Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 608: Mộc Thường Lâm đi rồi mà quay lại!



Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi xuống xe ở gần cửa của cao ốc quốc tế Thiên Tuyển, sau đó bước nhanh vào nơi đó.

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta tới chỗ này làm gì vậy?

Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi một câu.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng có nói là đi thăm bạn.

Nhưng mà đi thăm bạn, chẳng phải nên đến nhà của đối phương sao?

Chỗ này là văn phòng, tới nơi làm việc như thế này cũng được coi là thăm hỏi sao?

Chẳng lẽ, lát nữa sẽ gặp mặt ở quán cà phê? Trong lòng Lâm Vi Vi tràn đầy nghi ngờ.

- Vị bạn bè kia mời chúng ta đến xem địa điểm làm việc mới của bọn họ, anh đoán chắc là có ý muốn khoe khoang đây. Em cứ coi như bản thân là lãnh đạo, lần này đến đây để thị sát.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Vị bạn bè kia mời chúng ta đến?

Vẻ mặt của Lâm Vi Vi đầy kinh ngạc, lặp lại câu nói này của Bạch Tiểu Thăng, sau đó hiếu kỳ hỏi,

- Em cũng quen biết sao?

Phải biết là chỗ này nàng cũng lần đầu tiên đến, ở đây không cần nói đến bạn bè, ngay cả người quen cũng không có một ai.

Bạn bè lại đến từ đâu chứ.

Bạch Tiểu Thăng thần bí cười nói,

- Đi thôi, lát nữa em sẽ biết.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng đi ở phía trước dẫn đường, thẳng đến tòa nhà D.

Cũng phải nói tập đoàn quốc tế Thiên Tuyển cùng nhà đầu tư của cao ốc quốc tế Thiên Tuyển này, cũng không phải là người ngoài.

Nó mặc dù không phải sản nghiệp thuộc về tập đoàn, nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng đã điều tra qua, có một công ty con của tập đoàn chiếm cổ phần ở đây. Với lại, cái công ty con kia vẫn là cổ đông lớn nhất của quốc tế Thiên Tuyển!

Chuyện này rất đáng suy nghĩ. . .

Bạch Tiểu Thăng đứng ở dưới lầu, sau đó cố ý ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc cao ngất này.

- Cái này có gì đáng xem chứ, nó kém quá nhiều so với cao ốc của truyền thông Trung Kinh chúng ta.

Lâm Vi Vi nhìn thấy hành động của Bạch Tiểu Thăng thì nghi hoặc hỏi.

- Không có gì, chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hai người đi vào tòa D, lúc bọn họ muốn đẩy cửa đi vào thì gặp một nhóm người khác muốn đi ra, hai bên trái đẩy, phải đẩy ngược lại bị chắn tại chỗ.

Nhóm người kia có ba người, cầm đầu là một người đàn ông trung niên có thân hình mập mạp, hắn vừa đi vừa tươi cười gọi điện thoại, trên gương mặt mang theo vài phần nịnh nọt,

- Thế ạ, sao dám phiền ngài đích thân tới chứ, tôi đang định bây giờ sẽ sang chỗ của ngài để đưa hợp đồng đây. Vâng vâng, tôi sẽ ngay lập tức đi gặp ngài!

Bước chân của Bạch Tiểu Thăng hơi ngừng lại một chút.

Người trung niên kia giống như còn ngại chậm, thời điểm đi qua còn bất mãn lườm hắn một cái, sau đó lại tiếp tục nở nụ cười nghe điện thoại. Hai người trẻ tuổi đi theo sau người trung niên nhân, ngược lại nhìn Lâm Vi Vi thêm một chút.

- Người này là ai thế, một chút lễ phép cũng không có!

Lâm Vi Vi giận dữ, quay lại làm mặt quỷ với bóng lưng người đàn ông kia.

- Đi thôi, không quan trọng.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

Trên đời này người không tố chất có rất nhiều, ở đâu cũng có thể gặp, nếu cùng bọn họ tính toán chi li thì còn có thể làm việc gì sao?

- Cũng chỉ có anh Tiểu Thăng rộng lượng, tính tình cũng tốt.

Lâm Vi Vi ngọt ngào cười.

Lời này nếu mà để người Doãn gia, Trương Gia của Trung Kinh nghe được thì đoán chừng sẽ tức đến hộc máu.

Bạch Tiểu Thăng rộng lượng, Bạch Tiểu Thăng tốt tính? Cái đó cũng chỉ là lúc không có chân chính trêu chọc đến hắn, nếu mà thật sự chọc tới thì hắn sẽ ngoan lệ, quả quyết hơn nhiều so với người khác!

Những chuyện này đối với hai người Bạch Tiểu Thăng bọn họ thì cũng chỉ là việc nhỏ xen giữa mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi đi đến vị trí thang máy, sau đó dùng nó lên lầu.

Cửa thang máy vừa mở, Bạch Tiểu Thăng liền cất bước đi ra, khi quay người lại thì sững sờ, sau đó cười lên.

Ở phía trước có đứng rất nhiều người, dẫn đầu không ai khác, mà chính là Ron.

Trên mặt Ron tràn đầy nụ cười, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thì lập tức vỗ tay. Hắn vừa dẫn đầu thì những người nam, nữ phía sau cũng vỗ tay theo.

Những người này hầu hết đều chưa từng thấy qua Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ rất tò mò nhìn người thanh niên trước mắt là Bạch Tiểu Thăng trong truyền thuyết sao. Là người có danh tiếng hiển hách, ông chủ của bọn họ, người đàn ông mà anh cả của bọn họ rất nể phục, đúng là quá trẻ tuổi!

