Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 609: Im miệng, cút ra ngoài!



Mộc Bình Lâm lại trở về làm gì?

Sắc mặt Ron lập tức có mấy phần khó coi.

Hợp đồng thuê, bọn họ đều đã kí rồi! Còn vấn đề gì nữa!

Hôm nay, Bạch Tiểu Thăng đã tới. Chuyện này, Ron không muốn Bạch Tiểu Thăng biết rõ, không muốn thêm rắc rối cho Bạch Tiểu Thăng. Vì thế, Ron thậm chí dặn dò qua Miranda không nói đến chuyện này.

Nhưng thật bất ngờ, Mộc Bình Lâm lại quay trở lại.

Sau lưng hắn ngoài hai cấp dưới, còn mang theo bốn năm người, thanh thế còn hơn lúc trước.

Trong số những khuôn mặt xa lạ, dẫn đầu là một người đàn ông thần sắc kiêu căng có mái tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, mặc âu phục phẳng phiu, ngoại hình đặc thù nhìn có chút phong cách hương vị Nhật Hàn.

Miranda nhíu mày, âm thầm cùng Ron liếc nhau.

Sắc mặt Ron nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

- Mộc tiên sinh, anh đã đến, xin anh chờ một chút!

Ron nhanh chóng cho người an bài,

- Những người khác trở về vị trí làm việc, Miranda đưa ông chủ của chúng ta. . . Đưa Bạch tiên sinh đi phòng làm việc của tôi, tôi xử lý xong bên này, sẽ đi qua.

Trật tự đâu vào đấy, gặp thay đổi mà không lúng túng.

Tại thời điểm này, Ron thể hiện ra năng lực ứng biến tình huống tuyệt vời, đến Miranda cũng âm thầm giơ ngón tay cái lên.

Nhóm của Ron nổi danh là đoàn kết và hiệu quả cao, ở bên ngoài đối xử nhau như gia đình ấm áp hòa thuận, không câu nệ tiểu tiết, tuy nhiên trong công việc lại kỷ luật nghiêm minh.

Sau khi nghe mệnh lệnh từ Ron, mọi người đều không một câu nói nhảm, không do dự, nhanh chóng phân tán.

Miranda mỉm cười với Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và dẫn bọn họ đi.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi nhìn cô cùng Ron nhiều hơn một chút, không dễ cảm giác được hai người này cùng có thần sắc khẩn trương, lo lắng. Người bình thường khả năng nhìn không ra, nhưng không qua được con mắt của Bạch Tiểu Thăng.

Nên biết những lúc tâm tình dao động như thế này mang đến biểu cảm biến hóa rất nhỏ, có thể nói là khó nhìn thấ nhất.

Hơn nữa, năng lực quan sát hiện giờ của Bạch Tiểu Thăng đã luyện thành lô hỏa thuần thanh.

Tuy nhiên Bạch Tiểu Thăng một câu đều không có nói, một câu cũng không hỏi.

Đã đám đem sự tình này giao cho Ron, vậy hắn liền tin tưởng hoàn toàn vào Ron.

Nếu như Ron có cái gì che giấu, Bạch Tiểu Thăng cũng không nghỉ tới sẽ gây bất lợi cho mình.

Lâm Vi Vi đã nghi ngờ liếc nhìn Mộc Bình Lâm, người này chẳng phải là gặp qua ở tầng dưới sao.

Đương nhiên, nàng cũng không có lắm miệng.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi đi theo Miranda đi xa, Ron cũng thở phào một cái.

Không đợi hắn lên tiếng mời bọn người Mộc Bình Lâm đi phòng khách.

Người đàn ông phía sau lưng Mộc Bình Lâm mở miệng.

- Mộc tiên sinh, thời gian của chúng tôi quý giá, ông để cho tôi một mực đứng ở chỗ này hay sao!

Thanh âm của hắn rất không hài lòng.

Mộc Bình Lâm sắc mặt biến hóa, vội vàng cười nói,

- Làm sao lại thế, Kim Dũng Tuệ tiên sinh, tôi sẽ đưa ngài đi xem khu vực làm việc!

Tiếng nói của hai người không nhỏ, mặc dù nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì nhưng Ron giật mình, tranh thủ thời gian nhìn sang bên kia.

May mắn là bọn người Bạch Tiểu Thăng đã đi xa, hình như không nghe thấy.

Ron không biết là Bạch Tiểu Thăng mặc dù là đưa lưng về phía bên này, bước chân không dừng lại, nhưng nét mặt của hắn lại khẽ nhíu mày.

Ron thở dài một hơi, đồng thời mắt nhìn người đàn ông gọi là Kim Dũng Tuệ kia, rồi kéo Mộc Bình Lâm qua một bên. Mộc Bình Lâm thấy thế chủ động đưa theo người phiên dịch tiếng Đức cùng tới.

Không có anh ta, hai người này vẫn thật là không thể giao tiếp được.

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ông Mộc, tại sao ông quay trở lại, còn mang theo nhiều người như vậy. Vị này là ai? Còn có, vừa rồi các ngươi đang nói cái gì?

Ron luân phiên đặt câu hỏi, phiên dịch đem lời nói chuyển đạt lại.

Mộc Bình Lâm cười áy náy,

- Thật ngại quá, ông Ron khách hàng lớn của chúng tôi đã qua đây, ngài Kim Dũng Tuệ đây là trợ lý của ông ấy, bọn họ nói muốn nhìn môi trường làm việc ở đây và ra quyết định trùng tu lại. Cho nên, tôi trước hết mang bọn họ tới.

Phiên dịch đem lời nói chuyển lại.

- Các người đến để xem xét?

Ron vô cùng bất mãn, hạ giọng,

- Tôi ở đây đang có khách quan trọng, ông như vậy lại làm khó cho tôi rồi!

- Tôi có thể còn có biện pháp nào, đây là khách hàng yêu cầu.

Mộc Bình Lâm nghe được phiên dịch nói vậy cũng trả lời lại.

- Tôi biết rõ ông khó xử, nhưng tôi lại càng khó xử hơn. Các người chỉ là người thuê, sẽ sớm hết hạn, nhưng người ta là khách hàng lớn của chúng tôi!

Giọng nói của Mộc Bình Lâm trầm trọng hơn.

Dứt lời. Hắn còn bổ sung một câu,

- Ông cảm thấy vai trò người thuê quan trọng, hay là khách hàng lớn muốn mua nửa tầng lầu quan trọng? Ron tiên sinh, ông nên hiểu rõ phân lượng của chính mình!

Nghe phiên dịch dịch lại nguyên bản, Ron tái xanh cả mặt, lại không còn chuyện gì để nói.

- Ông Mộc, tôi hi vọng ông có thể rõ ràng, việc này thực sự có chút quá dáng!

Ron trịnh trọng bày tỏ vẻ không hài lòng của mình.

Bên kia.

- Các người nói xong chưa, Mộc tổng có thể đi qua nhìn xem hay không. Thời gian của chúng tôi rất quý giá!

Kim Dũng Tuệ cất giọng không kiên nhẫn.

Là khách hàng, hắn hoàn toàn thể hiện ra triết lý chính bản thân mình đáng được tôn trọng.

- Nói xong, nói xong! Kim tiên sinh, ngài đừng có gấp!

Mộc Bình Lâm cười không để ý Ron nữa, sải bước đi tới,

- Giờ chúng ta đi nhìn xem!

Ron triệt để bó tay rồi.

Nếu là đối đầu trên bàn đàm phán, đấu võ mồm, hắn không e ngại bất luận kẻ nào.

Thế nhưng, đây không phải là đàm phán kinh doanh, dù có kịch liệt, đối đầu nhau đều là người có hàm dưỡng, họp đầy đủ lắng nghe ý kiến lẫn nhau, trước tôn trọng, sau lại chiến đấu.

Nhưng mà trước mắt, vị Mộc tổng này, ông ta hiển nhiên ngay cả lắng nghe cũng không muốn.

Ron rất tức giận, lại không biết phải làm thế nào.

Nếu mà cứng rắn ngăn cản, đối với phía bên mình không có gì tốt, với lại như thế vụ việc ầm ĩ lên, động tĩnh càng lớn, sẽ để Bạch Tiểu Thăng nghe được.

Bất lực, Ron chỉ đến tiến lên căn dặn một câu,

- Các vị có thể nhìn, nhưng mời các vị thời điểm bàn luận hạ thấp giọng một chút, chúng tôi đang giờ làm việc!

Tuy nhiên, hắn nói câu này những người kia càng không không nghe lọt tai, thậm chí ngay cả Mộc Bình Lâm cũng không nhịn được khoát khoát tay.

- Được, chúng tôi biết rồi.

Câu này cũng vô cùng qua loa.

Ron thở dài một tiếng, phất tay kêu một người tới, để hắn quan sát bọn họ, sau đó quay trở lại phòng làm việc của mình.

Trong phòng làm việc, hắn quyết định "Ngăn chặn" Bạch Tiểu Thăng, bên ngoài xem xét xong, những người kia tự nhiên cũng liền rời đi.

Ron trở lại trong phòng làm việc của mình, Miranda đang cười toe toét cùng Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi nói chuyện phiếm, thấy hắn tới nhanh chóng nhường lại vị trí.

Trên thực tế, Miranda cũng có chút không yên lòng, cứng nhắc tìm chủ đề thôi.

Ron tới tiếp lời, cùng Bạch Tiểu Thăng trò chuyện.

Kết quả là còn không có nói được mười phút đồng hồ, cửa văn phòng của hắn liền bị người ta mở ra.

Kim Dũng Tuệ vậy mà lại không coi ai ra gì bước tới, đi theo phía sau là Mộc Bình Lâm.

- Căn phòng làm việc này có hướng tốt, nhưng mà lắp đặt thiết bị rất dở, nhớ bỏ đi làm lại, phong cách dùng kiểu dáng Châu u, tôi muốn để bầu không khí đơn giản, nơi này, nơi này, còn có nơi đó là trọng điểm thiết kế!

Kim Dũng Tuệ không coi ai ra gì, cất giọng chỉ đạo.

Tên cấp dưới phía sau liên tiếp gật đầu, không ngừng ghi chép vào quyển vở nhỏ.

Hiện tại sắc mặt của Ron muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi, lại không biết phải làm thế nào, trong lòng ẩn ẩn tức giận.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy tất cả ở trong mắt.

Người của hắn đang bị bắt nạt!

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng lập tức lạnh lùng, nhìn những người kia.

- Ngươi!

Bạch Tiểu Thăng chỉ tay vào tên họ Kim, thanh âm không vội không chậm, nhưng từng chữ như tiếng sét!

- Im miệng, cút ra ngoài!

Bạn cần đăng nhập để bình luận