Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 606: Trong vòng một tuần dọn đi cho ta



Ron thành lập công ty trước mắt lấy tên là công ty tư nhân thương mại & trách nhiệm hữu hạn BXS.

Trong đó B là bank “ ngân hàng”, S là school “ trường học”, còn X ở giữa đại diện cho vô tận.

Tên của công ty có nghĩa là đối với khách hàng tiềm năng thì giống như ngân hàng, còn đối với khách hàng đang gặp các vấn đề thì giống như trường học, giải đáp và đưa ra phương án tốt nhất cho khách hàng của mình, đồng thời đại biểu cho công ty có vô tận tiềm lực vượt qua sự tưởng tượng của khách hàng.

Tất nhiên trong đó cũng có sự đối phó với các truyền thông đại chúng.

Thực tế tên chỉ có ý nghĩa là “ Bạch Tiểu Thăng” cái tên này mà thôi. Đây cũng là ý của Ron đại biểu công ty này mãi mãi là của Bạch Tiểu Thăng.

Ngay lúc này trong phòng khách công ty BXS, trên ghế sôpha có một vị nam nhân mập mạp tuổi tầm trung niên tay cầm một ly cà phê đang nhấm nháp, trong ánh mắt có một chút ngạo nghễ.

Đây chính là Mộc Thường Lâm hiện đang là phó tổng giám đốc công ty Marketing Thiên Tuyển.

Nếu là ở trong một tập đoàn thì chức vụ này khá lớn nhưng tại công ty marketing thì chức vụ này cũng không phải là quyền cao như vậy.

Nhưng kể cả có như vậy thì Mộc Thường Lâm tự thấy mình đi sang phía công ty đối tác đàm phán đã là cho phía đối tác mặt mũi lắm rồi. Tất nhiên hắn chủ yếu cũng vì đối phương muốn mua cao ốc bên phía công ty hắn mà thôi.

Trong vòng 3 tháng qua bên công ty hắn đây là đơn hàng khá là lớn cũng là đối tác khá quan trọng của công ty Thiên Tuyển.

Về phần tòa nhà cao tầng của công ty hắn thì lại chia làm 4 tòa nhà chính là A, B, C và D. Bên phía đối tác muốn mua tòa nhà C và D với giá một trăm triệu nhân dân tệ, với cái giá này ở một văn phòng tiêu thụ loại A cũng không hẳn là lớn lắm.

Nhưng với giai đoạn gần đây thì có nhiều yếu tố khiến thị trường khủng hoảng thì một đơn hàng trăm triệu cũng không phải là nhỏ.

Hắn cũng mặc kệ đối phương là có ý đồ hay âm mưu gì khi chỉ mua 2 tòa nhà mà không phải mua hết. Tất nhiên là chỉ cần đối phương xuất tiền thì mua làm cái gì và mua làm gì thì kệ đối tác, hắn chỉ cần ký hợp đồng thuận lợi là được rồi.

Mộc Thường Lâm có chút mơ màng tưởng tượng viễn vong thầm nghĩ:

- Bán được tòa nhà này thì nhiệm vụ tiêu thụ hàng năm đã hoàn thành, trích phần trăm cũng không ít tiền, hoàn thành tốt không chừng trong năm nay lại thăng chức, tăng lương ấy chứ. Có khi về sau lại lên được phó tổng giám đốc thật sự ấy chứ.

Bên cạnh hắn có hai người cấp dưới đang soạn thảo một số tài liệu cùng văn bản chắc cũng là chuẩn bị cho hợp đồng lần này.

Phòng khách lúc này mở ra, Ron đi tới trên mặt đang cười cười nói:

- Mộc tiên sinh, xin lỗi đã để ngài đợi lâu.

Phía sau hắn là Miranda, tiếng Trung của nàng khá tốt có thể phiên dịch cho hắn được.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn đề bạt nàng kiêm chức bí thư.

Bên cạnh Mộc Thường Lâm hai người trợ lý cũng đem lời nói bằng tiếng Đức của Ron phiên dịch cho hắn nghe.

Lúc này hắn cũng đứng dậy cùng Ron bắt tay, hắn nói:

- Ron tiên sinh khách khí.

Sau đó hai người ngồi xuống, lúc này hắn nói tiếp:

- Liên quan đến vấn đề thuế má theo thỏa thuận trước đó Ron tiên sinh cũng đã biết, vậy tôi cũng không muốn nhiều lời.

Lúc này hắn mời từ hai trợ lý cầm lấy một phần hợp đồng đưa qua cười nói:

- Mời ngài kí tên vào hợp đồng.

Mộc Thường Lâm cũng không vội vàng.

Bên cạnh Ron sắc mặt Miranda có chút lo lắng, dù nàng nhìn thấy Ron vẫn bình tĩnh nhưng theo cái cách nàng nhìn chuyện này đã không thấy được tí ánh sáng hy vọng nào.

Ron giờ mới lên tiếng nói:

- Không sai, theo thỏa thuận của chúng ta trước đó thì tất cả đã xong xuôi, nhưng hiện tại bên phía công ty chúng tôi vừa ổn định nên chưa muốn di dời.

Đây không phải là các ngươi có muốn hay không, Mộc Thường Lâm có chút giật mình nhịn không được trào phúng:

- Ron tiên sinh vui tính quá! Nhưng ta không đồng ý!

Trong giọng nói của Mộc Thường Lâm có chút lạnh lùng hừ một tiếng.