Trẻ đến mức không thể tưởng tượng nổi, tuổi tác này nếu ở trong đoàn đội của bọn họ thì chỉ là thực tập sinh!

Mà hắn đã có thể chấp chưởng một công ty lớn, thậm chí làm cho Collison gặp thất bại!

Thật khó có thể tưởng tượng ra được!

Lâm Vi Vi nhìn thấy Ron, cũng lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây đúng là người quen biết cũ!

Đoàn đội của Ron tiến vào truyền thông Trung Kinh thất bại, từ đó không có tin tức gì. Không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại ở đây!

Thì ra anh Tiểu Thăng tới gặp ông ta! Lâm Vi Vi đã hiểu.

Bạch Tiểu Thăng tiến lên, Ron trực tiếp đưa tới một cái ôm nhiệt tình, cất giọng nói,

- Hoan nghênh ngài đến, ông chủ của tôi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười dùng tiếng Đức đáp lại.

Lâm Vi Vi không hiểu tiếng Đức, trên mặt mang theo nụ cười nhưng trong lòng lại nói thầm,

- Cái tên mập mạp nước Đức này nói cái gì thế?

- Chào cô, Lâm Vi Vi.

Ron nhìn thấy Lâm Vi Vi liền dùng tiếng Trung sứt sẹo chào hỏi.

Câu này thì Lâm Vi Vi hiểu.

- Chào ngài, Ron tiên sinh.

Lâm Vi Vi mỉm cười chào lại.

Nàng là một mỹ nữ dịu dàng tài trí, lập tức làm cho những người đàn ông trẻ tuổi trong đoàn đội của Ron nhìn chăm chú, trong lòng nóng lên.

- Chào cô, tôi tên là Miranda.

Miranda mỉm cười chào hỏi cùng Lâm Vi Vi, tiếng trung của nàng rất tốt hầu như không phân cao thấp với người trong nước.

Cuối cùng cũng thấy được một người nước ngoài có thể giao lưu, Lâm Vi Vi cũng rất mừng rỡ.

- Miranda.

Bạch Tiểu Thăng dùng tiếng Đức xen vào.

- Có chuyện gì không, tiên sinh?

Miranda vô ý thức trả lời bằng tiếng Đức.

- Vi Vi là trợ lý của tôi, cô ấy còn không biết tôi là ông chủ của mọi người, mong cô tạm thời không cần nói cho nàng được không?

Bạch Tiểu Thăng cười căn dặn.

- Vâng, tiên sinh.

Miranda đáp ứng.

Bên cạnh, Lâm Vi Vi nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, vị mỹ nữ ngoại quốc này nói tiếng Trung tốt như vậy mà sao anh Tiểu Thăng lại còn dùng tiếng Đức nói chuyện với nàng chứ. Còn nữa, bọn họ nói chuyện gì, làm sao lại có cảm giác hai người nói chuyện có liên quan đến chính mình?

- Anh Tiểu Thăng, hai người đang nói chuyện về em sao?

Lâm Vi Vi thử thăm dò hỏi.

- Anh đang dùng tiếng Đức để hình dung vẻ đẹp của em đó.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo.

Lâm Vi Vi mang theo vẻ xấu hổ cùng tức giận, nàng hoàn toàn không tin cái lời nói quái quỷ này.

Ron cười to,

- Không nói những thứ này nữa, ông chủ, mời sang bên này thị sát quá trình kiến thiết của đoàn đội chúng ta!

- Tôm tê cay!

Mập mạp này còn dùng tiếng Trung sứt sẹo hô lên, làm cho đám người đều cười vang.

Ron đi trước dẫn đường, Bạch Tiểu Thăng, Miranda cùng Lâm Vi Vi theo ở phía sau, cuối cùng là những người khác trong đoàn đội của Ron.

Ron mang theo Bạch Tiểu Thăng đi dạo một vòng khu làm việc, giới thiệu mỗi một phân khu cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

Mà biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng càng làm cho đám người đi theo chấn kinh.

Trên đường, hắn đã hỏi rất nhiều vấn đề.

Vấn đề nào cũng rất chuyên nghiệp, một điểm cũng không ngoài lề! Với lại, đoàn đội của bọn họ có một anh chàng bị căng thẳng, vậy mà lại nói bằng tiếng Đức cộng thêm tiếng Pháp, nhưng Bạch Tiểu Thăng dường như không có phát giác được có gì khác thường, rất tự nhiên dùng tiếng Đức cùng tiếng Pháp đáp lại.

Ông chủ của bọn họ quá bác học, lại còn biết nhiều loại ngôn ngữ, ngữ điệu chính tông đến mức làm cho người ta phải líu lưỡi.

Trong mắt mọi người đều phát ra sự khâm phục.

Đi dạo một vòng, sau khi trở lại cửa ra vào của công ty, Ron liền để cho đám người tản đi, sau đó dẫn theo Bạch Tiểu Thăng đến trong phòng làm việc của mình để nói chuyện phiếm.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa đi vào một nhóm người.

Người cầm đầu sau khi nhìn thấy Ron liền lập tức cất giọng nói,

- Ron tiên sinh, chúng tôi lại trở về rồi!

Ron thấy rõ người kia liền thay đổi sắc mặt.

Mộc Thường Lâm!

Hắn đã đi rồi mà giờ lại quay lại, còn mang theo người đến làm gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận