Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 613: Ăn năn đã muộn



Bạch Tiểu Thăng chỉ bất quá mới gọi điện thoại mà thôi.

Mộc Thường Lâm trực tiếp quỳ xuống đất hu hu khóc ròng ròng, không ngừng xin tha, miệng không ngừng sám hối.

Kim Dũng Tuệ thì kinh sợ, khom lưng một góc chín mươi độ, sâu sắc thừa nhận sai lầm của mình đồng thời cầu xin tha thứ.

Một màn này, vượt qua dự kiến của tất cả mọi người.

Nhân lúc mọi người còn đang chấn kinh, hai người còn trao đổi với nhau ánh mắt lo lắng, sâu trong đó xẹt qua vẻ kinh sợ.

Mộc Thường Lâm kinh hãi với sự cường đại của Bạch Tiểu Thăng, không chỉ có thể điều khiển bản thân tổng giám đốc, lại còn có thể để thế lực mà hắn có bắn đại bác cũng không kéo nổi quan hệ là Kim Dũng Tuệ phải khuất phục. Nên biết rằng, Kim Dũng Tuệ người này, hắn mặc dù không trải qua tiếp xúc nhiều, nhưng lại rất thấu hiểu tính cách của hắn, nếu không phải có được năng lực đè ép tuyệt đối, cũng sẽ không để hắn phải sợ hãi đến như thế.

Vừa rồi lúc mình quỳ xuống đất xin tha thứ, trong khoảng thời gian này, họ Bạch làm cái gì!

Là nói cái gì, làm chuyện gì?

Mộc Thường Lâm mặc dù vạn phần không hiểu, nhưng lại khẳng định tất cả đều là Bạch Tiểu Thăng xuất thủ.

Hắn đến cuối cùng là có bối cảnh cường đại gì a!

Mộc Thường Lâm hối hận, hối hận đến ruột cũng đau, hối hận muốn quất cái tát vào mặt mình.

Tương tự, Kim Dũng Tuệ cũng nghĩ như vậy.

Họ Bạch này, thực chất là có lai lịch gì!

Chỉ cần một cuộc điện thoại, liền để cho Phó tổng marketing Mộc Thường Lâm quỳ xuống? Cũng quá khoa trương!

Càng đáng sợ là nếu như người họ Bạch này, là người họ Bạch kia trong truyền thuyết. . .Vậy đến ngay cả Thanh Bắc tập đoàn Thiếu Đổng, cũng không dám khi dễ người a!

Cha mẹ ơi, may mắn vừa rồi mình phạm sai lầm không tính là lớn!

Kim Dũng Tuệ cảm thấy vạn phần may mắn, hắn chỉ là theo chân trào phúng hai câu, mắng tàn nhẫn vô cùng nhất vẫn là tên họ Mộc kia a!

Hai người này đều mang tâm tư riêng.

Tại trường, những người khác cũng thấy choáng với thế sự khôn lường này.

Mặc kệ là người của Mộc Thường Lâm hay Kim Dũng Tuệ mang tới, hoặc là người của Ron bên này, đều hai mặt nhìn nhau trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu cùng không rõ ràng cho lắm.

Sự tình phát triển đến hiện nay, đâu phải chỉ không hiểu thấu mà là thế sự quỷ dị khó lường!

- Oh My GOD, hắn thật làm được không những giải quyết cái phiền toái này mà còn trước mặt mọi người trừng trị những người này. . .

Miranda miệng lẩm bẩm nói, đôi mắt to xinh đẹp của cô khẽ trừng lên tròn xoe, thẳng tắp nhìn qua Bạch Tiểu Thăng.

Cái tên nam nhân được Ron cùng Lâm Vi Vi vô cùng tin cậy này tựa hồ thật không gì không làm được!

Trong ánh mắt của Miranda hiện lên sự sùng bái.

Ánh mắt của các thành viên bên Ron cũng hiện lên sự kinh sợ cùng tôn kính.

Những cái nhìn kia là ánh mắt dùng cho những người địa vị cao cả, đích thật là cường giả ở đâu cũng được tôn sùng.

Ông chủ của mình vô thượng quyền uy như thế này khiến bọn hắn vô cùng tự hào.

Huống chi, Bạch Tiểu Thăng lúc nào cũng đối xử nhẹ nhàng như mưa xuân với bọn họ, thân thiết có thừa, để bọn họ thụ sủng nhược kinh mấy lần a.

- Đi đi, các ngươi cũng rời khỏi đây đi, không nên ở chỗ này ảnh hưởng đến chúng tôi.

Mặc kệ là một bên Mộc Thường Lâm đang quỳ xuống đất xin tha, hay là Kim Dũng Tuệ miệng vẫn cúc cung xin lỗi, Bạch Tiểu Thăng chỉ hời hợt nhìn nhàn nhạt nói một câu.

Hai người này vẫn còn nấn ná không muốn đi.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng liền trở nên mãnh liệt,

- Còn không mau đi!

Không chờ Mộc Thường Lâm và Kim Dũng Tuệ tỏ thái độ, những thành viên bên đội của Ron đã đồng loạt đứng hết lên kéo những người này ra ngoài.

Những đại hán tử này vóc người vạm vỡ, một khi đánh nhau thì đơn giản giống như xử lý con gà con.

Đuổi những người này đi xong, họ đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại đồng thời đứng hai bên canh phòng cẩn mật, khuôn mặt ai cũng hiện lên sự cung kính.

Trong văn phòng, mới ồn ồn ào ào đó lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, thêm cả Bạch Tiểu Thăng vào thì còn bốn người.

- Haha phiền phức đã được giải trừ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Ron cười cười nói:

- Tổng giám đốc của bọn hắn, tôi cũng coi như quen biết, sẽ không có phiền toái gì nữa đâu. Tầng này tôi sẽ mua. Sau đó cậu nhìn làm sao thu xếp cho phù hợp. Sự phát triển của Công ty còn phải dựa vào các cậu tốn nhiều tâm sức a.

Đây là nguyên một tầng của toá nhà a, giá cả có thể lên đến một trăm triệu!

Ron vẫn như cũ líu lưỡi, nhưng không có hỏi nhiều.

Lúc trước, Bạch Tiểu Thăng có thể thay bọn hắn giao 2 triệu đồng Euro, trả lại khoản vốn đầu tư mở công ty lúc đầu, coi như cũng có 20 triệu! Hắn cũng không có nhiều chuyện nói thêm.

Chỉ cần hợp pháp hợp quy, vậy liền không có vấn đề gì phải bàn cãi.

Người người đều có không gian riêng, giữ lại chút bí mật của mình!

- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm công ty ngày càng lớn mạnh cường thịnh hơn!

Ron hưng phấn lên.

Miranda dùng đôi mắt lộ ra vẻ sùng bái nhìn qua Bạch Tiểu Thăng ngọt ngào cười một tiếng nói:

- Tôi đi lấy cho ngài ly cà phê!

Cô nương này ân cần liền chạy vội ra ngoài.

Hồ nháo rối bời mất nửa ngày, nàng còn chưa cho ông chủ một ly nước uống gì, thực thất lễ a.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bóng lưng của nàng cười cười.

- Anh Tiểu Thăng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, anh phải cho em một lời giải thích rõ rãng a.

Lâm Vi Vi nửa cười như không cười nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Em vậy mà không biết rõ anh là ông chủ của nơi này, thăm bạn? Hừ, theo em thấy đi thị sát thì đúng hơn.

Lâm Vi Vi không lo lắng để Ron nghe được, ngược lại hắn nghe không hiểu tiếng quốc ngữ, không đáng để lo.

Quả nhiên, Ron nhìn bọn họ cười ngây ngô, còn cho là bọn họ đang trò chuyện tiếp về vấn đề tiền bạc.

- Kỳ thật, anh trước đó cũng đã mấy lần để lộ thân phận, đáng tiếc là em đến một chút cảm giác cũng không có a.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhún vai, vô tội cười một tiếng.

Nhưng ngay lập tức, hắn chuyển sang một mặt thành khẩn lại nghiêm túc nhìn Lâm Vi Vi nói,

- Vi Vi, khả năng là anh thật không thể ở công ty truyền thông Trung Kinh này đợi quá lâu, mặt khác, anh được điều đến tập đoàn với cương vị khác. Đây là công ty tư nhân, là của cá nhân anh. Anh thật sử có ý nghĩ mời em qua đây! Không biết rõ, Em có nguyện ý không?

- Không nguyện ý!

Lần này Lâm Vi Vi nói rất thẳng thắn.

Trực tiếp cự tuyệt!

Bạch Tiểu Thăng lập tức ngẩn ngơ.

Hắn cứ nghĩ rằng Lâm Vi Vi sẽ giống như ngày thường ngày đáp ứng yêu cầu của hắn chứ.

- Em có thể ly khai truyền thông Trung Kinh, ly khai Trung Kinh và có thể tiếp nhận lời mời của anh, nhưng mà em nghĩ em vẫn một mực làm trợ lý cho anh vẫn hơn, mặc kệ anh ở bất cứ cái gì cương vị nào.

Càng nói sắc mặt Lâm Vi Vi càng đỏ.

Bạch Tiểu Thăng thở dài ra một hơi sau đó cũng cười lên.

Phù, chút nữa thì thật coi là nha đầu này đã triệt để cự tuyệt.

- Anh đến địa phương khác đương nhiên sẽ điều em đi qua đó, hiện tại ở nơi này không được thuận tiện. Đây lại là công ty tư nhân, mặc dù là của anh nhưng lại cùng tập đoàn có thiên thiên vạn vạn sợi dây liên hệ. . . Về sau khi họp em tự nhiên sẽ biết rõ. Anh ở chỗ này cần em!

Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa thành khẩn mời.

Lần này, Lâm Vi Vi yên nhiên cười một tiếng rốt cục gật đầu nói.

- Em đồng ý!

Bạch Tiểu Thăng cũng cười, cảm giác trong lòng nhẹ nhàng, thoải mái hơn một chút.

Ron nhìn thấy bọn họ cười, mặc dù không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác mọi chuyện tốt đẹp nên cũng cười theo.

- Ông chủ, hai người hàn huyên chuyện gì đó?

Ron vẫn là không nhịn được lẩm bẩm hỏi một câu.

- Vì các ngươi tìm đến một vị trợ lý a.

Bạch Tiểu Thăng tay chỉ Lâm Vi Vi.

Ron khẽ giật mình, sau đó khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hỉ.

Sự lợi hại của Lâm Vi Vi hắn cũng đã nghe qua.

Miranda khẽ đẩy cửa vào, mắt thấy bên trong bầu không khí một đoàn vui sướng, cũng bất giác đắc ý cười lên, tay đều tay chuyền cà phê nóng hổi cho mọi người.

Có người sung sướng hạnh phúc, cũng có người buồn khóc không ra nước mắt.

Ở thời điểm bọn họ cao hứng, tại dưới sảnh chờ của tòa nhà cao ốc quốc tế, Mộc Thường Lâm vẫn đang gào khóc.

Bỗng nhiên có một vài người là nhân viên trong hạng mục đang đi tới thì thấy Mộc Thường Lâm, ánh mắt liền sáng lên.

- Mộc tổng, không có ý tứ theo chúng ta đi a, chúng ta phải dẫn ngươi đi báo án!

- Ngươi! Ngươi cũng không sạch sẽ, còn có các ngươi!

Mộc Thường Lâm lập tức lộ ra sự hoảng sợ nhìn vào bọn hắn, tức giận nói.

Những người kia lại cười lạnh.

- Thật không có ý tứ, Đổng sự trưởng nói để cho chúng tôi đi làm chứng, có thể miễn được phần trách nhiệm, có tội cũng chỉ có mình ngươi, ai bảo ngươi lần này đắc tội với người không nên đắc tội kia a!

Người đàn ông kia dùng ánh mắt vô cùng thương hại nhìn hắn rồi hét lớn một tiếng

- Mang đi!

Lập tức có mấy tên đại hán, không để ý Mộc Thường Lâm đang điên cuồng gào thét tiến lên áp tải hắn đi.

Bọn hắn vừa lên xe thì có một chiếc xe chạy thoáng qua sau đó dừng lại.

Ngồi trong xe chính là Vương Tân Thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận