Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 612: Bạch Tiên Sinh, Tôi Sai Rồi



- Hiện tại tôi đang ở Linshen (Lâm Thâm), ở một nơi được gọi là công ty xây dựng Thiên Tuyển Quốc Tế, chỗ khu dự án của Thiên Tuyển Quốc Tế...

Bạch Tiểu Thăng đang nói cùng Vương Tân Thành, mới nói một câu, liền bị Vương Tân Thành cắt đứt.

- Cậu ở Lâm Thâm à, ha ha, Bạch lão đệ, tôi cũng đang ở Lâm Thâm. Đúng, cậu biết đấy. Khu vực bộ sự vụ của tập đoàn chúng ta tại Đại Trung Hoa là ở Lâm Thâm!

Vương Tân Thành vui vẻ nói.

Trụ sở bộ sự vụ của tập đoàn ở Đại Trung Hoa là Lâm Thâm.

Bạch Tiểu Thăng có chút giật mình, thế nhưng suy nghĩ lại, hắn thấy điều đó cũng hợp lí.

Phải biết rằng Lâm Thâm là một trong bốn thành phố hạng nhất ở Trung Hoa và bây giờ là một thành phố trọng điểm.

Trụ sở bộ sự vụ của tập đoàn ở Đại Trung Hoa đặt ở đây cũng là điều bình thường.

Nếu Vương Tân Thành cũng đã ở đây, Bạch Tiểu Thăng đột nhiên mỉm cười.

Việc này giải quyết cũng dễ dàng hơn!

- Tuy nhiên không may là Lý sự vụ quan có việc khẩn cấp nên đã bay về Châu u vào sáng sớm. Cậu có thể không gặp được ông ấy trong hai ngày này đâu.

Vương Tân Thành lại có chút tiếc nuối.

Sau sự kiện lần trước, Vương Tân Thành luôn hoài nghi Bạch Tiểu Thăng có quan hệ gì đó với Lý sự vụ quan.

Chức vụ của Lý sự vụ quan là đại sự vụ quan dự bị, nhưng hiện tại ông ấy đã chân chính trở thành đại sự vụ quan.

Đến lúc đó, Vương Tân Thành cũng theo nước lên mà thuyền lên, cố gắng tiến lên một bước!

Hiện tại nghĩ đến những thứ này, Vương Tân Thành cảm thấy rất phấn chấn.

Nhận được cuộc gọi từ Bạch Tiểu Thăng, người có quan hệ với Lý sự vụ quan, hắn tự nhiên tỏ ra rất nhiệt tình.

- Cậu ở tòa nhà của Thiên Tuyển Quốc Tế sao, tôi đã từng đi qua đó. Tôi đã gặp giám đốc điều hành của Thiên Tuyển Quốc Tế là Tiểu Lý, công ty của hắn chính là công ty con của chúng ta. Cậu cần gì cứ nói với tôi một câu!

Vương Tân Thành hào sảng nói.

Gọi thẳng ông chủ của người ta là Tiểu Lý, làm cho Bạch Tiểu Thăng không nhịn được ngẩn người, có chút cảm giác dở khóc dở cười.

- Tôi muốn mua một tầng ở đây, dùng tư cách cá nhân để mua.

Bạch tiểu thăng bình tĩnh nói.

- Có đúng không, được! Tôi sẽ để cho Tiểu Lý cho cậu ưu đãi lớn nhất!

Vương Tân Thành cười nói.

Hắn không nghi ngờ gì về tài chính của Bạch Tiểu Thăng, một người có quan hệ cùng Lý sự vụ quan, giá trị bản thân cũng không thể thấp, lấy trình độ của bọn hắn mà xem, một tầng của một tòa cao ốc cũng phải một ức, tự nhiên là điều chắc chắn.

Bạch Tiểu Thăng ngẩn ra, hắn gọi cuộc gọi này cũng không phải muốn giảm giá, hắn có tiền.

Sau khi thăng cấp thành tổng giám đốc, Hồng Liên đã cho hắn tài chính năm mươi triệu, nếu dùng tiền cho những vấn đề liên quan đến tập đoàn, hắn có thể dùng thêm năm mươi triệu, gộp lại vừa vặn là một trăm triệu.

Bạch Tiểu Thăng hỏi qua Hồng Liên, nếu như một tổng giám đốc tương lai như hắn thành lập công ty con, đồng thời sau đó đưa vào bên trong tập đoàn, có thể rút số tiền này hay không.

Hồng Liên trả lời có thể.

Vì thế Bạch Tiểu Thăng mới mạnh miệng như vậy.

Đương nhiên nếu được giảm giá Bạch Tiểu Thăng cũng vui lòng tiếp nhận.

- Tôi nói thằng nhóc nhà cậu nói chuyện điện thoại xong chưa? Rốt cuộc cậu muốn cái gì!

Mộc Thường Lâm quát lên.

m thanh hơi lớn, khiến cho đang nghe điện thoại Vương Tân Bình cũng nghe được.

- Ai đang nói chuyện thế, là nói chuyện với cậu sao Bạch lão đệ? Người này sao lại không có phép tắc như vậy!

Lời nói của Vương Tân Thành có chút không vui.

- Là phó tổng tiếp thị cho dự án của công ty xây dựng Thiên Tuyển Quốc Tế. Gạt người của tôi, ngoài ra tôi hoài nghi hắn tham ô. Vương lão ca có thể xử lí hắn không.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Dự án phát triển này thuộc về công ty con của tập đoàn, vậy cũng là ngầm chiếm tài sản của tập đoàn, Vương Tân Thành có quyền xử lí!

- Ồ! Có chuyện như thế sao? Ok, tôi biết rồi!

Vương Tân Thành trầm giọng nói.

Sau đó, hắn lại cười nói,

- Bạch lão đệ, cậu đừng vội rời đi, tôi lập tức chạy tới, cậu đến Lâm Thâm, lão ca muốn xin ngươi, còn có tôi có mấy lời muốn nói cùng cậu!

- Được, tôi chờ ông.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Vương Tân Thành là một nhân vật có tiếng ở trong bộ sự vụ của tập đoàn ở Đại Trung Hoa, nếu có mối quan hệ tốt với hắn thì không thiệt thòi gì.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên muốn tạo dựng quan hệ.

Cuộc gọi này của Bạch Tiểu Thăng kéo dài chưa đầy ba phút.

Mọi người đều cảm thấy mờ mịt, không biết hắn gọi cho ai, cũng không biết kết quả trò chuyện như thế nào.

Mộc Thường Lâm cau mày nhìn chăm chú hắn.

- Chuyện của các ngươi, các ngươi giải quyết, tôi sẽ không tham gia.

Kim Dũng Tuệ cất giọng nói.

Giờ ở đây làm gì nữa,

Không chắc chuyện gì đã xảy ra, nếu bạn không thấy nhóm người nước ngoài này đang hưng phấn, nếu mà họ ra tay đánh người, mình cũng không có quả tốt để ăn.

Kim Dũng Tuệ muốn đi.

- Kim trợ lý, ông đừng đi vội thế, việc này tôi sẽ nhanh chóng giải quyết thôi.

Mộc Thường Lâm tự nhiên là không chịu.

Đùa sao, tình hình khi nãy cũng làm hắn sợ sệt, nếu đám người Kim Dũng Tuệ ở lại, hắn còn có một phần dũng khí, bị đánh cũng không phải một người, tối thiểu nhiều người và hắn ta có thể bị đánh ít hơn.

Lúc hai bên đang giằng co, điện thoại của Mộc Thường Lâm vang lên.

Hắn lấy điện thoại ra, vừa nhìn vào sắc mặt nhất thời biến đổi.

- Giám đốc!

Người gọi đến cho hắn là giám đốc của công ty xây dựng Thiên Tuyển Quốc Tế. Kể từ khi số máy này được lưu, chỉ dùng vào công việc kinh doanh, hắn cũng thường báo cáo với giám đốc, nhưng bình thường hắn chỉ liên lạc qua thư ký của giám đốc mà thôi.

- Giám đốc, ngài tìm tôi.

Vừa bắt máy, biểu lộ của Mộc Thường Lâm trở nên rất nịnh nọt, giọng nói nhỏ nhẹ.

- Mộc Thường Lâm, ông có phải đang nói chuyện cùng một vị là Bạch tiên sinh không?

Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của giám đốc rất kỳ quái, rất gấp gáp có vẻ có một phần dị dạng kinh hoảng.

Điều này làm cho Mộc Thường Lâm cảm thấy không ổn.

Giọng điệu của giám đốc hôm nay như thế nào vậy, như là bị cái gì...cái gì dọa sợ ấy.

- Họ Bạch? Đâu có ai!

Mộc Thường Lâm không biết vị đại nhân vật họ Bạch nào có quan hệ với giám đốc.

Tuy nhiên sau khi hắn nhìn về Bạch Tiểu Thăng, cả người lập tức chấn động, vẻ mặt hiện lên vẻ khó tin.

- Tôi họ Bạch.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với hắn

Mộc Thường Lâm như bị sét đánh, âm thanh run lên,

- A, có có...

- Ông đắc tội với vị tiên sinh kia, quả thực là muốn chết! Ông biết cậu ta là ai sao! Coi như tôi nhìn thấy hắn cũng phải khách khí!

Giọng nói của Giám đốc của Thiên Tuyển Quốc Tế trở nên trầm trầm tựa như sấm sét, oanh tạc bên tai của Mộc Thường Lâm.

Ngay cả giám đốc khi gặp hắn cũng phải khách khí. ...

Mộc Thường Lâm nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

- Từ giờ trở đi, ông bị đuổi việc, còn việc Bạch tiên sinh nói ông có hiềm nghi tham ô, chúng tôi sẽ liên hệ cảnh sát điều tra tới cùng! Tốt nhất là ông nhanh chóng tự thú đi!

Giọng nói của giám đốc cực kỳ lạnh lẽo.

Sau đó âm thanh tút tút tút vang lên.

Mộc Thường Lâm cảm thấy choáng váng.

Kim Dũng Tuệ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Mộc Thường Lâm, muốn hỏi một chút chuyện gì đang xảy ra thì hắn thấy một cảnh tượng khó có thể tin.

Mọi người ai cũng giật nảy mình.

Mộc Thường Lâm quỳ xuống tại chỗ, gào khóc van xin

- Bạch tiên sinh, tôi sai rồi! Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn!

Mộc Thường Lâm sợ.

Chỉ cần giám đốc xác định hắn có tội và điều tra kỹ càng thì hắn có biện ra mười ngàn lí do cũng là vô dụng.

Sẽ phải ngồi tù!

Cái quỳ này làm cho mọi người kinh ngạc.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng sững sờ.

Dưới đầu gối của nam nhi có hoàng kim, vàng dưới gối vị Mộc phó tổng này chẳng lẽ là vàng giả sao, mềm như vậy...

Kim Dũng Tuệ khó tin mà nhìn cảnh tượng này, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Người thanh niên này có lai lịch gì, chỉ một cú điện thoại liền để cho phó giám đốc tiếp thị cầu xin tha thứ?

- Nói xin lỗi, sau đó cút đi nếu không ông sẽ như thế.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nói với Kim Dũng Tuệ.

Lần này thực sự là hù dọa!

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không biết Kim Dũng Tuệ là người của ai, mà hắn cũng không có hứng thú biết.

Người gây khúc mắc cho Ron đồng đội là Mộc Thường Lâm

Kim Dũng Tuệ da đầu nổ tung, ở Lâm Thâm, chỉ một cú điện thoại có thể làm cho Mộc Thường Lâm sợ đến mức độ này...

Đây là một nhân vật lớn cỡ nào đây?

Chờ chút, người đàn ông này họ Bạch?

Con ngươi Kim Dũng Tuệ đột nhiên phóng to.

Hắn chợt nhớ tới, hai ngày nay ở Lâm Thâm lưu truyền một truyền thuyết về một người thanh niên họ Bạch, thiếu đổng của tập đoàn Thanh Bắc bị một người trẻ tuổi họ Bạch cho ăn khổ...

Chẳng lẽ, là hắn!

Kim Dũng Tuệ ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Không ngờ mình lại trêu chọc đại nhân vật.

- Tôi xin lỗi!

Dưới con mắt của mọi người, Kim Dũng Tuệ cúi người chín mươi độ và nói ra lời xin lỗi

Mọi người lại bối rối.

Tình huống này là sao?

Họ Kim cũng chịu thua?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận