Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 611: Một Tầng Này Tôi Mua



Đối với hành vi gian trá của Mộc Thường Lâm và Kim Dũng Tuệ, Bạch Tiểu Thăng quyết định sẽ không tha cho một ai.

Nhưng trước khi trừng trị bọn hắn, Bạch Tiểu Thăng còn có việc phải làm.

Miranda nói rằng nơi này rất quan trọng trong sự phát triển của họ trong giai đoạn này, nếu mà đổi chỗ khác thì sẽ gây tổn hại rất nhiều.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng đến đây, nhìn sơ qua nơi này, cũng cảm thấy nơi này hoàn cảnh không sai, đúng là tiêu chuẩn của văn phòng hạng A, thích hợp làm việc và thích hợp cho sự phát triển của công ty.

Trong khi tất cả mọi người đang căng thẳng, chờ đợi Bạch Tiểu Thăng ra lệnh, Bạch Tiểu Thăng lại không để ý đến vấn đề này, mà hỏi Ron một câu,

- Bọn họ nói bao nhiêu tiền một tầng.

Ron lập tức sững sờ.

Miranda đứng ở bên cạnh cũng có chút ngạc nhiên.

Làm sao đột nhiên lại hỏi giá cả nơi này, còn hỏi bao nhiêu tiền một tầng?

Hỏi về giá tiền một tầng sao?

Hẳn là hỏi bao nhiêu tiền một mét vuông mới đúng chứ!

Nghe giọng điệu của ông chủ thật sự, giống như đang hỏi giá khi đi chợ vậy, giống như đang hỏi,

- Cá này bao nhiêu tiền? Thịt này bao nhiêu tiền?

- Một tầng sao?

Ron chậm chạp mở miệng.

- Chín mươi lăm triệu!

Nhưng Miranda đã trả lời thay hắn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng một cái, gật đầu, mỉm cười với Ron,

- Tôi nói này La mập mạp, mấy chuyện này mà cậu cũng không nói với tôi, luôn mồm gọi tôi là ông chủ, nhưng cậu có đang coi tôi là một ông chủ không?

Ron mở miệng nhưng không biết phải trả lời thế nào.

- Bỏ đi, đây cũng là sơ sẩy của tôi. Tôi nên nghĩ đến mọi người muốn thành lập một công ty, để công ty đi vào hoạt động, thì số tiền tôi đưa cho mọi người lúc trước là không đủ.

Mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn ra ngoài cửa, áy náy nói với các thành viên khác của đoàn đội,

- Là tôi sơ sót.

Trong Ron đoàn đội, có mấy người hiểu tiếng Đức và truyền nhau lời vừa rồi, mọi người lập tức thấy cảm động.

Lúc đầu Bạch Tiểu Thăng chính là người đã bảo đảm cho bọn họ, không để đoàn đội của bọn họ tan đàn xẻ nghé, lại mời bọn họ đến phương đông, để cho bọn họ có đường mưu sinh, còn thúc đẩy Collison chiếu cố người nhà của bọn họ.

Hắn thì có lỗi gì chứ, hắn đã là một ông chủ tốt nhất rồi!

- BOSS, ngài không cần nói như thế, ngài là người tốt nhất.

- Không sai, ngài sẽ luôn là ông chủ tốt nhất trong lòng của chúng tôi.

Những người đó ai cũng sục sôi.

Mộc Thường Lâm, Kim Dũng Tuệ chỉ nghe thấy Bạch Tiểu Thăng nói một tràng tiếng Đức, bọn người nước ngoài này liền nhao nhao kêu to, dưới loại tình huống căng thẳng này, bọn hắn gần như sợ té đái, tưởng những người da trắng to lớn này được Bạch Tiểu Thăng cổ động muốn ra tay!

Như vậy không phải sẽ đánh chết bọn hắn sao!

- Mấy người đó nói gì thế?

Mộc Thường Lâm nắm lấy tay người phiên dịch, vội vàng hỏi.

Người phiên dịch nhanh chóng nói ra.

Những người hiểu tiếng Trung giờ mới có thể hiểu được.

Mộc Thường Lâm, Kim Dũng Tuệ thở dài ra một hơi, nhưng mà hai người cũng không dám phách lối nữa.

Bạch Tiểu Thăng và những người khác im lặng một chút, lát sau nhìn về phía Mộc Thường Lâm, lạnh lùng nói,

- Một tầng này, tôi mua!

Hắn nói câu này bằng tiếng Trung.

Lời nói tuy hời hợt, nhưng lại để cho con mắt của Mộc Thường Lâm mở to.

Hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Cậu nói, cậu muốn mua, mua, mua tầng này?

Một người có thể bỏ ra số tiền lớn như thế vẫn hời hợt, để Mộc Thường Lâm không thể tin được.

Kim Dũng Tuệ và những người khác cũng hoảng hốt.

Lâm Vi Vi cũng giật mình.

Tùy tiện liền tiêu hết một trăm triệu?

Nhưng chủ yếu vẫn là thái độ, làm cho người ta khó tin.

Miranda dịch những lời đó cho Ron, những thành viên khác nghe được cũng xì xào một trận.

Nếu là vì công ty sử dụng một trăm triệu, không tính là gì, nhưng là một người phải có bao nhiêu tài sản mới nói được tùy ý như vậy.

- Thật sao???

Giọng nói của Mộc Thường Lâm run rẩy, không tin được hỏi lại.

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn hắn, nhàn nhạt nói.

Mộc Thường Lâm rất kích động.

Nếu như là thật, thì hắn sẽ kiếm được một khoản lợi nhuận lớn trong hôm nay!

Phản ứng của Mộc Thường Lâm rơi vào trong mắt của Bạch Tiểu Thăng. Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười lạnh trong lòng. Vị Mộc tổng này hình như vui mừng quá sớm, nghĩ rằng hợp đồng này liền sẽ được thực hiện sao.

Trước mắt cứ để hắn cao hứng một phen, phải cho hắn thấy được thứ mình sắp tới tay nhưng lại không lấy được là đau đớn như thế nào!

Kim Dũng Tuệ cũng khó tin nhìn Bạch Tiểu Thăng, công ty bọn họ muốn mua hai tầng rưỡi tổng cộng mới được một trăm tiệu, người nam nhân này chỉ mở miệng ra liền bỏ ra một trăm triệu!

Hắn có lai lịch gì!

Kim Dũng Tuệ tinh tế đánh giá, dò xét Bạch Tiểu Thăng,

Cảm giác càng ngày càng bất an, khí tức phát ra từ chàng trai trẻ này càng để ý thì sẽ càng bị áp lực!

Áp lực vô hình này càng lúc càng lớn, để cho hắn sợ hãi!

Đây có thể là một nhân vật phi thường.

- Cậu nói mua tầng này. . . Cậu có thể ký hợp đồng vào hôm nay, giao, giao tiền đặt cọc sao?

Mộc Thường Lâm run rẩy hỏi.

- Tôi đã nói toàn bộ số tiền, các người giải quyết càng nhanh càng tốt, tôi sẽ nhanh kiếm được tiền. Một trăm triệu, không phải là từ công ty, mà từ túi tiền riêng của tôi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Mộc Thường Lâm bị những bất ngờ lớn này làm kinh hỉ, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng trở nên cực kỳ tôn trọng, thậm chí còn lộ ra vẻ nịnh nọt.

- Được được, tôi sẽ giải quyết ngay cho ngài và chuẩn bị một hợp đồng cho ngài!

Mộc Thường Lâm nói.

Kim Dũng Tuệ đã ký hợp đồng nửa tầng, sau khi mua bán kết thúc thì chỉ còn dư lại nửa tầng mà thôi.

Nếu tính ra, Kim Dũng Tuệ chẳng là gì cả.

Người bên này đã trở thành người khách lớn nhất rồi!

- Hợp đồng đương nhiên phải ký.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, nhưng lại cười một tiếng,

- Nhưng không phải cùng ông ký!

Câu nói này để cho nụ cười của Mộc Thường Lâm cứng lại, hắn đột nhiên nghẹn ngào nói,

- Vì cái gì?

- Bởi vì tôi ghét người như ông.

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói.

Mộc Thường Lâm trực tiếp sửng sốt.

- Ông là một thằng ngốc. Bức!

Bạch Tiểu Thăng dùng một từ ngữ thô bỉ trước mặt mọi người nhưng lại dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với Mộc Thường Lâm.

Một lời nói nghiêm túc như vậy, dùng một bộ dáng rất nghiêm chỉnh như thế nhưng lại dùng để mắng người, khiến mọi người choáng váng.

Lâm Vi Vi cười hì hì.

Miranda cười lớn và phiên dịch lại cho mọi người, Ron đoàn đội ai ai cũng cười ha hả.

Bọn họ sớm nhìn không vừa mắt tên Mộc Thường Lâm này!

Mộc Thường Lâm bị đám người chế giễu, lập tức xấu hổ giận dữ không thôi, phẫn nộ la lên,

- Tôi cho các người biết, nếu các người làm như vậy, tôi không đồng ý ký hợp đồng, thì các người sẽ cùng ai ký, hạng mục này tôi là phó tổng! Nơi này tôi lớn nhất!

- Ông lớn nhất?

Bạch Tiểu Thăng cười.

Hắn lấy điện thoại di động ra, nhấn gọi một dãy số.

Mộc Thường Lâm nghi ngờ nhìn xem, không biết rõ Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho ai.

- Không lẽ hắn quen biết người bên trong tập đoàn?

Mộc Thường Lâm giật mình, nhưng mà hắn nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này,

- Không có khả năng, hắn không có khả năng quen biết người trong tập đoàn của mình, bằng không lúc trước kia đám người tới thuê sao không nhắc đến!

- Còn nữa, coi như quen biết người trong tập đoàn thì như thế nào, xem tôi dễ khi dễ sao!

Ánh mắt Mộc Thường Lâm âm trầm.

Coi như những người nước ngoài này nói cho người trong công ty mình lợi dụng hạng mục kiếm lời tiền riêng, nhưng bọn hắn lại không có chứng cứ, chính mình đưa ra mấy lí do là có thể thoát khỏi rồi!

Coi như mình cũng có phương pháp đối phó!

Mộc Thường Lâm nghĩ như thế, lập tức yên lòng.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.

Không bao lâu, điện thoại của hắn đã kết nối.

- Bạch lão đệ, cậu làm sao rảnh rỗi điện cho tôi thế.

Trong điện thoại, truyền đến tiếng cười hào sảng.

- Vương lão ca à, tôi tìm ông có chút việc!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ồ? Cứ nói đừng ngại, lão ca sẽ làm hết sức mình!

Người nghe điện thoại là Vương Tân Thành.

Bộ Sự Vụ viên của tập đoàn Đại Trung Hoa, thư ký của sự vụ quan Lý.

Bộ sự vụ có quyền giám sát khu vực bên trong, sản nghiệp tương quan của toàn bộ tập đoàn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận