Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 605: Ông chủ muốn tới



Đối với việc đào đi Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng đã sớm có ý nghĩ này.

Dù sao, hắn không có khả năng đợi lâu dài ở Truyền Thông Trung Kinh.

Trước mắt điểm số của hắn ở cấp Tổng Giám Đốc là 75 điểm, khoảng cách thăng chức người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực còn có 25 điểm. Chỉ còn một phần tư tiến trình.

Có thể nói, chỉ cách một bước.

Thăng cấp thì đại biểu thăng chức, hắn phải đi!

Đối với Lâm Vi Vi, tự nhiên Bạch Tiểu Thăng có năng lực an bài cho nàng thỏa đáng. Muốn đẩy lên phó tổng thì khả năng không lớn, nhưng tranh thủ cái chức vị tổng thanh tra, Bạch Tiểu Thăng vẫn có lòng tin.

Đương nhiên, an bài lý tưởng hóa nhất của hắn là đem Lâm Vi Vi đào đến công ty của mình.

Chỉ là, Bạch Tiểu Thăng không muốn ép buộc nàng.

Dù sao nhà Lâm Vi Vi là ở Trung Kinh, nàng tại Truyền Thông Trung Kinh có một công việc đãi ngộ đỉnh cấp.

Có rất ít người, có thể từ bỏ ngay lập tức.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng hỏi dò một tiếng trước.

Không nghĩ tới Lâm Vi Vi đáp ứng rất dứt khoát, không có nửa điểm chần chờ.

Bạch Tiểu Thăng cũng kinh ngạc không thôi.

Có lẽ nàng cho rằng thời điểm mình muốn rời đi là rất lâu sau này a?

Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm, lập tức cười cười:

- Vi Vi, thật đến ngày anh đi, anh nhất định cho em lựa chọn một lần nữa, đến lúc đó em lại trả lời anh cũng không muộn.

Lâm Vi Vi há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười nói một chữ:

- Vâng!

Ba giờ sau, xe của nhóm Bạch Tiểu Thăng đã lái vào Linshen.

Bạch Tiểu Thăng đã nói qua mục tiêu với lái xe, là một văn phòng hạng A có danh tiếng trong vùng Linshen.

Chiếc xe đã vào thành phố, xuyên qua cửa sổ xe Bạch Tiểu Thăng nhìn ra ngoài.

Linshen, tòa thành thị này đúng là danh xứng với thực.

Nhà cao tầng dày như vảy cá.

Một lát sau, đã thấy mấy cái nhà chọc trời cao hơn 200m.

Chỉnh thể thành phố, khắp nơi lộ ra một loại bá khí rộng lớn, đem ra so sánh thì tòa thành phố cấp tỉnh ở Trung Kinh thật thua chị kém em.

Bạch Tiểu Thăng hỏi lái xe bao lâu nữa thì đến nơi, rồi hắn loay hoay lấy điện thoại, gửi cho Ron một tin nhắn.

Giờ phút này.

Trong văn phòng Ron, tay người Đức mập mạp này vừa để văn kiện xuống, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, nở nụ cười.

- Miranda!

Ron ra ngoài cửa, gân cổ lên kêu.

Không bao lâu, cửa phòng làm việc hắn bị đẩy ra, một cô gái tóc vàng mắt xanh, dáng người gần như hoàn mỹ đi tới. Chân dài trắng như tuyết thẳng tắp cho dù là người mẫu đứng đầu gặp cũng cảm thấy không bằng.

- Định làm gì? Ông chủ, ngài gọi tôi có việc gì sao? La hét kêu to trong phòng làm việc là không lịch sự đâu.

Miranda lầm bầm nói.

Hiện tại nàng là trợ lý của Ron.

Bất quá cô em gái này mười phần là cao thủ thiết kế, là thành viên đoàn đội của Ron tại Châu u.

Đoàn đội của Ron đã từng như một đại gia đình, quan hệ giữa các thành viên rất thân mật gần như không phân lớn nhỏ.

Trước khi tới Linshen, Miranda thi thoảng còn “giáo dục” Ron.

Từ trước đến giờ Ron không sinh khí, cái này cũng là đặc quyền riêng của mỹ nữ.

- Cô đừng gọi tôi là ông chủ, trước mắt không được, vì ông chủ chân chính của chúng ta lập tức sẽ đến đây. Cô không muốn tôi bị hiểu lầm là muốn soán quyền, sau đó bị xử lý đó chứ.

Ron khôi hài đùa cợt.

Ông chủ chân chính?

Đầu tiên Miranda kinh ngạc, sau đó hai con ngươi xinh đẹp bắn ra một vòng thần thái dị thường sáng ngời.

Ông chủ người Châu Á của bọn họ, người đàn ông gọi là Bạch Tiểu Thăng, nàng chưa từng gặp qua nhưng đã nghe đại danh từ lâu.

Đoàn đội của Ron nhờ sự trợ giúp của hắn mà trùng sinh tại Châu Á.

Công ty Collison đã từng “hại qua” bọn họ bị người đàn ông kia hung hăng sửa trị một phen, nhưng sau này Collison cũng không tệ, chiếu cố nhiều tới người nhà của bọn họ tại Châu u. Nghe nói cũng nhờ người đàn ông kia...

Tóm lại, là người nam nhân rất có sắc thái truyền kì.

- Này, Miranda? Miranda!

Ron thấy mắt mỹ nữ cấp dưới của mình mơ màng, liên tiếp hô mấy câu.

- A? A! Ông chủ, ngài đang gọi tôi sao?

Miranda bừng tỉnh.

Khuôn mặt lập tức Ron u buồn:

- Đừng gọi ta là ông chủ.

- La béo, ngươi đang gọi ta sao?

Miranda vô cùng nhạy bén, lập tức sửa lại xưng hô.

Nghe xong khuôn mặt Ron đầy oán niệm lại bất đắc dĩ, vô lực phất phất tay:

- Đi, cô đi thông báo một chút cho mọi người, chuẩn bị nghênh đón ông chủ thị sát...

Miranda gật gật đầu, vội vàng ly khai.

Ron đứng dậy, nhìn quanh phòng làm việc của mình, miệng mỉm cười.

Trước mắt bọn họ cũng coi như đi vào thời kì phát triển cao tốc, ở khu thương vụ thành phố Linshen mới mở, bọn họ thuê được một văn phòng hạng A, tòa nhà D của cao ốc Thiên Tuyển Quốc Tế. Thuê ba phần tư diện tích của một tầng, có được gần 700 mét vuông không gian làm việc, đoàn đội ngày càng lớn mạnh, lợi nhuận liên tiếp tăng cao.

Tin tưởng rằng khi Bạch Tiểu Thăng đến, nhất định sẽ kinh thán không thôi.

Ron cũng có chút đắc ý nho nhỏ!

Nhưng đang lúc hắn “tự sướng”, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, Miranda vừa đi mà đã quay lại.

- Miranda thân yêu của tôi, tôi nhờ cô sau này hãy gõ cửa trước khi vào, được không? Nếu như để ông chủ biết tôi quản lý lỏng lẻo như thế, cô muốn cho tôi thất nghiệp sao?

Ron nửa đùa nửa thật nói.

Lần này Miranda không còn cười toe toét, ngược lại vô cùng nghiêm túc.

- Phó tổng Marketting của Thiên Tuyển Quốc Tế, vị Mộc Thường Lâm tiên sinh kia đến!

Thần sắc của Miranda có mấy phần nghiêm trọng.

- Tôi mặc kệ ai đến...

Ron đột nhiên đình trệ, mày nhăn lại:

- Mộc Thường Lâm?

Hắn dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo lặp lại cái tên này.

Miranda gật đầu:

- Lần này giống như hắn đến nói chuyện rút hợp đồng!

Thần sắc của Ron lập tức nghiêm túc.

Cao ốc Thiên Tuyển Quốc Tế là sản nghiệp của tập đoàn Thiên Tuyển Quốc Tế. Nhưng năm nay bọn hắn đang bán ra ngoài một bộ phận văn phòng. Bắt đầu từ đầu năm, bọn hắn cho thuê văn phòng với giá cực thấp, đồng thời có hợp đồng với người thuê có thể tùy thời kết thúc hợp đồng, chỉ cần thông báo sớm một tháng.

Vừa tới Linshen, tài chính của đoàn đội Ron lâm vào cảnh khẩn trương, Ron cũng không xin sự giúp đỡ từ Lục Gia mà lựa chọn nơi có tiền thuê cực thấp này.

Trong tháng trước, phiền phức liền tới.

Đối phương thông báo cho bọn họ, có người đang khảo sát vật tư nơi này, muốn mua, để bọn họ chuẩn bị rời đi chỗ khác.

Cái thông báo kia vừa được đưa tới thì vị nhân vật trọng tâm phòng Marketting của đối phương là vị phó tổng Mộc Thường Lâm còn tự thân đến.

Nhưng mà, sau đó một đoạn thời gian rất dài, không có hành động gì.

Ron cho là kế hoạch bán ra của họ thất bại, cũng không để ý.

Qua hơn một tháng phát triển cao tốc, lại có Bạch Tiểu Thăng đem viên thuốc bổ Collison tới, tình hình tài chính đoàn đội của Ron cũng ổn định lại, trước mắt số tài chính có thể điều động mà không ảnh hưởng tới hoạt động của công ty đã lên tới hơn 30 triệu!

Số tiền kia có thể mua xuống một phần ba khu làm việc, biến thành tài sản chân chính của công ty.

Ron một mực nghĩ về kế hoạch này, ai đều không nói, hắn muốn đợi Bạch Tiểu Thăng đến rồi cùng thương lượng.

Miranda không biết rõ dự định của Ron, nàng chỉ biết rằng, một khi Thiên Tuyển Quốc Tế đem khu làm việc này bán đi, bọn họ phải chuyển nhà!

Đối với một công ty cố vấn thương nghiệp mà nói, nếu một nơi làm việc ổn định còn không có, đổi tới đổi lui, thì làm nói cái gì thủ tín với người!

Miranda vô cùng lo lắng.

- Đừng nóng vội, đi, đi gặp hắn một chút.

Lòng của Ron có niềm tin.

Đối phương đã muốn bán, vậy hắn mua lại trước một bước!

Bạn cần đăng nhập để bình luận