Miranda cũng khá kinh ngạc thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ đây chỉ là trò đùa, không muốn di dời công ty sao?

Ron nghe ra là Mộc Thường Lâm đang trào phúng nhưng vẫn chân thành nói:

- Không, ý của ta là…

- Chúng ta muốn mua lại tòa nhà này.

Nghe được câu này tất cả mọi người lại là sững sờ ngây cả người.

- Ron muốn mua toà nhà này? Ron nói thật ư?

Hiện nay công ty đang thuê một tầng trong ba tầng của tòa nhà này, gần bảy trăm mét vuông theo giá thị trường bây giờ là ba mươi triệu.

Mộc Thường Lâm đối với công ty này cũng khá có ấn tượng dù sao công ty cũng toàn là người nước ngoài, cứ nghĩ là bọn họ giàu đến chảy mỡ, cũng muốn kiếm chác thêm một tý, hóa ra là khắp nơi tiết kiệm, làm gì giống người có tiền đâu.

Đã qua bao nhiêu lâu mà mới chỉ kiếm được ba mươi triệu tài chính?

Mộc Thường Lâm nhịn không được mình qua Logo của công ty trong phòng khách.

Bây giờ công ty tài chính kiếm tiền chỉ vậy thôi sao.

Khác nghề như cách núi. Mộc Thường Lâm không hiểu công ty của Ron là tồn tại như thế nào trong lĩnh vực truyền thông. Mà công ty của Ron chỉ tinh thông về truyền thông nên dẫn đến các ngành nghề khác cũng không hiểu rõ, điều này cũng dẫn đến công ty chưa có được danh tiếng.

Biết được Ron đang nghiêm túc Miranda cũng nhảy cẫng lên thầm nghĩ:

- Vậy thì công ty không cần di dời!!!

Ron trên mặt nở nụ cười nói:

- Mộc tiên sinh, tiền đặt cọc chúng ta có thể thanh toán luôn, ngay lập tức chuyển khoản, ý ngài như thế nào?

Hắn thấy mua bán như vậy so với các nhà khác cũng dễ tin tưởng hơn, công ty Thiên Tuyển không có lý do gì để cự tuyệt.

Sau khi nghe phiên dịch lại, Mộc Thường Lâm thấy Ron tràn đầy tự tin cười ha ha nói:

- Ron tiên sinh thật xin lỗi, nếu là mấy tháng trước ngài nói thì ta thật sự vui vẻ. Nhưng chúng ta muốn bán là cả tòa nhà không phải chỉ là một tầng cho nên…

Mộc Thường Lâm có chút tiếc nuối nói ra.

- Hay là ngài có thể chọn một tầng khác hoặc tòa nhà khác của công ty chúng tôi cũng được dù sao cũng không khác nhau là mấy.

Mộc Thường Lâm có chút nhiệt tình nói. Không nghĩ đến một công ty không có tiền cũng là đối tác tiềm ẩn, đáng tiếc là bọn hắn muốn mua một tàng mà không phải cả tòa nhà. Cho nên hắn không thể đồng ý với Ron.

Miranda ngẩn ngơ, mặt đắng chát phiên dịch lại cho Ron.

Ron cũng ngẩn cả người, sắc mặt có chút trắng bệch, công ty Thiên Tuyển lại không bán một tầng cho bọn hắn.

Mộc Thường Lâm cũng còn nhiệt tình nói:

- Thế nào Ron tiên sinh ngài đồng ý sao?

Miranda đem lời phiên dịch cho Ron, Ron cũng cười khổ một tiếng nói với nàng:

- Xem ra lần này chúng ta hết cách rồi.

Miranda bất đắc dĩ nói:

- Đã không ở được chỗ này chúng ta cũng phải di dời công ty tìm một địa điểm mới, nếu như vậy thà chúng ta đi tìm chỗ nào thuê dài hạn tầm 10 năm sau đó dùng số tiền còn lại đem xây dựng công ty. Còn thuê ngắn hạn hiện không phù hợp với chúng ta…

Ron cười khổ:

- Đúng vậy.

Hai người hạ giọng nói nhỏ bị hai trợ lý của Mộc Thường Lâm nghe được, bọn hắn cũng đem việc này nói nhỏ với Mộc Thường Lâm.

Không mua cũng không thuê. Sắc mặt Mộc Thường Lâm xị xuống, hừ một tiếng nhìn qua đồng hồ không kiên nhẫn nghĩ:

- Đơn giản là mất thời gian của ta!

Hắn thậm chí đưa tay gõ bàn một cái, không kiên nhẫn cắt ngang cuộc trò chuyện của Ron, to tiếng nói:

- Ron tiên sinh, đừng mất thời gian của mọi người, ngươi nhanh đem cái này kí rồi xong tháng này dọn đi thôi.

Miranda nghe vào trong tai hoảng sợ nói:

- Qua hết tháng sao?

Ron cũng sững sờ, hắn vội vàng nói:

- Mộc tiên sinh, còn một tuần là sang tháng, xem như là vậy thì phải báo sớm chúng ta trước một tháng chứ, cái này là sai quy trình!

- Quy trình?

Mộc Thường Lâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt nhìn Ron nói:

- Chiến lược đối với khách hàng của chúng ta là vậy, nếu ngươi mua cả tòa nhà thì công ty Thiên Tuyển sẽ có ưu đãi cho ngươi. Còn không có tiền, xin lỗi nhé!

- Trong vòng một tuần dọn đi cho ta!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận