chụp là phim thể loại đô thị nhưng phương diện nội dung cốt truyện lại liên quan đến ân oán tình cừu mấy đời người, khó tránh khỏi xuất hiện tình huống hiện đại, phần diễn hiện đại cần quay ở chỗ này.

Phương diện quay chụp, tính đến hôm trước cũng coi như thuận lợi.

Nhưng đêm hôm trước lúc vừa kết thúc buổi quay chụp, liền có mấy người đến.

Bọn hắn không hề kiêng kị gì mà nói rõ ràng thân phận, nói là người cấp dưới công ty tập đoàn Thanh Bắc, muốn mời Thương Uyển Uyển ngày hôm sau tới tiệc đứng tư nhân của tổng giám đốc, tới góp vui.

Thương Uyển Uyển lại nói từ chối.

Bây giờ nàng còn muốn đẩy nhanh tốc độ đọc lời kịch.

Thứ hai, nàng làm trong lịch vực này bao nhiêu năm rồi cũng có thân phận không thấp. Loại tiệc như thế này, thật ra còn phải được quản lý công ty đồng ý, còn nữa, nếu là tập đoàn Thanh Bắc thì còn có thể nhưng chỉ là một cái tổng giám đốc công ty con, cũng muốn nàng đi tới. Nàng mà nhận lời mặt mũi nàng để đâu cho hết.

Thương Uyển Uyển từ chối, những người kia cũng không nổi giận không buồn bực, quay người rời đi.

Nhưng mà sáng sớm hôm sau, chỗ sân bãi liền có thông báo tới.

Sân bãi muốn bảo trì, bọn họ phải tạm ngưng hoạt động!

Đó căn bản là lời nói vô căn cứ, những đoàn làm phim ở gần đây đều không có bị đình công, chỉ riêng đầu đường này bị ngừng, mà bọn hắn nói muốn bảo trì vậy mà ngay cả bóng dáng một công nhân cũng không có.

Hôm qua, bọn họ đã đợi cả ngày.

Rốt cục bọn người Cao Đại Chí kìm nén không được, đi tìm người phụ trách sân bãi.

Kết quả bị người ta bắt chờ mòn mỏi.

Ròng rã một ngày, không có cách nào triển khai làm việc!

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng để Lâm Vi Vi gọi điện thoại cho Cao Đại Chí, Cao Đại Chí vẫn còn phát sầu vì chuyện này.

Đương nhiên ở trong điện thoại, hắn không hề nói ra một chữ.

Một mặt, Cao Đại Chí cảm giác được chuyện này, hắn có thể giải quyết, không muốn để một cái ấn tượng không tốt với Bạch Tiểu Thăng.

Một mặt khác, Cao Đại Chí biết được từ chỗ Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng gần đây rất vất vả, hắn cũng không muốn để Bạch Tiểu Thăng tăng thêm phiền não.

Ngược lại, từ đây đến lúc Bạch Tiểu Thăng tới, còn có thời gian một ngày, hắn thấy có đủ thời gian để giải quyết.

Kết quả, một tới hai đi, thẳng đến lúc hắn đi đón Bạch Tiểu Thăng, chuyện này đều không có giải quyết xong.

Trước mắt, toàn bộ đoàn làm phim đều ở tại trụ sở.

Lúc này, Thương Uyển Uyển đang ở trong phòng của mình, đôi mi thanh tú cau lại, ngay cả lời kịch cũng không xem.

- Chị Thương, chị cũng không cần quá gấp. Dù sao thì, chúng ta cùng thành phố điện ảnh bên kia còn có hợp đồng mà, bọn hắn cũng không thể một mực không để cho chúng ta dùng a.

Tiểu Mạch trấn an.

Thương Uyển Uyển cười khổ, lắc đầu

- Nha đầu ngốc, bọn hắn không cần làm trái hợp đồng, vẫn có thể kéo chúng ta mười ngày nửa tháng! Đoàn làm phim lớn như vậy, nhiều người như vậy, tại chỗ này đợi là như thế nào! Tiến độ chậm trễ, tổn thất không phải là chỉ một chút.

- Vậy chúng ta trước hết để bọn hắn tu sửa sân bãi tốt, chúng ta về trước quay cảnh khác sau đó quay lại.

Tiểu Mạch lầm bầm.

- Chúng ta trở về, bọn hắn cần phải tu sửa sân bãi sao?

Thương Uyển Uyển hỏi lại.

- Cái kia. . .

Tiểu Mạch không nói chuyện nữa.

- Nguyên nhân của chuyện này cũng bắt đầu từ chị mà ra.

Thương Uyển Uyển than nhẹ một tiếng

- Là chị đoán sai rồi! Một cái công ty con nho nhỏ, có thể để người của bọn họ làm bậy trong tập đòan Thanh Bắc sao? Cái người gọi là tổng giám đốc công ty con kia, nhất định không phải một người đơn giản! Cái tập đoàn Thanh Bắc này, chị tra một chút càng tra càng thấy không đơn giản, một trấn truyền hình điện ảnh lớn như vậy, lại cũng chỉ có một trong những sản nghiệp của bọn họ mà thôi!

