Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 610: Tôm tép nhãi nhép, hạng giá áo túi cơm!



Bạch Tiểu Thăng không biết rõ người đột nhiên xông vào văn phòng quơ tay múa chân này là ai.

Trong này có chuyện gì, Bạch Tiểu Thăng đồng dạng không biết rõ.

Hắn chỉ thấy, trên mặt Ron đầy vẻ phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.

Theo Bạch Tiểu Thăng biết Ron là một người trên thương trường có thể đàm phán hùng hổ dọa người, giàu tính công kích. Tại trong sinh hoạt thường ngày, lại là cái người tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, thậm chí là một người có sức chịu đựng nhẫn nhục tốt.

Nói đơn giản một chút là rất dễ dàng bị người ta khi dễ.

Đặc biệt là tại tha hương nơi đất khách quê người, không có người giúp đỡ bọn họ xử lý các loại sự vụ, có thể hiểu được!

Cái này cũng là một trong các nguyên nhân khiến Bạch Tiểu Thăng muốn đem Lâm Vi Vi đến đây.

Trước mắt, bọn người Kim Dũng Tuệ không coi ai ra gì xông tới, thi nhau chỉ trỏ, tùy ý đàm luận, hủy đi nơi này đổi nơi đó, ngay cả lại bắt chuyện cũng không có, ngoảnh mặt làm ngơ với sự tồn tại của bọn họ.

Xem như khinh nhục!

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách khí, trực tiếp trở mặt!

Một tiếng "cút ra ngoài", mọi người trong phòng đều kinh ngạc, trong nháy mắt hiện trường lặng ngắt như tờ.

Ron kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, cái miệng nhỏ của Miranda kinh ngạc tới mức có thể nhét được một quả trứng gà.

Đối diện, Kim Dũng Tuệ đứng như trời trồng, Mộc Thường Lâm mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Những người cấp dưới phía sau bọn họ, thi nhau trố mắt nhìn đến kinh ngạc.

- Mày nói người nào, mày để ai cút?

Kim Dũng Tuệ mắt thấy Bạch Tiểu Thăng chỉ vào cái mũi của mình, lập tức kinh sợ xen lẫn.

Loại “cận thần” bản thân ở lâu bên lãnh đạo như hắn, hường ngày đều cảm giác thấy mình cao cao tại thượng là tồn tại dưới một người trên vạn người. Tại trước mặt lãnh đạo liều mạng ra vẻ đáng thương, trước mặt cấp dưới và người khác thì trăm phương ngàn kế giả làm đại gia để bù đắp lại.

Hắn làm sao có thể nhịn được loại nhục nhã này.

- Mày nói lại một lần nữa!

- Cút ra ngoài!

Bạch Tiểu Thăng lại nói thêm một lần.

- Mày!

Kim Dũng Tuệ nhất thời chán nản.

Thừa dịp lúc này, Miranda nhanh chóng đến bên tai Bạch Tiểu Thăng, hạ giọng, đem tình huống nói một cách đơn giản cho Bạch Tiểu Thăng.

Đơn giản thì là Mộc Thường Lâm làm giả hợp đồng, buộc bọn họ dọn đi, cái người Kim Dũng Tuệ này là khách mới của Mộc Thường Lâm, muốn mua xuống nửa tầng lâu, rồi cho tới lúc Ron muốn mua một phần ba tòa nhà thì bị từ chối, vân vân.

Miranda là nhà thiết kế nghiên cứu phương hướng trong đoàn đội, chuyên gia phân tích số liệu, không có bất kỳ cái gì thêm mắm thêm muối, cũng không để lọt một chút nào nói cho Bạch Tiểu Thăng nghe tất cả sự thật.

Ngắn ngủi mười mấy câu, đem mọi chuyện nói rõ ràng.

Thì ra là thế!

Bạch Tiểu Thăng đã hiểu.

- Mày là cái thứ gì, vậy mà nói tao cút đi? Mộc tổng, ngài đây, ngài đều thấy được rồi chứ.

Kim Dũng Tuệ la lên với Mộc Thường Lâm.

Kim Dũng Tuệ biết rõ những người này là ai.

Người thuê nhà, đang chuẩn bị dời đi!

Loại nhân vật nhỏ đi thuê văn phòng này, cũng dám cùng những người ở công ty lớn như mình khiêu chiến, thật là không biết trời cao đất rộng!

- Đúng đúng, Kim trợ lý cậu đừng tức giận, tôi thấy được, tôi đều thấy được!

Mộc Thường Lâm kịp phản ứng, vội vàng trấn an.

Cái họ Kim này, là sủng thần bên cạnh khách hàng lớn kia, đắc tội không nổi!

Bên kia, bọn người Ron mới phải là người cút đi, vậy mà cũng dám làm hỏng chuyện tốt của mình!

- Ron, cậu quản lý tốt người của các cậu đi!

Mộc Thường Lâm la hét với Ron.

- Nhanh hướng Kim trợ lý xin lỗi! Kim tổng nếu như không vui, tôi để cho các người đẹp mắt! Đến lúc đó, đừng nói ở đây tận hai tuần, ngày mai tôi liền cho các người cút

Mộc Thường Lâm trực tiếp uy hiếp.

Chuyện này hắn có thể nói được, cũng có thể làm được!

Nghe được Mộc Thường Lâm nói như thế, Kim Dũng Tuệ cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Miranda đem lời này phiên dịch cho Ron, Ron tức đến xanh mét cả mặt mày.

Trước mắt chuyện này hắn luôn giấu giấu diếm diếm, không muốn để Bạch Tiểu Thăng biết được.

Hiện tại thì tốt rồi, những người này không những làm loạn ngay trước mặt Bạch Tiểu Thăng, còn muốn uy hiếp hắn.

Ron đã rất tức giận.

- Mộc tiên sinh, cậu đừng có uy hiếp tôi! Coi như thật là ngày mai phải chuyển đi, cũng đừng hòng để vị tiên sinh này xin lỗi các người, ngài ấy là ông chủ của tôi!

Ron rít lên một tiếng

- Các người vô lễ với ngài ấy thì đừng trách tôi không khách khí!

- Không sai!

Miranda giơ tay lên nói.

Một bên, Lâm Vi Vi nghe giống như lọt vào trong sương mù, nàng không hiểu tiếng Đức, Miranda lại cũng không nói với nàng từ đầu tới cuối.

Lâm Vi Vi tìm một chỗ trống kéo Miranda qua, hỏi thăm.

Miranda đem những chuyện nói cho Bạch Tiểu Thăng, một lần nữa kể lại cho nàng nghe.

Lâm Vi Vi nghe xong, gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười lạnh lùng, cũng có chút tức giận.

- Yên tâm, anh Tiểu Thăng sẽ dạy cho bọn hắn một bài học!

Lâm Vi Vi tự tin mười phần, trấn an Miranda.

Loại tín nhiệm đối với Bạch Tiểu Thăng này, để Miranda ngăn không được hiếu kỳ.

Lão đại của bọn hắn Ron cũng thế, vừa nhắc tới Bạch Tiểu Thăng thì ánh mắt cũng tỏa ra hào quang.

Thế nhưng, Bạch Tiểu Thăng cùng Mộc Thường Lâm, Kim Dũng Tuệ không có một mối quan hệ lệ thuộc nào, lại không phải là qua lại giữa công ty.

Dưới loại tình huống này, Bạch Tiểu Thăng có thể làm như thế nào.

Miranda miễn cưỡng cười cười, cũng không có ôm sự tự tin quá lớn.

Xem ra, trước mắt liền phải chuẩn bị chuyển nhà, không được, trước hết thuê nhà trọ để chịu đựng a.

Miranda cảm thấy đắng chát, đã âm thầm tính tới tình huống xấu nhất.

Mộc Thường Lâm thấy Ron không hề nể mặt mình, trong ánh mắt Kim Dũng Tuệ nhìn mình lại ẩn ẩn có vẻ trào phúng.

Hắn cũng cảm thấy có mấy phần tức giận.

Khách hàng lớn ở đây, loại người thuê nghèo nàn này không có gì đáng nói, cũng dám ở chỗ này đùa nghịch!

Mộc Thường Lâm chỉ vào Ron

- Ron tiên sinh, cái này là cậu nói! Không xin lỗi, ngày mai tôi sẽ cho người dọn dẹp toàn bộ chỗ này! Toàn bộ đi cho tôi!

Sau đó, Mộc Thường Lâm nhìn Bạch Tiểu Thăng, trên mặt lạnh lùng khinh miệt, ngữ điệu âm dương quái khí

- Mày là ông chủ sao? Rất có tính tình nha! Mày tức giận như vậy làm gì, sao không mua gian phòng làm việc đi! Để người của mày dọn đi không tiện hơn sao, giống như chó nhà có tang. Mày để ai cút nha? Tao để cho mày cút!

Mộc Thường Lâm không hề giữ miệng mà mắng chửi.

Lâm Vi Vi khẽ giật mình.

Mộc Thường Lâm bất kể Bạch Tiểu Thăng gọi là gì, ông chủ?

Bên người Mộc Thường Lâm, Kim Dũng Tuệ cười ha ha, cảm giác đến vô cùng hả giận.

- Nói rất hay, Mộc tổng, nói rất hay a! Chó nhà có tang, ha ha, cần lăn chính là mày!

Kim Dũng Tuệ chỉ vào Bạch Tiểu Thăng gầm thét.

Bạch Tiểu Thăng lại bị nhục mạ tại chỗ như thế, Lâm Vi Vi, Ron hai người đồng thời giận dữ đứng dậy.

- Im ngay!

- Im miệng!

Hai người đồng thời gầm thét.

Ron càng là bực tức tới vén tay áo lên, một bộ dáng muốn đánh nhau.

Ngoài cửa ra vào, cũng có người của Ron đoàn đội đứng đó, mắt thấy lão đại muốn động thủ liền lập tức la hét, sau một lát, người của toàn công ty vọt ra, vây quanh đối phương.

- Bọn mày muốn làm gì! Đánh người là phạm pháp, phải ngồi tù đấy!

Kim Dũng Tuệ thấy không tốt, lập tức kêu to lên.

- Ron tiên sinh, chúng ta cũng là người văn minh, để người của cậu tỉnh táo, kiềm chế lại đi!

Mộc Thường Lâm cũng thấy không tốt, cũng vội vàng kêu to.

Làm loạn như thế, bọn hắn lại lộ ra một bộ dáng tuân thủ luật pháp.

Bạch Tiểu Thăng bắt đầu từ lúc nãy, thì thờ ơ lạnh nhạt Bây giờ không vội không chậm, đứng lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Một người, một câu.

- Hạng giá áo túi cơm, cũng dám ở trước mặt ta nhảy nhót? Đã như thế thì đừng trách ta không khách khí!

Trong ánh mắt Bạch Tiểu Thăng ẩn hiện có sát khí!

Bạn cần đăng nhập để bình luận