Nói xong, Thương Uyển Uyển thở dài một tiếng.

- Một thành phố lớn tàng long ngọa hổ, thật là hơi sơ sẩy một chút mà đã đắc tội người ta!

Tiểu Mạch mở to miệng, lại không biết rõ khuyên như thế nào mới tốt.

Nàng mặc dù là trợ lý của Thương Uyển Uyển, bình thường phụ trách đa phần là sinh hoạt thường ngày của Thương Uyển Uyển. Lại thêm tuổi còn trẻ, lịch duyệt ít, tự nhiên không rõ ràng những thứ như vậy.

Bất quá, thấy Thương Uyển Uyển hai ngày qua cơm không ăn nước không uống, nàng cũng có chút không đành lòng.

- Bằng không, báo cáo lên công ty một chút, để Thôi tiên sinh đến xử lý một tý?

Tiểu Mạch cẩn thận từng li từng tí đề nghị.

Bất quá, công ty cũng không thể vì một người nghệ sĩ cấp dưới mà đắc tội đại nhân vật nào đó, bọn hắn có lẽ sẽ họp lệnh cưỡng chế Thương Uyển Uyển chính mình đi giải quyết.

Đối với đề nghị Tiểu Mạch, Thương Uyển Uyển làm như không có nghe được, nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, lầm bầm một tiếng

- Bạch Tiểu Thăng, nhanh đến đi.

- Đúng thế, để hắn giải quyết, tên gia hỏa này lợi hại lắm! Đem phiền phức đá cho hắn là được rồi!

Tiểu Mạch nghe xong bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo hẳn lên.

Nào có thể đoán được, Thương Uyển Uyển lấy lại tinh thần, nhìn nàng một cái, mỉm cười lắc đầu.

- Chị gây phiền phức, mấu chốt vẫn là ở nơi chị.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng gõ vang một tiếng.

- Ai vậy?

Tiểu Mạch đứng dậy đi mở cửa.

Thương Uyển Uyển nhìn qua.

Cửa mở ra ngoài cửa có hai người đàn ông âu phục phẳng phiu, rất khỏe mạnh, rất có phong phạm, lại cũng rất lễ phép hai tay gấp lại trước người.

- Tiểu thư Thương Uyển Uyển có đây không?

Một người hỏi.

- Là các ngươi!

Tiểu Mạch nhíu mày.

Nàng đã gặp qua hai người này. Bọn họ chính là người ngày đó đến mời Thương Uyển Uyển đến dự tiệc tối, bây giờ nhìn lại thì hôm nay đúng là thời gian tổ chúc buổi tiệc.

Bây giờ bọn họ lại tới đây.

- Tôi ở đây.

Thương Uyển Uyển đi tới, bình tĩnh nhìn hai người này.

- Thương tiểu thư hình như rất có thời gian, có thể tiếp nhận lời mời của chúng tôi không?

Người cầm đầu cười hỏi.

- Chỉ là một cái tiệc rượu mà thôi, kết thúc thì ngài có thể trở về nghỉ ngơi, dù sao ngày mai ngài còn phải quay phim. Thế nhưng, nếu như ngài không đi thì. . .

Đối phương dừng lại.

Mỉm cười uy hiếp.

- Được, chủ nhân các người đã thịnh tình mời như vậy, thì Uyển Uyển cũng không có lý do để từ chối.

Thương Uyển Uyển cười nói

- Nếu không ngại, để tôi nói với đoàn làm phim một tiếng.

- Cũng được.

Người kia cười nói.

Thương Uyển Uyển nhìn Tiểu Mạch, Tiểu Mạch lập tức gọi điện thoại cho Cao Đại Chí.

- Được rồi, đã như vậy, vậy thì liền đi một chuyến, nhất định phải giữ liên lạc.

Ngồi trong xe, Cao Đại Chí nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thăng, hạ giọng căn dặn người trong điện thoại.

Việc này nếu nói cho Bạch Tiểu Thăng, cũng không có biện pháp gì tốt, dù sao nơi này không phải Trung Kinh, mấu chốt cũng vẫn là trên người Thương Uyển Uyển.

Sau đó, Cao Đại Chí hạ giọng dặn dò hai câu, mới cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng thông qua kính chiếu hậu nhìn Cao Đại Chí một chút

- Có chuyện gì không?

- A, chỉ là bên Thương tiểu thư có chút việc muốn đi xử lý.

Cao Đại Chí cười một tiếng

- Hẳn là rất nhanh.

Bên trong kính chiếu hậu, Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn Cao Đại Chí nhiều hơn hai giây.

Cao Đại Chí cũng có chút mất tự nhiên.

Bạch Tiểu Thăng thu hồi ánh mắt, nói với lái xe bên cạnh

- Lái nhanh một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận